CHƯƠNG 10
“Dạ nhi, sao ngươi lại ở đây?” Lẫm kích động nhìn ta. Cũng đúng, mỗi lúc Lẫm đến Lãm Nguyệt cung muốn nhìn ta, sẽ luôn bị phụ thân ngăn cản, thật vất vả mới gặp được, phụ thân lại đi ra quấy rối, biến thành hắn hiện tại vừa nhìn thấy phụ thân còn có đã muốn đem ông bóp chết.
“Nơi này, ta không thể đến sao?” Ta nhìn hắn, kỳ thật cũng nhớ hắn, mặc dù khúc mắc của ta vẫn chưa thể cởi bỏ, nhưng nếu thật như nghĩa phụ nói, ta quả thật còn yêu hắn. Tình yêu làm ta khắc cốt minh tâm kia, sao lại có thể quên được chứ.
“Không phải, trẫm không phải ý này, trẫm chỉ là, chỉ là có chút ngoài ý muốn. . . . . .” Lại một lần thấy sự bối rối trong mắt hắn, thật không đành lòng, tiếp tục chọc hắn nữa, hắn có thể lập tức hướng lại đây đem ta làm thịt cho xong việc không nhỉ? Tuy rằng biết bản thân ở trong lòng hắn nhiều ít vẫn còn chút phân lượng, nhưng vẫn không dám mạo hiểm. Vạn nhất thì sao.
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng nơi này không có sự chấp thuận của ngươi thì không được tiến vào đó.” Gợi khóe miệng, nhìn Thu phía sau Lẫm đang ngốc lăng. Đại khái chắc nó chưa từng gặp qua bộ dáng thất thố của Lẫm như vậy rồi.
“Ai nói vậy! Dạ nhi ngươi không cần để ý tới những người đó, trẫm đã sớm hạ lệnh ngươi có thể tự do xuất nhập tất cả mọi nơi.”
“Hoàng Thượng! Người sao có thể chứ!” Thu bất khả tư nghị nhìn Lẫm, hổn hển dậm chân.
“Khi nào thì đến phiên quyết định của trẫm phải được ngươi đồng ý?” Lạnh! Xem ra Thu chủ tử này còn không biết rõ tính tình của Lẫm đích a! Thật đúng là thất bại.
“Như vậy, tạ ơn Hoàng Thượng . Lan nhi cáo lui.” Hành lễ tượng trưng, không muốn tiếp tục đứng ở nơi chướng khí mù mịt này.
“Dạ nhi. . . . . .” Nghe được thanh âm muốn nói lại thôi của Lẫm, lòng mền nhũn.
“Đêm nay, nếu Hoàng Thượng không bận, Lan nhi ở Lãm Nguyệt cung chờ người dùng bữa được chứ?”
“Dạ nhi! ?” Kinh hỉ xuất hiện trong thanh âm của Lẫm, nhìn thấy Thu vẻ mặt ghen tị cùng ánh mắt ngoan độc.
“Lan nhi a ~~!” Phụ thân hệt như muốn chết mà nằm xuống bàn u oán nhìn ta.
“Ngươi vì sao lại muốn cho tên Hoàng Thượng thối kia đến chỗ chúng ta dùng bữa! Sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng đó!”
“Không nghĩ sẽ cho các ngươi ăn cùng bàn.” Ôm《 Ngũ độc sử 》của ta tiếp tục xem.
“Thật sao? Vậy ngươi có phải tính cho hắn biết tay một chút, cho hắn ngồi ăn chồm hổm ở cửa?” Ta cảm thấy trong mắt phụ thân xuất ra lục quang. Ông không nên có nhiều sức tưởng tượng như vậy a! Thật là mệt thay nghĩa phụ.
“Sai! Là ngươi cùng nghĩa phụ ăn ở đình viện, bất quá ngươi nếu thích ngồi xổm cửa ăn ta cũng không có ý kiến.” Lành lạnh quay lại nhìn ông, mắt không rời thư.
“Oa ~ Lan nhi, ngươi sao có thể ác tâm như vậy! Cư nhiên vì hắn mà đuổi ta cùng nghĩa phụ ngươi ra đình viện! Vạn nhất cảm lạnh thì làm sao a!”
“Phụ thân. . . . . . Bây giờ là giữa hè đúng không? Người mà cảm lạnh mới có quỷ. . . . . .”
“Ngươi! Ô ô, người ta mệnh thật khổ, hài tử cư nhiên vì ngoại nhân mà không cần ta ~~” Không nói gì. . . . . .
“Tốt lắm Tiên nhi, cũng nên cho bọn họ một cơ hội nói chuyện. Bằng không ngươi vẫn muốn quấy rối như vậy cả đời sao?”Nghĩa phụ xuất hiện thật đúng đúng lúc.
