Nhiếp Chính Đại Minh

Chương 4: Chương 4: Đường Tương Lai (Thượng)




Trước khi xuyên qua, Triệu Cương chỉ là một người bình thường, đặc điểm lớn nhất, chỉ là thích đọc sách mà thôi, tuy rằng giữ chức trong chính phủ, nhưng cũng chỉ là tiểu nhân viên công vụ tầm thường, đối với chuyện đấu đá lẫn nhau trong quan trường trường, luôn luôn đứng ngoài cuộc nhìn.

Nhưng chuyện này cũng không nói lên việc, sau khi đối mặt với cảnh khốn khó Triệu Cương sẽ bó tay không có biện pháp gì.

Dựa trên những đánh giá mà từ nhỏ Triệu Cương có được, hắn là một kẻ khéo mưu tính, lại thiếu đi sự nhanh trí hơn người.

Cho nên, khi Triệu Cương đột ngột đối mặt với tai nạn ô tô, bởi vì chịu khiếp sợ mà thân thể phản ứng chậm nửa nhịp, sau khi phát hiện sự thật bản thân xuyên không, đại não của hắn trống rỗng, có chút không biết làm như thế nào.

Nói chung, khi đối mặt với sự cố bất ngờ, biểu hiện của Triệu Cương, cũng không tốt hơn người bình thường là bao.

Có điều, một khi Triệu Cương bình tĩnh lại, để cho hắn chút thời gian, chuyện khó khăn hơn nữa, hắn cũng sẽ hoàn thành xuất sắc, rất ít khi phạm sai lầm.

Có lẽ là vì Triệu Cương khá am hiểu về phân tích các sự việc, bất luận chuyện phức tạp như thế nào, hắn có thể bình tĩnh lại, phân tích đâu vào đấy rõ ràng, tìm được ưu thế và tình thế bất với đối với bản thân, sau đó đặt ra chiến lược dựa trên những phân tích đó.

Giống như hiện tại Triệu Cương cũng đang làm như vậy.

Tuy rằng hiện tại tên của hắn gọi là Triệu Tuấn Thần.

...

(Bắt đầu từ đoạn này, ngôi thứ nhất sẽ sửa lại là Triệu Tuấn Thần nhé!)

...

“Từ hôm nay trở đi, ta không phải là Triệu Cương nữa, tên của ta là Triệu Tuấn Thần.”

Triệu Tuấn Thần âm thầm nghĩ.

“Tình hình và vị trí hiện tại của ta hiện giờ, tuy rằng có thể đắc ý nhất thời, nhưng cục diện này kéo dài thì cuối cùng cũng không được chết tử tế, tuy rằng dựa vào sự tin tưởng, sủng ái của Đức Khánh hoàng đế, địa vị tạm thời được xem là củng cố, nhưng Đức Khánh hoàng đế hiện giờ đã là ngũ thập tứ hữu* rồi, tuổi thọ của người ở đây không cao lắm, cho dù là hoàng đế, cũng ít sống trên sáu mươi tuổi, Đức Khánh hoàng đế có thể bảo hộ ta được mấy năm? Một khi người băng hà, bằng thanh danh của ta hiện giờ, gây thù chuốc oán quá nhiều, sẽ rơi vào kết cục như thế nào, không nói cũng tưởng tượng được.”

(*Ngũ thập tứ hữu: Năm mươi có bốn, ý chỉ gần kề với cái chết.)

Có một câu nói rất hay, “Vạn phu sở chỉ, vô tật nhi chung”**, bởi vì đối địch với các đại thần đang lan truyền khắp thiên hạ, Triệu Tuấn Thần mặc dù “chỉ có hư danh”, nhưng chính là đáp lại cục diện như vậy.

(**Vạn phu sở chỉ, vô tật nhi chung: Vạn người mắng chửi, không bệnh mà chết.)

Từ xưa đến nay, những tham quan có kết cục tốt đẹp, bình thường đều có không ít, nhưng đó là bởi vì bọn tham quan đó biết cách “xây dựng mặt mũi”, khéo léo ngụy trang vẻ bề ngoài, tham thì vẫn cứ tham, nhưng ít người biết được, thậm chí bề ngoài còn được thế nhân tôn kính và khen ngợi là một vị quan thanh thiên, nhưng trên thực tế, “ba năm làm tri phủ trong sạch, có được mười vạn quan tiền”***, tuy rằng những lời này ít nhiều có chút hận đời, vơ đũa cả nắm các quan viên trong thiên hạ, nhưng cũng có thể thấy được, ở xã hội phong kiến này, cũng chẳng có bao nhiêu thanh quan chân chính, mà cái gọi là “thanh quan” trong lòng đám bách tính, so với ngạch cửa còn thấp hơn nhiều.

