Giữa trận xôn xao, một người thanh niên trạc tuổi Triệu Tuấn Thần đột
nhiên phá cửa phòng, nghiêng ngã chạy tới trước giường Triệu Tuấn Thần.
Trông thấy bộ dạng hiện giờ của Triệu Tuấn Thần- Sắc mặt trắng bệch, thần sắc uể oải, trên đầu còn quấn đầy băng gạc - Vẻ nôn nóng cùng lo lắng trên
gương mặt người thanh niên càng thêm dày đặc, vồn vả nói: “Thiếu gia,
người làm sao vậy? Ta bất quá rời đi có mấy canh giờ, sao người lại
thành ra cái dạng này? Đừng làm ta sợ...”
Tuy rằng vừa rồi những
quan viên Lộ An Phủ ở trước mặt Triệu Tuấn Thần cũng bày ra vẻ mặt quan
tâm, luôn miệng thăm hỏi, nhưng càng nhiều vẫn là làm ra vẻ, chỉ muốn
lấy lòng Triệu Tuấn Thần, lo lắng hắn sẽ giận chó đánh mèo lên người bọn chúng, dù không biểu hiện quá rõ ràng. Mà người thanh niên trước mặt
này, vẻ mặt quan tâm cùng lo lắng đều thật lòng thật dạ, không chút giả
dối, tuy Triệu Tuấn Thần, lúc này đã thay mận đổi đào, nhưng thấy có
người quan tâm mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Thông qua những mảnh vụn kí ức, rốt cuộc Triệu Tuấn Thần cũng biết được thân phận của người thanh niên này.
Hắn tên là Hứa Khánh Ngạn, là con trai của Hứa lão phu tử, cùng tuổi với Triệu Tuấn Thần.
Tuy phụ thân hắn là một phu tử, nhưng Hứa Khánh Ngạn này lại không buồn đọc sách, suốt ngày chơi bời lêu lổng, sau khi Triệu Tuấn Thần vào triều
làm quan, Hứa lão phu tử liền đem Hứa Khánh Ngạn phó thác cho Triệu Tuấn Thần, thứ nhất có thể đảm bảo cho Hứa Khánh Ngạn không lo cơm áo ngày
sau, thứ hai cũng để cho Triệu Tuấn Thần có người ở bên cạnh tín nhiệm.
Mà Triệu Tuấn Thần từng nhận ân đức của Hứa lão phu tử, đối đãi với Hứa
Khánh Ngạn như huynh đệ.
Thấy Hứa Khánh Ngạn sắp khóc đến nơi,
Triệu Tuấn Thần liền vội trấn an, nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là
chuyện ngoài ý muốn thôi, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
”Ta dựa
theo thiếu gia phân phó đi mở rộng nguồn lương thảo... Vừa nghe thiếu
gia người xảy ra chuyện, ta liền lập tức trở về...” Sau khi nghe Triệu
Tuấn Thần trả lời, Hứa Khánh Ngạn thở phào một hơi, giải thích với Triệu Tuấn Thần.
Trong lúc chủ tớ hai người nói chuyện, những quan
viên của Lộ An Phủ chờ ở ngoài cửa trông thấy Hứa Khánh Ngạn xông vào
phòng ngủ của Triệu Tuấn Thần, tất cả đều lén lút nhìn vào trong phòng,
giống như muốn nhân cơ hội thám thính chút tin tức.
Những hành động của họ Triệu Tuấn Thần đều để vào trong mắt, Hứa Khánh Ngạn cũng chú ý đến.
Hứa Khánh Ngạn đột nhiên xoay người, chỉ vào bọn quan viên bên ngoài phòng
mắng: “Các ngươi đúng là đám phế vật, làm việc như thế nào vậy? Ta chẳng qua mới rời đi có nửa ngày, các ngươi dám để cho thiếu gia bị đám điêu
dân làm hại ra nông nổi này, thiếu gia nhà ta tôn quý như vậy. Một khi
xảy ra chuyện gì, đám người ngu đần các ngươi có khánh nổi không? Nếu
như Hoàng Thượng biết được, tất cả các ngươi liệu mà gánh chịu hậu quả
đi...”
Dưới những lời trách mắng đầy tức giận của Hứa Khánh Ngạn, vậy mà đám quan viên Lộ An Phủ đều vâng vâng dạ dạ, không dám cãi lại.
Tục ngữ có câu, “Tể tướng môn nhân thất phẩm quan”(1), hiện giờ Triệu Tuấn
Thần chẳng qua chỉ là một quan viên tam phẩm, vậy mà tùy tùng của hắn có thể đem đám quan tri phủ tứ phẩm Lưu Trường An mắng cho không dám nói
một lời.
”Kháng Ngạn... Bỏ đi, việc này cũng không thể trách chư vị đại nhân được...”
Nếu đã suy nghĩ thấu đáo, muốn cải thiện thanh danh của mình sau này, cần
phải mở rộng quan hệ, có mạng lưới phe cánh, muốn tự bảo vệ mình, Triệu
Tuấn Thần cần phải bắt đầu từ bây giờ.