“Chính là người ta là vì muốn tốt cho Lan nhi thôi! Ai biết tên Hoàng Thượng kia vạn nhất gân cốt có chỗ nào không đúng (ý bảo lỡ Lẫm ca nổi điên =)) ), đem Lan nhi nhà ta chém thì làm sao!”Ta thật cảm thấy bị ngươi làm như vậy mãi, Lẫm vốn không có tâm tư này giờ cũng sẽ có.
“Phụ thân, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, chính là, ta không thể như vậy cả đời a, ta chỉ nghĩ muốn thử đón nhận một chút.” Để sách trong tay xuống, nhìn bầu trời màu lam hệt như trước đây, ta khát cầu quay về những ngày đó, dẫu cho biết rằng điều đó là không thể.
“Lan nhi. . . . . . Thật xin lỗi, phụ thân luôn làm việc từ góc độ của mình, mà cho rằng đó là tốt nhất cho ngươi, lại xem nhẹ tâm tình của ngươi. . . . . .” Lắc đầu, mỉm cười ôm lấy ông.
“Cám ơn ngươi, phụ thân.”
“Dạ nhi. . . . . .” Ngồi ở cây cột đối diện vừa bước vào cửa thì cứ luôn gắng gượng như vậy, mặt mang theo chờ mong cùng ngữ khí muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, thức ăn này không hợp khẩu vị của Hoàng Thượng?” Ta giương mắt nhìn hắn.
“Không phải! Chính là. . . . . .”
“Ai ~” Ta để đũa xuống, bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Muốn nói cái gì thì nói đi, ta không biết Hoàng Thượng khi nào thì trở nên ấp a ấp úng như vậy.”
“Dạ nhi, ngươi không như vậy được không? Hai năm nay trẫm không lúc nào không nhớ ngươi. . . . . . Ngươi không cần tra tấn trẫm thêm nữa, được không?” Nhìn Lẫm ánh mắt ảm đạm, tâm, đau quá.
“Ta biết ngươi nhớ ta, bằng không cũng sẽ không có sự xuất hiện của Thu. Ta cũng không muốn tra tấn ngươi, chính là. . . . . . Chính là ta không biết nên cùng ngươi ở chung thế nào, dù sao. . . . . . Đã trải qua nhiều chuyện như vậy. . . . . .”
“Dạ nhi. . . . . .” Hắn muốn nắm lấy tay ta, rồi lại sợ ta phát bệnh mà ngừng lại.
“Chúng ta có thể trở về trước kia không, là trẫm sai, tất cả hết thảy đều là trẫm sai, trẫm không nên không tin ngươi, trẫm không nên. . . . . . Cho ngươi đi. . . . . . Này hết thảy, đều là trẫm sai. . . . . . Trẫm thật xin lỗi ngươi. . . . . .” Nhìn thấy Lẫm xưa nay luôn khí bất kì nhược (không bao giờ yếu thế) vậy mà hôm nay lại rơi lệ, ta ngây người. Kinh ngạc nhìn thấy ừng giọt từng giọt lệ của hắn rơi xuống, dừng lại trong tâm ta, từng đợt từng đợt sóng trỗi dậy; kinh ngạc nhìn hắn vì hối hận mà không tự giác bóp vỡ chén rượu trong tay, mặc cho mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay. Mãi đến khi máu chảy ra đã đọng lại thành một vũng nhỏ, mới đột nhiên hoàn hồn. Vội vội vàng vàng tìm dược cầm máu, mở bàn tay hắn ra, cẩn thận đem những mảnh nhỏ lấy ra hết, bôi thuốc, băng bó.
“Dạ. . . . . . Nhi. . . . . .” Nghe thanh âm run rẩy của hắn, ta tưởng mình làm vết thương của hắn đau.
“Nhẫn một chút thì tốt rồi, ta sẽ làm thật nhẹ.”
“Không phải. . . . . . Dạ nhi ngươi. . . . . . Không sợ trẫm ?” Ta cứng đờ, bấy giờ mới nhìn rõ ta đang cầm lấy tay hắn. Hắn thật cẩn thận nắm ngược lại tay ta, sợ ta sẽ hất ra.
“Không phải sợ, Dạ nhi của trẫm. . . . . . Dạ nhi của trẫm. . . . . .” Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy sự kinh hỉ trong mắt hắn, còn có ẩn ẩn sự bất an, lại cúi đầu nhẹ nhàng đem tay hắn đẩy ra một bên, máu vốn sắp ngừng lại tiếp tục chảy ra.
“Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi băng bó.” Thật vất vả dưới ánh mắt cực nóng của hắn băng bó kỹ bàn tay vì hắn kích động mà rung rẩy, mệt chết ta. Muốn đứng lên tránh sang chỗ khác, khoảng cách quá thân cận với hắn sẽ khiến ta khẩn trương. Tuy rằng không hiểu được vì sao không còn sợ hắn chạm vào, hơn nữa còn là ta chủ động chạm hắn. Chẳng lẽ chỉ cần kích động là được? Ân, nên ngẫm lại.
“Dạ nhi. . . . . .” Sao cũng không thể rút ra bàn tay bị hắn nắm chặt, nhìn băng vải màu trắng lại loang lổ nhiều vết màu đỏ, ta bất đắc dĩ. Phát hiện gần đây thời gian ta bất đắc dĩ ngày càng nhiều, hẳn không phải là một hảo hiện tượng.
“Buông ra.” Ta hơi nhíu mi.
“Không.” Ách, sao trước đây không phát hiện Lẫm hắn cũng có tính trẻ con như vậy. Nhìn hắn kiên quyết, thở dài.
“Buông tay ra đi, ta không đi, tay ngươi lại chảy máu kìa.”
“Không đi?” Ta gật đầu.
“Vậy trẫm có thể ôm ngươi một cái không?” Do dự một chút, mặc kệ việc không hề sợ hãi hắn đụng chạm, nhưng ta không biết nếu như bị hắn ôm liệu có việc gì không.
Tựa hồ nhìn ra ta băn khoăn, Lẫm cẩn thận mở miệng, “Nếu không được ta lập tức buông ra.” Ánh mắt khẩn cầu làm ta không thể cự tuyệt. Chưa từng nghĩ đến Lẫm sẽ có loại vẻ mặt này, hơn nữa còn là vì ta. Chủ động ôm hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể hắn chấn động, sau đó dụng lực ôm lấy ta. Ân. . . . . . Tựa hồ không có dấu hiệu phát tác, bất quá, còn tiếp tục như vậy ta sẽ chết mất, Lẫm, ngươi ôm chặt quá. . . . . .
“Đau. . . . . .” Nghe được ta hô đau, lực đạo của hắn nhẹ lại, nhưng vẫn như trước tựa hồ sợ ta chạy đi mà ôm chặt không buông.
“Dạ nhi! Dạ nhi của trẫm! Ngươi thật sự đã trở lại, đã trở lại!” Lẳng lặng nghe Lẫm nói, có một sự ấm áp chạy qua trái tim.
“Ta đã về, Lẫm.” Nhỏ giọng trả lời hắn, ta đã thỏa mãn, thật sự, thỏa mãn. Đầu bị nâng lên, nhìn thấy một đôi tràn ngập thâm tình cực nóng. Đây là Lẫm sao? Lẫm trước đây cũng sẽ dùng loại ánh mắt hỏa nhiệt này dể nhìn ta, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn như bây giờ, có loại cảm giác như muốn đem ta nhập vào hắn.
“Lẫm. . . . . .” Vô ý thức gọi lên tên hắn, cái tên ràng buộc duy nhất cả đời ta.
“Dạ nhi. . . . . .” Gương mặt Lẫm càng ngày càng gần, càng gần, đến khi môi bị che lấp. Ôn nhu liếm, tựa như đồ sứ mà cẩn thẩn. Kìm lòng không đậu mà hé miệng ra, lưỡi hắn liền lập tức hoạt tiến vào trong miệng ta, đảo qua từng ngóc ngách, sau đó dây dưa quấn lấy lưỡi ta không buông, đem sự ôn nhu ngày càng sâu sắc hơn. Nụ hôn quen thuộc tự lâu, làm ta hoài niệm, làm ta muốn khóc.
“Ân. . . . . .” Một thanh âm ta thấy xa lạ lại ngọt ngào từ trong miệng ta tràn ra. Tay Lẫm dần không an phận mà sờ loạn trên người ta.”Lẫm. . . . . .” Bắt lấy tay hắn muốn cự tuyệt.
“Đừng sợ, có trẫm ở đây.” Thanh âm của hắn khiến ta an tâm, dần dần buông tay ra, để bản thân đắm chìm trong khoái cảm hắn mang đến.
“A. . . . . . Lẫm. . . . . . Lẫm. . . . . .” Y phục trên người sớm đã bị trút bỏ, dưới những cái vuốt ve ôn nhu của Lẫm nhẹ nhàng run rẩy.
“Trẫm ở đây, Dạ nhi.” Tay Lẫm trượt xuống dưới, an ủi nơi đã lâu chưa được chạm qua
“Ân. . . . . . Ha. . . . . . A. . . . . .” Rất nhanh phóng ra dục vọng, ta tức khắc nằm phịch trên giường. Lâu lắm không làm loại vận động này, mệt mỏi quá.
