CHƯƠNG 30
Ánh mặt trời từ cửa sổ bán rộng mở len lén vào trong gian phòng, chiếu vào trên người Thuỷ Vô Dương, y đang rũ mắt nghiêm túc nghiên cứu dược thảo trong tay, nhìn chăm chú, Mạc Trần Cẩm cảm thấy hình ảnh trước mắt này đẹp tựa như một bức hoạ, làm cho người ta xúc động muốn giữ lại nó vĩnh viễn.
Nâng lên mắt, ánh mắt vừa lúc đối diện với Mạc Trần Cẩm, nhìn trong mắt Mạc Trần Cẩm toát ra sự cố chấp, Thuỷ Vô Dương lộ ra một tia hoang mang, nhưng rất nhanh liền đem vấn đề này bỏ qua sau đầu, cầm lấy dược thảo thoa ngoài da vừa mới chuẩn bị tốt đi đến trước mặt Mạc Trần Cẩm.
“Vô Dương, ngươi đang giận cái gì?” Mạc Trần Cẩm đột nhiên mở miệng hỏi.
Liếc Mạc Trần Cẩm một cái, Thuỷ Vô Dương giận hắn ngu ngốc, nhưng vẫn lạnh lùng như trước không cho câu trả lời, cầm lấy dược thảo chuẩn bị thoa cho Mạc Trần Cẩm, lại bị hắn bắt được cổ tay.
“Ngươi rốt cuộc đang nháo cái gì?” Mạc Trần Cẩm cuối cùng bị thái độ của Thuỷ Vô Dương chọc giận, loại này ôn hoà, giống như không đem hắn đặt ở trong mắt làm cho Mạc Trần Cẩm cảm thấy phiền não.
“Ta không có nháo cái gì, thỉnh bảo chủ ngài không nên quấy rầy công tác trị liệu của ta.” Thuỷ Vô Dương khe khẽ thở dài, có vẻ đối loại hành động này của Mạc Trần Cẩm cảm thấy rất buồn bực.
Siết chặt năm ngón tay cầm cổ tay Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm nheo lại hai tròng mắt, ánh mắt có chút âm lãnh, Thuỷ Vô Dương cũng không chút nào sợ hãi nhìn thẳng hắn, ánh mắt bình tĩnh như nước, không thấy gì dao động, nhưng cũng đồng dạng sâu không thấy đáy.
Trong mắt không còn yêu say đắm cùng ôn nhu, nay ánh mắt Thuỷ Vô Dương nhìn mình tựa như đối đãi một người giao tình bình thường, chính mình ở trong lòng y không còn có địa vị đặc thù gì, nhận tri này làm cho Mạc Trần Cẩm vô cùng căm tức.
“Có thể tiếp tục không?” Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng bỏ ra tay Mạc Trần Cẩm, một lần nữa tiếp tục quá trình thoa thuốc mà vừa rồi bị gián đoạn, khi ngón tay đụng tới vết sẹo lòi lõm của Mạc Trần Cẩm, trái tim Thuỷ Vô Dương không chịu khống chế nhẹ nhàng co rút đau đớn một chút, nhưng nho nhỏ tình cảm dao động này bị y che giấu tốt lắm.
Mạnh bỏ ra tay Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm cự tuyệt phối hợp,“Một khi đã như vậy, thế ngươi cũng không cần miễn cưỡng mỗi ngày đối mặt ta, dù sao ngươi cũng chán ghét ta.”
Này có tính là vừa ăn cướp vừa la làng không? Thuỷ Vô Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy bộ dáng giận dỗi của Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cảm thấy uỷ khuất, thế y không phải càng uỷ khuất? Trái tim bị thương một lần lại một lần, tấm chân tình một lần lại một lần bị giẫm lên, nay thế nhưng còn bị hắn oán trách?
Mím môi, cho dù tính tình Thuỷ Vô Dương luôn ôn hoà cũng nhịn không được muốn phát hoả,“Một khi đã như vậy, liền tuỳ ngươi thôi.”
Ném lại những lời này, Thuỷ Vô Dương liền đẩy cửa ra rời khỏi hiệu thuốc.
Kinh ngạc trừng mắt nhìn, Mạc Trần Cẩm cũng là lần đầu tiên thấy Thuỷ Vô Dương phát hoả, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thân ảnh của y biến mất trong tầm mắt chính mình.
Thuý Vũ bị cánh cửa đột nhiên mở ra làm cho hoảng sợ, thấy tiên sinh sắc mặt xanh mét đi ra hiệu thuốc, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhìn vào trong phòng, quả nhiên thấy Mạc Trần Cẩm vẻ mặt mờ mịt.
Thầm than một hơi, Thuý Vũ lập tức đuổi theo Thuỷ Vô Dương, dù sao không cần đoán cũng biết người không đúng nhất định chính là Mạc Trần Cẩm, có đôi khi Thuý Vũ thật sự rất muốn xông lên đem uất ức của Thuỷ Vô Dương đều nói ra hết, nhưng nàng chỉ là hạ nhân, có một số việc không phải nàng có thể lắm miệng.
Nghĩ trước nghĩ sau nửa ngày, Thuý Vũ quyết định đi cùng Mạc Trần Kiêu nói, làm cho gã tháo gỡ khúc mắc giùm hai người.
Khi Thuý Vũ trở lại phòng Thuỷ Vô Dương, y đang sửa sang lại hành lý, sợ tới mức Thuý Vũ vội vàng chạy lên ngăn trở động tác của y.
