Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 47: Chương 47: Nhiếp chính vương ghen rồi




Edit: Xiao Yi.

Kiều Dư khựng một chút, sau đó nói tiếp, “Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên đi, không phải ta muốn có là có được.”

Ninh Tư Nguyệt trêu ghẹo, “Không phải còn có Vương gia ở đó à? Tỷ nói ngài ấy cố gắng một chút thì còn phải lo sẽ không có hài tử được sao?”

Nhớ lại tư thế ‘lăn lộn’ của Nguỵ Đình, nếu nàng còn nói hắn cố gắng một chút… Kiều Dư càng nghĩ càng cảm thấy đau eo.

Nàng vội chấm dứt đề tài này, “Được rồi, ta phát hiện sau khi gả chồng, muội nói chuyện càng thêm không kiêng kỵ chay hay mặn nữa nhé. Còn nói trước mặt hài tử nữa, muội nói như vậy không sợ dạy hư nó à?”

“Cháu nói xem nương nói đúng không, Hạo Ca nhi?” Kiều Dư bế hài tử trong lòng lên, trêu nó liên tục bật cười khanh khách.

Nghe thấy tiếng cười của nó, nàng liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biến hết.

Thấy hai người một lớn một nhỏ chơi đùa hăng say, Ninh Tư Nguyệt đành chịu thua, “Ta nói tỷ đó, không cần tận lòng, đứa nhỏ này trầm tính, tỷ đừng làm bản thân mình mệt.”



Tin tức tứ hôn này như mọc cánh, chưa tới nửa ngày đã truyền khắp Tây Kinh.

Nguỵ Đình đã trở về Vương phủ, vì Ninh Tư Nguyệt vẫn còn ở bên Kiều Dư nên hắn không quấy rầy họ, chỉ một mình trở về thư phòng rồi sai người gọi Trần Bình tới đây.

Vừa thấy ông tới, Nguỵ Đình đã vội sải bước tới trước mặt ông, hỏi: “A Dư có phản ứng gì?”

Thời điểm hạ bút hai thánh chỉ này, trong lòng hắn vẫn có hơi thấp thỏm, sợ rằng Kiều Dư sẽ không đồng ý.

Trần Bình nhớ lại biểu lộ của Kiều Dư một chút rồi đáp: “Vẫn tốt ạ, thoạt nhìn cô nương không có khác lạ gì.”

Lúc này, Nguỵ Đình mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“Đúng rồi Vương gia, gánh hát Long Khánh bên kia vừa cho người tới hỏi, vở kịch hôm nay Vương gia có tới xem diễn nữa không?”

“Hoãn lại trước đi, hôm nay không diễn.” Nguỵ Đình trả lời.

Vở kịch Lỡ một đời mà hắn dùng mấy ngày đêm để viết ra này vốn là chuẩn bị cho hôm nay, hắn muốn đưa Kiều Dư đi xem.

Hắn đã viết lại một số chuyện mà hai người đã trải qua vào trong vở kịch, hi vọng rằng sau khi xem diễn, Kiều Dư có thể nhớ ra chút gì. Nhưng bây giờ, Nguỵ Đình lại thấy không nhất định phải giúp nàng nhớ lại chuyện xưa nữa.

Hai người không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, điều hắn nên suy xét bây giờ là phải lo chuyện tương lai như thế nào. Còn đoạn ký ức vào ba năm trước, chờ tới thời điểm nên nhớ ra thì nàng sẽ nhớ thôi.

“Trần Bình, ngươi đi nói với gánh hát Long Khánh, chưa có sự cho phép của bổn vương, vở kịch Lỡ một đời này không được lên đài.”

“Vâng, thưa Vương gia.” Trần Bình đáp.

Tới khi trời tối, người các cổng của phủ Nhiếp chính vương đã nhận không ít thiệp của nhà khác gửi tới.

Trần Bình tổng hợp chúng lại rồi mang tới cho Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô nương, đây là những thiệp đã được gửi tới hôm nay, toàn bộ đều muốn cầu kiến người.”