“Nha! Lẫm!” Tiểu cúc huyệt đột nhiên bị công kích, ta sợ hãi hô lên.
“Dạ nhi nơi này thật chật, làm trẫm hảo muốn cứ như vậy mà đi vào.” Tần suất của ngón tay của hắn dần nhanh hơn.
“A. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Ngay tại lúc ta lại đạt tới cao trào, hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, bất an động đậy thân mình, hai mắt mê mang nhìn hắn.
“A! Dạ nhi luôn dùng loại ánh mắt này câu dẫn trẫm.” Nói bậy! Nào có luôn câu dẫn, là ngươi rất sắc được không. Cảm giác thứ cực nóng của hắn đã để ở huyệt khẩu cũng chậm rãi tiến vào, thoáng chốc, từng cơn ác mộng tràn vào trong đầu ta.
“Không! Không cần! Không cần!” Sợ hãi nhắm mắt lại thân mình căng thẳng, không cho dị vật tiếp tục tiến về trước.
“Dạ nhi?” Cảm thấy không đúng, Lẫm dừng lại.
“Không có việc gì Dạ nhi, không có việc gì.” Đem ta ôm lên, ôn nhu vỗ lưng ta.
“Dạ nhi, mở mắt ra, là Lẫm. Không có việc gì , ngoan! Mở mắt ra, nhìn trẫm, ân?” Nghe thanh âm Lẫm trầm thấp xuyên qua màng tai, chậm rãi mở mắt ra. Thấy người trước mắt thần tình lo âu cùng sốt ruột.
“Lẫm?” Thật cẩn thận hỏi lại, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
“Đúng, là Lẫm.” Lẫm nhẹ nhàng hôn ta, làm ta hiểu được đây không phải là nằm mơ.
“Ô ~ ta rất sợ, Lẫm. . . . . . Ta thật sự rất sợ. . . . . .” Ôm hắn mà khóc, trong lòng tất cả lo lắng sợ hãi tất cả đều sụp đổ.
“Ngoan! Không sợ, không sợ. Dạ nhi đã an toàn rồi, không khóc a, không khóc.”
“Ta rất sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, rất sợ ngươi không còn muốn ta nữa. Ta không sạch sẽ, rất sợ bản thân rốt cuộc tắm không sạch được. Lẫm. . . . . . Lẫm. . . . . . Ô. . . . . .” Oa ở trong lòng của hắn liều mạng ôm hắn, sợ hắn không cần ta đem ta ném ra.
“Sao có thể như vậy chứ, Dạ nhi của trẫm là sạch sẽ nhất, trẫm sao có thể không cần được chứ? Ngoan, đừng khóc, khóc nữa lòng trẩm đều tan nát. Nào, cười một cái, Dạ nhi cười lên lè đẹp nhất.”
“Lẫm. . . . . .” Nâng lên gương vì khóc rối tinh rối mù, xuất ra một độ cung không biết là cười hay là khóc.
“Xem, đã thành hoa miêu rồi.” Nói xong liền hôn khô những giọt lệ còn vương lại trên mặt ta.
“Tốt lắm, hiện tại Dạ nhi phiêu phiêu lượng lượng lại đã trở lại.”
“Phốc!” Ta ngượng ngùng đem mặt chôn trong lòng hắn.
“Nếu Dạ nhi không có việc gì, vậy trẫm có phải có thể tiếp tục không?” Thanh âm tà tà vang lên bên tai. Ách. . . . . . Đã quên hắn còn đang nằm trong ta.
“Không nói lời nào, trẫm coi như ngầm đồng ý.”
“Nha!” Đột nhiên chạm vào đỉnh, làm cho ta hoàn toàn không phòng bị.
“Lẫm. . . . . . A. . . . . . Ngươi sao lại. . . . . . Có thể. . . . . . A. . . . . . Như vậy. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .”
“Trẫm làm sao?”
“Đột nhiên liền. . . . . . Nha. . . . . . Ha. . . . . .”
“Chẳng lẽ Dạ nhi không thoải mái? Vậy trẫm phải càng phải ra sức thêm a .”
“A. . . . . . Ha. . . . . . Thoải. . . . . . Thoải mái. . . . . . Chậm. . . . . . một chút. . . . . . Nha!” Lẫm đột nhiên tăng tốc độ, làm ta chịu không nổi.
“Chậm. . . . .. chút. . . . . . A. . . . . . Lẫm. . . . . . Rất. . . . . . nhanh quá. . . . . . . . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .” Rốt cuộc, dưới sự tiến công càng lúc càng nhanh của Lẫm, chúng ta cùng nhau đến thiên đường.