Nhiên Dạ

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

 

“Đáng giận! Tức chết ta ! Cái tên sửu bát quái kia! Ta nhất định phải cho y trả đại giới!” Bọn hạ nhân trong Y Thủy các không một ai dám lớn tiếng trút giận. Thu đập vỡ hết thảy những thứ có thể đạp được, những thứ lớn bất động đều bị dọn sạch. . . . . .

“Ta nhất định phải vạch trần thủ đoạn nham hiểm của y! Hoàng Thượng là của ta! Nhất định là y sử dụng yêu thuật mê hoặc Hoàng Thượng! Nhất định là vậy!” Nhìn gương mặt còn trương đỏ cùng vết trảo trước kính, dưới cơn nóng giận đem gương đánh nát, những mảnh kính vỡ rơi rải rác chiếu rọi ra vô số sự ghen tị cùng không cam lòng bao phủ trên gương mặt vặn vẹo.

“Chủ tử, xin bớt giận! Vì loại tiện nhân này mà tức giận lớn như vậy thật không đáng.” Lưu nhi được phần đông ánh mắt bao hàm chờ mong cùng cầu cứu đề cử, miễn cưỡng đứng ra. Không có biện pháp, mặc dù bản thân là tâm phúc trước mặt chủ tử, nhưng chủ tử tính tình bốc đồng nó cũng chịu không nổi a.

“Ta sao có thể không tức giận! Ngươi xem y! Ngươi xem y! Y có để ta vào mắt sao! Y nghĩ y là ai chứ! Chẳng qua là một têm sửu bát quái! Cư nhiên, cư nhiên dám nói ta là thay thế phẩm! Ta không phải thay thế phẩm! Không phải!” Thu như một con mèo bị giẫm đuôi, tiếp tục đập phá những vật hi sinh còn sót lại xung quanh.

“Chủ tử, người là thay thế phẩm thì đã sao, cái tên sửu bát quái đó ngay cả thay thế phẩm cũng không phải.” Lưu nhi một bên trốn tránh những mảnh vỡ có nguy cơ văng trúng mình một bên a dua khuyên bảo

.

“Thay thế phẩm là tốt? Ta không muốn làm thay thế phẩm!” Thu ác độc tiếp tục giày vò những vật trong phòng, thỉnh thoảng lại ném chúng về phía Lưu nhi.

“Chủ tử! Chủ tử! Người hãy nghe ta nói xong a!” Lưu nhi chạy trối chết, oa oa đích kêu la.

“Hảo! Ngươi nói! Nói không được nguyên do ta xem ngươi còn chạy nổi không!”

“Chủ tử, người nghĩ xem a, thay thế phẩm chính là Hoàng Thượng vẫn còn tưởng niệm chánh chủ, hơn nữa phỏng chừng địa vị trong lòng người còn không thấp. Hiện tại nếu chánh chủ còn chưa trở về, như vậy chủ tử vẫn còn có thể dùng địa vị thay thế phẩm ưu việt này làm nũng trước Hoàng thượng a, chỉ bằng khuôn mặt này, còn không thể khiến Hoàng Thượng như đang gặp chánh chủ sao? Hoàng Thượng há có thể không thuận theo người?”

“Ý của ngươi nói là. . . . . .” Thu rốt cục dừng lại hành động điên cuồng của mình, nghĩ kỹ lại lời của Lưu nhi, sau đó cười một nụ cười bất đắc dĩ.

“Hoàng Thượng ~” Thu mang theo một thân hương khí có thể thơm chết người, bưng bát quế hoa thang, tức giận đến trước mặt Lẫm. Lần này hắn chính là dành cả một buổi trưa để chuẩn bị y phục, để có thể mê hoặc Hoàng Thượng đạt được mục đích của mình. Lúc này hắn nhất định phải làm cho tên sửu bát quái kia biến mất!

“Chuyện gì?” Lẫm cau mày nhìn người khiến hắn chán ghét kia. Tên đó rốt cuộc muốn làm gì? Một thân mùi hương như vậy là muốn người ta hít thở không thông mà chết sao?

“Hoàng Thượng, Thu nhi chính là nhìn thấy Hoàng Thượng cả ngày bận bề việc… chính sự, sợ người mệt nhọc, riêng lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị  chút quế hoa thang, vì Hoàng Thượng bồi bổ thân mình.” Nói xong, còn nâng gương mặt so với trường thành còn day hơn lên, hai mắt hàm mị nhìn  Hoàng Thượng.