Trong tay ông là một chồng thiệp cầu kiến thật dày, nhìn sơ ước chừng cũng phải mấy chục nhà.

Kiều Dư không khỏi đau đầu.

Thấy nàng khó xử, Nguỵ Đình liền nói: “Nếu nàng không thích thì đừng để ý tới.”

“Như vậy sao được?” Kiều Dư nhướn mày, “Đây đều là chuyện sớm muộn mà ta phải ứng phó. Làm gì có một Nhiếp chính vương phi suốt ngày trốn tránh không chịu lộ mặt chứ?”

Cũng không phải bắt nàng nạp thiếp thất thông phòng cho Nguỵ Đình mà.

Nếu thánh chỉ tứ hôn kia đã nói rõ thân phận của nàng, vậy thì quan hệ với các phủ đệ khác… nàng cũng nên học cách đối phó một chút.

“Không tệ, rất có tự giác.” Tâm trạng của Nguỵ Đình vô cùng tốt.

‘Nhiếp chính vương phi’ – bốn chữ này nghe sao cũng thấy đã tai.

“Bắt đầu từ hôm nay, Trần Bình sẽ do nàng toàn quyền sai bảo, nàng muốn nhờ ông ấy làm gì thì cứ ra lệnh, được không?”

“Không cần thiết phải vậy,” Kiều Dư nhìn mấy tấm thiệp, trong đầu nảy ra một ý tưởng, “Đúng rồi, nếu bệ hạ đã phong ta làm Quận chúa, không biết An Bình Quận chúa ta đây có phủ đệ hay không?”

Nguỵ Đình: “Đương nhiên là có phủ đệ. Hôm nay bổn vương đã chọn vài chỗ nhưng chưa chốt được, nhưng nếu nàng muốn thì ngày mai nàng theo bổn vương xem thử một cái đi.”

“Được.” Kiều Dư đáp.

Vì ngày mai còn phải ra ngoài nên tối nay, Kiều Dư kiên quyết không cho phép Nguỵ Đình quậy mình, nàng nói là phải nghỉ ngơi thật tốt để giữ được tinh thần tỉnh táo.

Một khuôn trăng sáng ngời lơ lửng trên đỉnh đầu.

Hào quang sáng tỏ, ánh sáng lung linh.

Trinh Hi ngồi trước bàn, trên đó trải một bức tranh vẽ nữ nhân. Mái tóc của nàng chải cao, y phục hoa mỹ, phong thái rạng ngời hệt như tiên nữ.

Cài trên mái tóc của nàng là một cây trâm Hồ Điệp Song Phi rực rỡ chói mắt, cánh vỗ như muốn bay.

Trình Hi vươn tay mơn trớn khuôn mặt của nữ nhân trong tranh, đôi mắt không giấu được đau khổ khôn cùng, “A Dư…”

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, cửa thư phòng đã bị gõ vang.

“Ai?” Trình Hi hỏi.

Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nô tỳ, “Thiếu chủ, sắc trời đã tối, Thiếu phu nhân mời ngài về phòng nghỉ ngơi.”

Nàng ta là tỳ nữ bên cạnh Kiều Uyển – Hồng Anh.

Trình Hi nói: “Ngươi về bẩm lại với Thiếu phu nhân, hôm nay ta còn có việc quan trọng vẫn chưa xử lý xong, sẽ ngủ ở thư phòng, nói Thiếu phu nhân không cần chờ ta.”

“Nhưng mà…” Hồng Anh ngoài cửa có hơi do dự.

Trình Hi hơi mất kiên nhẫn, tức giận quát: “Còn không mau cút? Lời của bổn thiếu chủ mà ngươi cũng không nghe lọt hay sao?”

Hồng Anh vội vàng lui xuống, đi báo tin cho Kiều Uyển.

“Sao rồi?” Kiều Uyển hỏi, sắc mặt vô cùng chờ mong.

Hồng Anh lắc đầu, “Hồi Thiếu phu nhân, Thiếu chủ nói đêm nay ngủ ở thư phòng.”

Lại ngủ ở thư phòng!