Nhưng mà, thấy Hứa Khánh
Ngạn không chút cố kỵ, vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa bộ dáng như đã tập
thành thói quen, Triệu Tuấn Thần không khỏi thở dài trong lòng một
tiếng, xem ra Hứa Khánh Ngạn đi theo Triệu Tuấn Thần lâu rồi, thật là
không học được thứ gì tốt.
Sau khi ngăn cản Hứa Khánh Ngạn, Triệu Tuấn Thần liền nói với đám quan viên ngoài phòng: “Hạ nhân vô lễ, cũng
là vì lo lắng cho an nguy của ta nên nhất thời phạm sai lầm, mong các vị đại nhân đại lượng tha thứ.”
Lưu Trường An dẫn đầu bách quan liên tục hô không dám.
Triệu Tuấn Thần nói tiếp: “Bản quan cảm thấy hơi mệt mỏi, các vị đại nhân
không cần chờ ở đây, chẳng bằng quay trở về, bản quan nếu có việc gì, sẽ gọi Khánh Ngạn đến tiếp kiến các vị đại nhân.”
Thấy tùy tùng đã
trở lại bên cạnh Triệu Tuấn Thần, mà hắn lại tiễn khách một lần nữa, đám người Lưu Trường An liếc mắt lẫn nhau, cuối cùng không dây dưa nữa, sau khi khom người hành lễ với Triệu Tuấn Thần đều kéo nhau rời đi.
Hứa Khánh Ngạn thấy mọi người rời đi, liền hiểu ý tiến đến đóng cửa lại.
Chỉ là, sau khi Hứa Khánh Ngạn đi đến cửa, giống như đang cùng người nào đó nhẹ giọng nói mấy câu, Triệu Tuấn Thần vừa ngẩng đầu liền trông thấy Lưu Trường An trước khi đi đưa cho Hứa Khánh Ngạn một vài thứ.
Sau đó, Hứa Khánh Ngạn đóng cửa lại, khi quay đầu, vẻ mặt phẫn nộ cùng nôn
nóng lúc trước tất cả đã thay bằng vẻ mặt kích động cùng hưng phấn. Chỉ
thấy Hứa Khánh Ngạn lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày từ giữa tay áo,
bước nhanh đến trước giường Triệu Tuấn Thần, lớn tiếng nói: “Thiếu gia,
thiếu gia, chúng ta phát tài rồi! Vừa rồi cái lão già Lưu Trường An kia
trước khi rời đi đưa cho ta một xấp ngân phiếu, ta vừa nhìn, thật tốt
nha, tổng cộng có hai mươi tờ,mỗi tờ năm ngàn lượng, tròn mười vạn lượng bạc, nói đây là phí an ủi của quan viên Lộ An Phủ dâng cho người, lần
này dáng vẻ bị thương của thiếu gia người dọa cho bọn họ một trận, sợ
người giận chó đánh mèo lên người bọn họ, liền nhanh chóng ói bạc ra,
một lần là mười vạn lượng! Chúng ta phát tài rồi, thiếu gia, lần này
người bị thương cũng coi như là đáng giá!”
Dưới sự kích động vì mười vạn lượng bạc, Hứa Khánh Ngạn đã nói mà không lựa lời.
Xem ra đúng là có dạng chủ nhân như thế nào thì sẽ có dạng hạ nhân như thế đó.
Hứa Khánh Ngạn khoa chân múa tay một lúc lâu sau mới phát hiện Triệu Tuấn
Thần không có chút cảm xúc kích động nào, chỉ là nửa dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn hắn.
Trông thấy biểu hiện như vậy của Triệu Tuấn
thần, trong lòng Hứa Khánh Ngạn không khỏi cả kinh, thần sắc bất an một
lần nữa hiện trên khuôn mặt hắn.
Hắn và Triệu Tuấn thần vừa là
chủ tớ vừa là huynh đệ, cảm tính rất tốt, bởi vì cảm kích ân dưỡng dục
của Hứa lão phu tử, tuy Hứa Khánh Ngạn thân là người hầu, nhưng từ trước nay Triệu Tuấn Thần không hề đối đãi hắn như đối với hạ nhân, cho nên
hắn mới dám nói những lời càng quấy như là “Người lần này bị thương cũng coi như là đáng giá“.
Sở dĩ Hứa Khánh Ngạn giật mình bất an, là
bởi vì theo hiểu biết của hắn đối với Triệu Tuấn Thần, nếu là lúc trước, bằng bản tính tham tài của Triệu Tuấn Thần, nhìn thấy có người hiếu
kính mười vạn lượng, chẳng cần biết bản thân đang trọng thương cũng sẽ
lập tức từ trên giường nhảy lên, đoạt lấy ngân phiếu từ trong tay Hứa
Khánh Ngạn, đầu tiên là tinh tế đếm lại mấy lần, sau đó sẽ cùng Hứa
Khánh Ngạn khoa tay múa chân, liên thanh nói: “Mười vạn lượng, Khánh
Ngạn, lần này ta bị thương cũng thật đáng giá...”