“Thật không, vậy để kia đi, trẫm chưa muốn ăn, chờ làm xong việc rồi ăn sau.” Mí mắt cũng chưa nâng lên một chút. Hiện tại hắn cũng không có thời gian rảnh, Dạ nhi của hắn còn đang trong cung chờ hắn mà. Nghĩ đến Dạ nhi mỗi đêm ở dưới thân hắn thẹn thùng, biểu tình trên mặt hắn liền bất giác mà nhu hòa hơn, mà ngay cả không khí chung quanh cũng không còn băng lãnh như trước. Nhìn thấy tình huống này, Thu còn tưởng rằng là bản thân mình tác chiến thành công, làm Hoàng Thượng như nhớ lại chánh chủ có gương mặt giống hắn.

“Hoàng Thượng ~ quốc sự mặc dù quan trọng nhưng người cũng phải chú ý thân thể nha!” Nói xong liền tự quyết đi lên trước, đem bát quế hoa thang đã lạnh thấu đặt lên bàn, cũng tự chủ trương muốn giúp Hoàng Thượng xoa bóp vai. Không có biện pháp, ai khiến nó bị chặn lại ở bên ngoài vài canh giờ, nói cái gì Hoàng Thượng đang bề bộn công vụ không được quấy rầy. Nếu không phải nó một mực làm phiền, bây giờ còn phải ở bên ngoài cùng với bát thang đã lạnh này mà mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Lớn mật! Ai cho ngươi đi lên!” Lẫm vào lúc người nọ sắp chạm vào mình ngẩng đầu lên. Áp khí bên người cũng tùy theo đó mà giảm xuống.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thu nhi chỉ là muốn sơ giải mệt nhọc cho Hoàng Thượng thôi. . . . . .” Bị sự biến hóa rõ ràng này mà sợ tới mức phát run Thu cả thở mãnh cũng không dám, chỉ sợ lại làm cho người trước mắt tức giận, bất cẩn lần nữa sẽ chém mình. Nhưng nó không rõ, vừa rồi Hoàng Thượng còn hoàn hảo sao lại lập tức liền biến thành như vậy, kế hoạch của nó hẳn là không có sai lầm mới đúng a. Chẳng lẽ là nhanh như vậy liền từ chánh chủ trong trí nhớ tỉnh lại? Nó còn chưa đạt được mục của mình mà.

“Không cần, nếu không có chuyện gì thì lui xuống đi!” Đối với loại hành động này của Thu, Lẫm rất không hài lòng. Rồi lại nghĩ lại hắn là món đò chơi để Dạ nhi trong cung bớt nhàm chán mà áp chế cơn tức. Loại ý tưởng này nếu để Thu biết được, không biết có vì mình làm một món đồ chơi miễn tử mà cảm thấy may mắn? Bất quá người bình thường sẽ không nghĩ như vậy.

“Chính là Hoàng Thượng. . . . . .” Thấy Hoàng Thượng rõ ràng  đang áp chế hỏa khí, Thu lại nghĩ là công lao của gương mặt này, vừa định làm nũng đã bị đánh gãy.

“Không có chính là, không cần để ta nói lần thứ hai! Cút!” Nhiệt độ trong mắt Lẫm kia có thể cùng nhiệt độ ở Nam Cực so sánh Thu không tự chủ được run lên, động cũng không dám động. Ngay tại lúc nó nghĩ mình sắp bị động chết, rốt cục có người  ngắt ngang cái nhìn chăm chú của hoàng thượng nhìn.

“Lẫm, ta mang canh hạt sen đến. . . . . . cho ngươi. . . . . .” Vừa vào cửa liền nhìn thấy tình trạng động cứng này, khiến lời nói của ta tự động biến mất.

“Ách. . . . . . Quấy rầy các ngươi sao?” Ta xem xem Lẫm vẻ mặt tức giận, lại nhìn thấy Thu vẻ mặt bị dọa đến si ngốc. Thật không biết ta có nên xem như không thấy gì mà tiêu sái qua chỗ Lẫm hay là nên tự động đi ra ngoài đây. Thật là chuyên vô cùng không tốt mà. Ngay tại lúc ta quyết định nên tặng nơi mà Thu vất vả lắm mới tranh thủ đơn độc gặp mặt lẫm tặng lại cho nó, Lẫm đã đến trước mặt ta, giúp ta cầm lấy khay. Sao hiện tại ta mới phát hiện nguyên lai có võ công lại là chuyện tốt như vậy chứ? Mọi người chỉ cần xoạt xoạt là được.