Kiều Uyển gắt gao siết chặt tay của mình, sắc mặt vô cùng khó coi. Kể từ lần Trình Hi tỉnh lại, nếu mười ngày thì hết tám ngày y ngủ ở thư phòng!

Rốt cục là chuyện gì đã khiến y bận rộn như thế kia chứ!??



Hôm sau.

Chờ sau khi Nguỵ Đình hạ triều, Kiều Dư liền theo hắn xuất phủ tới xem phủ đệ của mình.

Bởi vì Nguỵ Đình không muốn để nàng ở quá xa nên mấy chỗ hắn chọn đều vây quanh phủ Nhiếp chính vương, chỗ xa nhất cũng chỉ cách ba con phố.

Hết nửa ngày trời, hai người cũng đã xem qua toàn bộ những vị trí được chọn một lần.

Sau đó, hai người ngồi xe ngựa quay về phủ Nhiếp chính vương.

Trên đường đi, Nguỵ Đình hỏi: “Thế nào? Nàng có vừa ý chỗ nào không?”

Kiều Dư suy nghĩ, “Ta cảm thấy chỗ thứ hai không tệ.”

Nguỵ Đình nhớ lại một chút, tuy so với mấy chỗ còn lại thì phủ đệ này nhỏ hơn một chút, nhưng cảnh vật lại rất tốt, nước chảy thành dòng, sân khấu đài ca đầy đủ mọi thứ, có loại hơi thở của vùng sông nước Giang Nam.

Nói tới mới nhớ, Kiều Dư là người Cẩm Châu, nhà cửa chỗ đó lại lớn hơn như vậy, nàng thích cũng không có gì lạ.

“Được, sau khi trở về, bổn vương nói Trần Bình đưa giấy tờ đất của phủ đệ đó cho nàng.”

Kiều Dư: “Đúng rồi, hai ngàn thực ấp mà ta được ban thưởng, bao giờ có thể cho ta?”

Nguỵ Đình: “Nàng muốn khi nào?”

“Tuỳ ngài thôi,” Kiều Dư đáp: “Ta muốn thu xếp phủ Quận chúa và thực ấp xong sớm một chút, cũng dễ dọn vào ở.”

Nguỵ Đình nghe thấy liền có hơi nghẹn, “Nàng ở phủ Nhiếp chính vương không tốt sao? Nàng muốn dọn ra như vậy à?”

“Cũng không hẳn,” Kiều Dư chống cằm nói: “Ngài và ta vẫn chưa thành hôn, ta cũng không thể xuất giá từ phủ của ngài được. Nếu ta có phủ đệ của mình thì sớm muộn cũng phải thu dọn cho tốt mới được.”

“Ừm, tất cả đều nghe theo nàng.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới phủ Nhiếp chính vương.

Nguỵ Đình xuống xe ngựa trước rồi vươn tay ra trước mặt nàng.

Kiều Dư ngẩn người, ngay sau đó cũng đặt tay mình vào trong tay của hắn.

Nguỵ Đình kéo nàng một cái, ôm trọn nàng vào ngực mình. Hắn vén tóc mai của Kiều Dư ra sau tai cho nàng, sau đó còn hôn xuống má nàng một cái.

Kiều Dư vội che lại nơi vừa bị hôn, vừa xấu hổ vừa buồn bực, nàng trừng mắt nhìn Nguỵ Đình, “Chúng ta còn chưa vào phủ đâu, Vương gia đừng có làm càn.”

Nguỵ Đình cười xấu xa, “Vậy chúng ta vào phủ rồi làm tiếp.”

Hắn trực tiếp ôm ngang Kiều Dư lên rồi đi vào phủ. Thời điểm sắp bước chân qua thềm cửa, hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn ra phía sau.

Ánh mắt của Nguỵ Đình sắc bén như đao.

Ngay sau đó, hắn liền thu hồi ánh mắt, ôm nàng vào phủ.

Mà nơi vừa bị hắn quét mắt nhìn tới…

Lúc này, có một người chậm rãi đi ra. Y ôm ngực, nhìn chằm chằm cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương, trên mặt là sự chua xót.