“Tiên sinh, ngươi đây là đang làm cái gì?!”
“Ta muốn đi.” Thuỷ Vô Dương lạnh mặt đáp.
“Thế, thế còn mặt bảo chủ phải tính sao? Ngươi tìm thời gian dài như thế học tập không phải vì muốn chữa khỏi mặt cho hắn sao?” Thuý Vũ liều mạng muốn ngăn cản Thuỷ Vô Dương.
“Không sao, cùng lắm thì sau khi ta rời đi, về Ám Dạ Cung cầu sư phụ đến vì hắn trị liệu.”
Vừa nghe Thuỷ Vô Dương còn định chuẩn bị đem Thuỷ Tuyền lão nhân mời tới, Thuý Vũ mới ý thức được Thuỷ Vô Dương lần này thật là ý đã quyết, không khỏi càng hoảng, vội vàng khuyên:“Vậy ngươi liền thật sự mặc kệ bảo chủ sao?”
“Ta không biết ta ở lại còn có ý nghĩa gì nữa?” Vén mấy sợi tóc loà xoà ở trước mặt, Thuỷ Vô Dương có vẻ vô cùng mỏi mệt,“Ta thừa nhận là ta yêu hắn, nhưng hắn lại không yêu ta, đầy cõi lòng hy vọng kết quả chính là ta bị thương mình đầy thương tích, ta mệt mỏi, ta không muốn lãng phí thời gian của mình nữa, rời đi, với ta mà nói là kết quả tốt nhất, Thuý Vũ, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta vẫn tiếp tục thống khổ sao?”
“Không…… Đương nhiên không……” Thuý Vũ thấy trong mắt Thuỷ Vô Dương toát ra thần sắc thống khổ, không khỏi mềm lòng ,“Ta chỉ hy vọng tiên sinh ngươi có thể vui vẻ bên cạnh bảo chủ a.”
“Đây là không có khả năng.” Những lời này không biết Thuỷ Vô Dương dùng để thuyết phục Thuý Vũ, hay là dùng để thuyết phục chính mình.
“Ta không cho ngươi đi.” Thanh âm nổi giận của Mạc Trần Cẩm truyền vào trong tai hai người.
Bước nhanh đến bên cạnh Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm tướt hết đống y phục mà y đang thu thập, trong con ngươi đen tràn đầy lửa giận.
“Ngươi đã không cần ta tiếp tục trị liệu cho ngươi, ta ở chỗ này còn có tác dụng gì?” Thuỷ Vô Dương thuỳ hạ mắt, lạnh lùng nói.
“Ta trị.” Mạc Trần Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói,“Cho nên ngươi ở lại, tiếp tục trị liệu cho ta.”
Mặc kệ là vì chuyện gì, Mạc Trần Cẩm biết chỉ có đem Thuỷ Vô Dương lưu lại, hai người bọn họ mới có cơ hội giải hoà, cho nên hắn chỉ có nhẫn nại hạ lửa giận, bằng không hôm nay mà thả Thuỷ Vô Dương đi, bọn họ đời này có lẽ sẽ không có cơ hội gặp lại.
Ngẩng đầu nhìn Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương lặng yên, nội tâm đang đấu tranh dữ dội, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Liền như thế rời đi Mạc Trần Cẩm, tự bản thân Thuỷ Vô Dương cũng thật không cam lòng, trị liệu tốt mặt hắn, đây là “kỷ niệm” duy nhất mà Thuỷ Vô Dương có thể lưu lại ở trong lòng Mạc Trần Cẩm, như vậy, cho dù tương lai bọn họ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại, Mạc Trần Cẩm chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mình, liền vĩnh viễn không thể quên y, y là ích kỷ, không cam lòng cứ như vậy không hề dấu vết biến mất khỏi cuộc đời Mạc Trần Cẩm.
“Ngày mai ta ở hiệu thuốc chờ ngươi, hiện tại, ta cần nghỉ ngơi.” Thuỷ Vô Dương lập tức đuổi khách, y đã muốn một lần nhượng bộ, y không thể cam đoan nếu cứ tiếp tục cho Mạc Trần Cẩm lưu lại, chính mình còn có năng lực duy trì biểu tình lạnh lùng được nữa hay không.
Há mồm, Mạc Trần Cẩm cuối cùng vẫn không nói gì rời khỏi phòng Thuỷ Vô Dương, hắn cũng biết Thuỷ Vô Dương hiện tại đang nổi nóng, có nói gì đều không có tác dụng, chỉ chờ khi hai người bọn họ đều tỉnh táo mới có thể nói rõ ràng.
Cho đến khi Mạc Trần Cẩm rời khỏi phòng, chân Thuỷ Vô Dương mới mềm nhũn ngồi phịch xuống giường, cảm thấy chính mình quả thật so với đánh một trận chiến còn mệt hơn.
“Ta mệt mỏi, ngươi ra ngoài trước đi.” Phát hiện Thuý Vũ dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Thuỷ Vô Dương thật sự không còn tinh lực để nghe.
“Vâng.” Thật ra Thuý Vũ muốn giải thích với Thuỷ Vô Dương nguyên nhân Mạc Trần Cẩm đối y lãnh đạm, nhưng thấy sắc mặt Thuỷ Vô Dương tái nhợt, nàng vẫn quyết định nghe theo Thuỷ Vô Dương, rời khỏi phòng, làm cho y hảo hảo nghỉ ngơi, chuẩn bị qua vài ngày sẽ tìm thời gian nói rõ ràng.