(***”ba năm làm tri phủ trong sạch, có được mười vạn quan tiền” - Nguyên văn: tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân: ý mỉa mai những tri phủ bề ngoài làm quan trong sạch, trong ba năm lại âm thầm tham ô. Đã vậy còn khiến mọi người phải khen ngợi.)

Chỉ cần ngươi có thể cho bách tính cơm ăn vào miệng, vậy thì ngươi chính là thanh thiên Đại lão gia.

Mà giống như Triệu Tuấn Thần tham ô đến độ không chút kiêng nể gì, đến cả người qua đường hay đám tham quan đều biết, dù cho có nhận được thánh sủng, quyền thế dù có lớn cách mấy, nhưng tuyệt không có người nào có kết cục tốt đẹp, ví như Lý Lâm Phủ, Tần Cối, Nghiêm Tung,... có người nào không quyền thế ngập trời? Người nào không nhận được sự tín nhiệm và sủng ái của thánh thượng? Nhưng đến cuối cùng có người nào nhận được kết cục tốt đẹp? Cho dù có thể bình an hưởng thụ đến hết đời, nhưng chết đi rồi vẫn liên lụy đến con cháu sau này.

Tại sao lại như vậy? Bởi thanh danh của ngươi quá xấu, nguy hại cho giang sơn xã tắc, liên lụy đến thanh danh của triều đình! Nếu uy chính của triều đình xã tắc bị lung lay, đám hoàng tộc thống trị cái gì đây? Đám thanh quan làm sao phát huy của mình như thế nào? Bọn tham quan làm sao tiếp tục ăn hối lộ trái phép? Ngươi tham ô nhận hối lộ cũng chẳng có mấy người quản ngươi, nhưng ngươi không thể chặn hết đường sống của tất cả mọi người.

Vì lẽ đó, đối với thanh danh quá xấu xa của tham quan, đám thanh quan không chỉ hận ngươi mà còn muốn giết ngươi, hoàng đế vốn sủng ái và tín nhiệm cũng muốn giết ngươi, mặc khác đám tham quan vốn là đồng minh với ngươi, vì phủi sạch thanh danh của bản thân, vì có thể tiếp tục ăn hối lộ, vì muốn tiêu diệt những bằng chứng có hại cho chính mình, đến cho cùng vẫn là muốn giết ngươi.

Đến lúc tất cả mọi người trên thế gian này đều muốn giết ngươi, làm sao ngươi có thể không chết? Có trách chỉ trách ngươi ăn hối lộ mà không biết che giấu, khiến tất cả mọi người đều biết!

Bằng những hành động của Triệu Tuấn Thần mấy năm qua, tuy còn cách xa không bì kịp với Lý Lâm Phủ, Tần Cối, Nghiêm Tung mấy người được xem là “tiền bối” này, nhưng chỉ nói về thanh danh thối tha, chỉ có thể là những bóng lưng của những đi trước, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cho dù ngươi là con riêng của Đức Khánh hoàng đế, kết cục cuối cùng tuyệt đối không có đường để thoát.

Chuyện nên đáng mừng chính là, “thành tựu” về danh tiếng hiện tại của Triệu Tuấn Thần, còn rất xa để trở thành nguy hại cho giang sơn xã tắc, mặc dù đối địch với các đại thần... đặc biệt là những đám quan thanh liêm đang ra sức lan truyền, nhưng đến cho cùng Triệu Tuấn Thần chỉ mới làm quan có năm năm, thời gian tương đối ngắn, hình tượng “tham quan” của hắn, tuy rằng mọi người đều biết, nhưng chẳng có bao người để tâm đến.

“Cũng còn tốt, mọi chuyện vẫn còn có đường cứu vãn...”

Sau một lúc bình tĩnh lại, dần chấp nhận được sự thật mình đã xuyên qua, hiện tại Triệu Tuấn Thần chỉ có một ý nghĩ, đó là cố gắng sống tốt.

...

Triệu Tuấn Thần của bây giờ, sở dĩ thanh danh ở triều đình gần như không còn, nhưng địa vị lại vững chắc, một là bởi vì hắn quản lý tài sản, hai là nhận được sự tín nhiệm và sủng ái của hoàng đế.

Đương nhiên, cũng không loại trừ hắn thật sự là con riêng của Đức Khánh hoàng đế, nhưng thực ra chuyện này không quá quan trọng, thậm chí từ một góc độ nào đó mà nói, thật ra là hại hơn là lợi.

Giữa những mảnh nhỏ kí ức mà hắn tiếp nhận, chuyện ghi nhớ sâu sắc nhất, một là chuyện trải qua từ nhỏ tới nay, hai là số ngân lượng mà hắn tham ô có được, tiếp đến, chính là cách cư xử đối với Đức Khánh hoàng đế, cùng với tình hình cụ thể của nội thừa vận và hộ bộ trong những năm gần đây.