Trái tim đau đớn như bị đao cắt.

Y như cảm nhận được, hẳn là ngày đó, A Dư cũng đau đớn thế này…

“Thiếu chủ, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta vẫn trở về trước đi.” Trình Dễ phía sau vừa đề phòng nhìn xung quanh, vừa khuyên nhủ Trình Hi.

Trình Dễ cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của Nguỵ Đình cứ như phát hiện sự tồn tại của họ vậy!

Vừa nghĩ tới sự thân mật của Nguỵ Đình dành cho nàng, Trình Hi lập tức cảm thấy khó thở. Tương lai hai người còn sẽ ngủ chung giường, sẽ làm chuyện phu thê, sẽ quấn quít không rời [1]…

Càng nghĩ một phân, càng đau một trượng.

“Trình Dễ, ngươi phái người quan sát chỗ này chằm chằm cho bổn thiếu chủ. Nếu có động tĩnh gì, lập tức bẩm báo!” Trình Hi nói.



Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ sự tập trung của Kiều Dư đều đặt vào phủ đệ mới của mình.

Nàng cẩn thận xem xét bố cục của vùng đất rồi vẽ một bản vẽ theo sở thích của mình, sau đó cùng thợ thủ công chỉnh sửa một phen.

Tiếp theo là việc mua hạ nhân, trước mắt nàng có bốn người Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai là đủ dùng, nhưng khi chuyển vào phủ An Bình Quận chúa thì sẽ không đủ.

May là có Trần Bình giúp đỡ nên nàng không cần phải tự mình chạy đi chạy lại, nhưng chỉ bấy nhiêu đã khiến nàng bận tới bù đầu.

“Chỉ là một chỗ ở tạm thời mà nàng cũng dụng tâm như vậy à? Nếu nàng dư sức như vậy, chi bằng nghĩ cách tu sửa phủ Nhiếp chính vương còn hơn đó.” Nguỵ Đình nói, chất giọng mang theo ghen tuông.

Nàng quan tâm phủ đệ kia còn hơn là quan tâm hắn nữa!!!

“Không phải bình thường nàng khá lạ lẫm với sự bài trí của Vương phủ sao? Nhân lúc này, nàng hãy tu sửa nó theo ý thích của mình đi. Dù sao thời gian nàng ở Vương phủ cũng nhiều hơn mà.”

“Chuyện này không giống nhau.” Kiều Dư nói. Nàng tự nguyện hao tâm tổn sức vì phủ Quận chúa, bởi vì nơi đó là nơi chân chính thuộc sở hữu của nàng.

Gả cho Nguỵ Đình, nàng không có thế lực nhà mẹ đẻ, vậy thì nàng sẽ biến phủ An Bình Quận chúa trở thành nhà mẹ đẻ của mình.

Tất cả mọi người có thể vứt bỏ nàng, nhưng toà phủ đệ ấy sẽ không, dù cho nàng có trắng tay đi nữa thì nó cũng có thể trở thành nơi che gió chắn mưa cuối cùng dành cho nàng.

Đương nhiên những nguyên nhân thật sự này, nàng sẽ không nói cho Nguỵ Đình nghe.

“Sau này ta gả tới đây, phủ Nhiếp chính vương muốn sửa thế nào thì sửa thế đó là được, nhưng phủ An Bình Quận chúa thì không như vậy. Dù sao nơi đó cũng là nơi ta xuất giá, đương nhiên phải tu sửa nó thật hoàn chỉnh trước đã.”

Nàng nói một lèo, Nguỵ Đình nghe thấy vô cùng hợp lý.

Nửa tháng trôi qua, phủ An Bình Quận chúa đã được tu sửa hoàn chỉnh theo sở thích của Kiều Dư.

Nàng tới xem xét một lần, cực kỳ hài lòng, “Vương gia, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dọn tới phủ Quận chúa ở.”

Vừa nghe thấy, cơ mặt của Nguỵ Đình liền cứng lại.

_____

[1] Gốc: Nhĩ tấn tư ma: vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ý chỉ cùng nhau thân thiết, quấn quýt | Edit: quấn quít không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.