“Sao ngươi lại tới đây? Ngủ ngon ?” Lẫm ngữ khí ôn nhu hỏi ta, kéo ta ngồi vào ghế trên, thoáng chốc bỏ qua Thu đang đứng bên kia.

“Ân.” Đồng tình nhìn Thu vẫn còn đứng một bên, sao lại không chịu học tập chút nào a, không phải đã nói nó đừng khiến người khác thở không nổi sao, vậy mà vẫn không nghe.

“Thu, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Bảo ngươi đi xuống ngươi nghe không hiểu? Còn muốn ta nói mấy lần nữa?”Rõ ràng cảm giác được Lẫm không còn kiên nhẫn, tựa hồ toàn bộ tính nhẫn nại của hắn đều để trên người ta, thật sự là ngượng ngùng a.

Thu lúc này mới tỉnh lại, dù sao đầu tiên là bị Lẫm”Đông cứng”, kế tiếp lại bị hành động của Lẫm sợ ngây người, thật khó cho nó.

“Hoàng Thượng. . . . . . Ta. . . . . . y . . . . . Người. . . . . .” Nha! Không phải vẫn cứ ngốc như vậy chứ. Đầy lòng áy náy nhìn nó, thật sự là làm lương tâm ta áy náy a.

“Ách. . . . . . Ngươi không sao chứ?” Ta thật sự chỉ là hảo tâm hỏi tình hình của ngươi thôi, ngươi không cần dùng ánh mắt đầy oán hận như vậy nhìn lại ta được không a! Ta rất sợ đó!

“Ta, không, sao!” Thu cắn răng phun ra ba chữ. Không có việc gì? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

“Nếu không có việc gì còn không mau cút đi!” Gân xanh trên trán Lẫm sắp nổ rồi.

“Lẫm, làm gì tức giận đến vậy? Ngươi  dọa người ta rồi kìa, nột, ta mang hạt sen canh đến đây, lạnh uống không tốt đâu!” Ta nhét bát canh hạt sen vào trong hắn, thúc giục hắn uống nhanh. Uy! Ta hảo tâm giúp ngươi nha! Hành vi lúc trước của ngươi ta cũng không so đo, ngươi làm chi còn dùng loại ánh mắt ác độc này nhìn ta a, hảo tâm bị cẩu ăn nga! Về sau không giúp ngươi nữa, ngươi sẽ chờ  bị đông lạnh đi!

“Ngươi, còn không đi sao?” Chưa thấy qua qua ai ngốc đến vậy, đây không phải là cho ngươi một lối thoát sao! Thật sự là hết thuốc chữa mà.

“Hừ!” Lúc Thu rốt cục trừng ta đủ rồi đành không cam lòng mà đạp cửa đi ra. Hiện tại lá gan không nhỏ a, hành vi này của ngươi chính là đại bất kính đó!

“Lẫm, ngươi đuổi Thu đi đi.” Ta tựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ  một buổi chiều an bình hiếm có. Không có biện pháp, phụ thân ở đây thì không có ngày bình yên mà, hoàn hảo hôm nay nghĩa phụ nói phụ thân Nãi Du sáng sớm này dùng tiếng sói tru gọi Nãi Du quay về, nghĩ chắc là có chuyện gì đó, lúc này mới mang theo phụ thân chết sống không đi quay về độc y cốc. Lúc trước nếu không phải vì cứu ta, mẫu thân Nãi Du cũng sẽ không phải chết. Phụ thân Nãi Du cũng sẽ không vì nỗi đau tang thê mà một mình nằm trước một thê tử do mình mai táng lưu luyến hai năm, lúc nào cũng gào thét. Mỗi khi tiếng gào thét này cất lên đều khiến ta đau lòng, khiến sự áy náy của ta mỗi ngày càng thêm sâu sắc. Nãi Du cũng sẽ không giống như bây giờ sống một mình như cô nhi. Tuy rằng nghĩa phụ nói đó là chính chúng nó lựa chọn, dù vậy phụ thân Nãi Du chưa bao giờ vì chuyện đó mà nảy sinh ác ý khi chúng ta đến thăm phu thê chúng nó, tuy rằng Nãi Du cũng không trách ta, thậm chí lúc nào cũng an ủi ta, nhưng, lòng, vẫn đau như trước. Là ta, hủy đi cuộc sống hạnh phúc một nhà chúng nó, cho nên ta không nghĩ  lại hủy đi cuộc sống của người kia.