Xem ra, Triệu Tuấn Thần ngay từ lúc bắt đầu, vì muốn vuốt mông ngựa Đức Khánh hoàng đế và tài chính Đại Minh Đức, đã tàn nhẫn bỏ ra rất nhiều tâm sức, ký ức như vậy lại càng khắc sâu.

Nói một cách đơn giản, Đức Khánh hoàng đế hiện giờ không chỉ yêu thích Triệu Tuấn Thần, hơn nữa còn không thể cách Triệu Tuấn Thần ra được.

Đức Khánh hoàng đế là một người thích đao to búa lớn, ngày hôm qua còn muốn đổi mới lại cung điện, hôm nay lại muốn tuần sát phía Nam, nói không chừng ngày mai còn muốn phái người xâm phạm biên giới Tịnh Thanh, mà tất cả những điều này, đều cần phải có tiền, mà cái hoàng đế thiếu lại chính là tiền.

Có thể nói, nếu không phải bởi vì Đức Khánh hoàng đế, tài chính của Minh triều hiện giờ đã không luân chuyển liên hồi, cho đến cùng cũng sẽ không khó khăn như thế.

Trước khi Triệu Tuấn Thần xuất hiện, thời điểm Đức Khánh hoàng đế muốn làm cái gì, hộ bộ và nội khố luôn bị quấy rối vì không có tiền, ý tưởng thì rất nhiều, có thể thực hiện được thì rất ít, mà sau khi Triệu Tuấn Thần xuất hiện, liền nghĩ trăm phương ngàn kế bỏ bạc ra, thỏa mãn đủ loại dục vọng của Đức Khánh hoàng đế.

Hơn nữa, nhiều năm qua Triệu Tuấn Thần đã hiểu rất rõ Đức Khánh hoàng đế, cực kỳ hiểu được vui buồn của hắn, giỏi phỏng đoán tâm tư của Đức Khánh hoàng đế, lúc Đức Khánh hoàng đế vừa định làm cái gì, Triệu Tuấn Thần đã chuẩn bị tất cả thỏa đáng trước tiên, mỗi của chỉ lời nói, đều là để khiến Đức Khánh hoàng đế thỏa mãn và vui vẻ.

Vì lẽ đó, ở một phương diện nào đó mà nói, từ trước đến nay mọi người đều nói Triệu Tuấn Thần không chỉ là một tham quan, mà còn là một lộng thần, nói cho cùng cũng chẳng có điểm nào sai.

Triệu Tuấn Thần từ trước đến nay, chính là như vậy.

Đối với những việc làm như vậy, mà hiện giờ linh hồn Triệu Tuấn Thần đã bị đổi mới, đương nhiên sẽ là “việc nghĩa chẳng từ“... Tiếp tục giữ vững tình hình hiện tại.

Không chỉ phải tiếp tục làm như vậy, mà còn phải làm tốt hơn nữa.

Bởi vì Triệu Tuấn Thần phân tích đi phân tích lại, phát hiện chỗ dựa mà hắn có thể dựa vào, trong khoảng thời gian này cũng chỉ có sự sủng ái của Đức Khánh hoàng đế.

Quen thuộc đối với hỉ nộ của Đức Khánh hoàng đế, dựa vào những mảnh nhỏ kí ức, hiện giờ đã được Triệu Tuấn Thần tiếp nhận, mặc dù không dám thừa nhận hắn có năng lực có thể nịnh nọt mà mặt không đổi sắc, nhưng vẫn có thể dễ dàng gãi đúng chỗ ngứa của Đức Khánh hoàng đế.

Về phần quản lý tài sản, cũng không ngoài hai việc tăng thu giảm chi mà thôi, trước đây Triệu Tuấn Thần có kinh nghiệm và phương pháp quản lý tài chính, hiện giờ được Triệu Tuấn Thần kế thừa, hơn nữa còn nắm giữ được kiến thức mấy trăm năm của đời sau, một Triệu Tuấn Thần hoàn toàn mới, tất nhiên có thể tự tin làm được tốt hơn.

Đúng vậy, so với Triệu Tuấn Thần ban đầu càng phải làm tốt hơn, khiến Đức Khánh hoàng đế không thể rời khỏi mình, đây là phương pháp bảo toàn tính mạng hiệu quả nhất trong thời gian ngắn.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn chưa đủ.

Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu****, hiện tại, phương diện có lợi đối với Triệu Tuấn Thần so với phương diện bất lợi càng nhiều, cũng càng có nguy cơ chết người nghiêm trọng!

(****Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu: Ý chỉ là người thì không có nỗi lo xa, thì sẽ có nỗi lo gần)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.