Không, không cần mười vạn lượng, chỉ cần năm ngàn lượng bạc, cũng đủ để Triệu Tuấn Thần làm như vậy.
Nhưng mà, giờ phút này đối mặt với số tiền lớn như mười vạn lượng bạc, Triệu
Tuấn Thần lại chẳng có chút phản ứng nào, chuyện này tuyệt đối không
bình thường.
Chẳng lẽ, đầu Triệu Tuấn Thần sau khi bị thương, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng thần trí đã có chút không còn
minh mẫn.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Hứa Khánh Ngạn cũng gạt ngân
phiếu trong tay qua một bên, bước nhanh đến bên cạnh Triệu Tuấn Thần,
giọng vồn vã hỏi: “Thiếu gia, người làm sao vậy? Có phải thấy chỗ nào
không khỏe không? Có muốn ta gọi đại phu đến chẩn cho người không?”
Hứa Khánh Ngạn nào ngờ rằng, Triệu Tuấn Thần này đã không phải là Triệu
Tuấn Thần mà hắn vẫn biết, trước khi xuyên không đến thế giới này, tính
tình của hắn luôn luôn bình tĩnh, không coi trọng tiền tài, tiêu dùng
cũng ít, hai trăm ba mươi vạn lượng bạc tham ô kia cũng đủ cho hắn chi
tiêu cả đời, mười vạn lượng này, đối với hắn chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, không đủ để hắn vui mừng đến vậy.
Huống gì, mười vạn lượng bạc này chắc chắn không phải là tiền sạch sẽ gì. Ít nhất, những quan
viên Lộ An Phủ này, một đám thêm vào bổng lộc của mình, dù cả đời không
ăn không uống cũng không thể tích góp nhiều đến thế.
Nhìn thần
sắc lo lắng của Hứa Khánh Ngạn, Triệu Tuấn Thần thở dài một tiếng, nói:“Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện khác thôi.”
Tuy
rằng Hứa Khánh Ngạn này cùng chủ nhân trước kia của hắn đều tham tài hám lợi, nhưng ít ra quan tâm mà hắn đối với Triệu Tuấn Thần đều là chân
thành tha thiết, khiến cho Triệu Tuấn Thần không đành lòng trách cứ.
Thấy Hứa Khánh Ngạn lại lộ ra vẻ nghi hoặc, Triệu Tuấn Thần bắt đầu nói sang chuyện khác.
”Đúng rồi, Khánh Ngạn, ngươi vừa rồi nói muốn mở rộng kho lương, ngươi đi mở rộng kho lương làm cái gì?”
Nghe Triệu Tuấn Thần dò hỏi, vẻ nghi hoặc trên mặt Hứa Khánh Ngạn càng thêm
đậm, nói: “Thiếu gia, không phải người phân phó sao? Muốn ta liên hệ với những ông chủ lớn các kho lương, khiến cho bọn họ hợp lực mua lại lương thực mà triều đình tiếp tế, sau đó người sẽ chuẩn bị một phen, đem bạc
mang về kinh thành...”
Nghe Hứa Khánh Ngạn giải thích, Triệu Tuấn Thần không khỏi cười khổ trong lòng.
Lương thực cứu tế liên quan đến tính mạng của hơn mười vạn gia đình bá tánh,
vô số nạn dân phải sống nhờ vào lương thực cứu tế này, không ngờ Triệu
Tuấn Thần lại đánh chủ ý vào phương diện này.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cuối cùng Triệu Tuấn Thần sẽ không được chết già, chỉ sợ càng ngày càng cận kề cái chết hơn.
Nhìn sắc mặt nghi hoặc ngày càng trầm trọng của Hứa Khánh Ngạn, Triệu Tuấn
Thần biết bản thân đã lộ ra sơ hở, đành giải thích: “Ngươi biết rồi đấy, phần đầu của ta bị thương nghiêm trọng, trong lúc nhất thời có chút hồ
đồ...”
Thấy Triệu Tuấn Thần sờ băng quấn trên đầu, mặc dù Hứa
Khánh Ngạn đã chấp nhận cách giải thích này, nhưng vẻ lo lắng càng sâu,
hỏi: “Có cần ta kêu đại phu đến không?”
”Không cần đâu, đại phu đã nói qua, chuyện này chỉ là tạm thời, tịnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục lại.”
Dừng lại một chút, Triệu Tuấn Thần lại nói: “Những lương thảo cứu tế kia, ngươi đã bán đi chưa?”
”Không nhanh như vậy được, nói cho cùng chúng ta chỉ mới đến Lộ An Phủ, hôm nay chỉ mới liên hệ với những người kia.”
”Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi...”
Những ngày sau đó, Triệu Tuấn Thần không ngừng thám thính tin tức từ Hứa
Khánh Ngạn, dưới sự lo lắng của Hứa Khánh Thần đối với Triệu Tuấn Thần,
hắn cũng dần bình phục lại.