“Sao vậy, thấy chán Thu rồi sao, hay là vì nguyên nhân khác?” Lẫm ôm chặt ta, không lưu một khe hở.

“Ta không muốn lại có cảm giác mang tội. Mẫu thân Nãi Du đã là bóng ma cả đời ta, để nó đi đi, nó cũng rất đáng thương.” Đã không chiếm được tình yêu của Lẫm, lại bị đối đãi như món đồ chơi trong lúc rãnh rỗi nhàm chán của ta, đã đủ bất hạnh rồi. Tuy nói nó từng đắc tội ta, cũng xem như một đối tượng thú vị để chơi đùa, nhưng dù sao cũng là vô tội, hơn nữa  một thân trang phục kích thích thị giác khứu giác người khác như vậy, tốt nhất vẫn là nên đi. Ta cũng không muốn về sau mỗi lần sám hối trước nghĩ đến mẫu thân Nãi Du sau lại có thêm một cái tên mùi nồng nặc, thật sự là cả người rét run.

“Vậy lúc ngươi nhàm chán thì sao? Ngươi bây giờ không thể giống như trước đây có thể giả ngu gạt người khác chơi với ngươi.”Lẫm ở phía sau buồn cười nói.

“Tự mình tìm lạc thú vậy! Hoàng cung lớn như vậy, chắc sẽ có mà.” Ngẫm lại cũng đáng tiếc một chút. Cuộc sống trước kia thật đẹp tốt, đều là ngươi!

“Hảo, Dạ nhi nói sao thì sẽ làm vậy. Ngày mai cho nó đi, được chưa?”

“Ân!” Cảm giác được Lẫm sủng thật tốt, liền tha thứ lỗi ngươi làm cuộc sống tốt đẹp của ta một đi không trở lại.

“Tên phụ thân khiến người khác chán ghét kia rốt cuộc cũng biến mất, trẫm cũng sẽ không lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp này. Tiểu Dạ nhi.” Lẫm đột nhiên nói bên tai ta. Trên cổ hơi thở của hắn cùng thanh âm cúi đầu làm thân mình ta run lên, đỏ ửng lập tức lan đến tai.

“A, tiểu Dạ nhi của trẫm vẫn là dễ dàng thẹn thùng như vậy a. Nhìn vậy trẫm càng muốn ăn ngươi.” Lẫm cắn lên vành tai ta, nhẹ nhàng khẳng cắn còn thường xuyên liếm liếm.

“Nha! Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . thời gian phụ thân ở đây ngươi cũng đâu có lãng phí. . . . . .” Thân mình như bị điện giật nhẹ run rẩy, không tự giác mà nép sát vào hắn.

“Không giống nhau, hiện tại không có ai nghĩ quấy rầy.” Đôi mơi cắn vành tai không buông đi chuyển xuống cổ. Nhẹ nhàng  đụng chạm làm ta ngứa đến rụt người lại.

“Hảo ngứa. . . . . .”

“A, vậy mạnh chút vậy.” Chạm nhẹ biến thành khẳng cắn.

“Nha! Đau!” Ta trừng hắn.

“Ngươi cố ý!” Thanh âm khẳng định.

“Đúng!” Không chút do dự trả lời. Tức chết ta . Vừa định mở miệng quở trách đã bị chặn lại, cái lưỡi linh hoạt tiến vào, cuốn lấy lưỡi ta không buông.

“Ân. . . . . .” Rất nhanh đắm chìm trong cơn lốc xoáy Lẫm mang đến, phát ra thanh âm ngọt ngào đáp lại. Không biết là khi nào thì bị ôm lên giường, khi nhìn thấy dục vọng thật sâu trong mắt Lẫm, ta lập tức dự cảm được mình nhất định tương lai vài ngày chắc chắn không xuống giường được! Trong đầu hiện lên duy nhất một câu là: Phụ thân! Ngươi chừng nào thì trở về a!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.