Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 43: Chương 43: Nhiếp chính vương lấy lòng nàng




Edit: Xiao Yi.

Thấy Kiều Dư tới, Nguỵ Đình lập tức thu lại hơi thở lạnh lẽo trên người mình, cố gắng nén giọng nhất có thể, “Nàng tới rồi.”

“Vâng,” Kiều Dư dịu dàng đáp: “Nghe nói chứng đau đầu của Vương gia lại tái phát nên ta chạy tới nhìn một chút.”

Nàng vòng ra sau lưng Nguỵ Đình rồi đặt cuốn bản đồ trong tay xuống bàn, sau đó đặt hai tay lên huyệt Thái Dương của hắn, nhẹ nhàng vì hắn xoa bóp.

Nguỵ Đình thoải mái tới mức thở dài một hơi, ngay sau đó hắn liền ngả người, dựa lưng vào ghế ngồi. Hắn nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ ống tay áo của Kiều Dư phía sau, cảm xúc của hắn dần dần bình ổn lại.

Cơn đau nơi trán dần dần tan biến.

Kiều Dư vừa xoa bóp cho hắn, vừa nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất, sau đó hỏi Nguỵ Đình, “Sao mọi người đều quỳ hết vậy? Rốt cục là chuyện gì đã khiến Vương gia tức giận tới thế?”

Nguỵ Đình mở mắt ra nhìn Hà Yến, nương theo ánh mắt của hắn, ánh mắt của Kiều Dư cũng dừng trên người y.

Bây giờ mặt đối mặt nàng, Hà Yến lại không thể quyết đoán mà nói ra những lời ban nãy.

Người y muốn khuyên can là Nguỵ Đình, người lo viết hí kịch mà trễ nải chính sự cũng là Nguỵ Đình, còn Kiều Dư… thậm chí nàng chẳng hề hay biết về sự tồn tại của vở hí kịch kia.

Dù Hà Yến có muôn vàn bất mãn đi nữa, nhưng đối với cô nương vừa thanh nhã vừa ôn hoà như Kiều Dư, một lời chỉ trích thôi y cũng không nói được nên lời.

Tiểu Ngư cô nương chỉ là một nữ nhân mà thôi, há lại đổ hết sai lầm lên người nàng?

Trong lúc nhất thời, Hà Yến có hơi túng quẫn, không biết phải mở miệng như thế nào.

Yên lặng một lát, Nguỵ Đình nói: “Ngoại trừ Hà Yến, còn lại đều đứng lên đi.”

Mọi người vội vàng cầu xin cho Hà Yến, “Vương gia, Hà Yến cũng biết sai rồi, xin ngài tạm tha cho hắn lần này đi…”

Nguỵ Đình vẫn không đáp lại.

Nhiều người như thế cầu xin cho Hà Yến chứng tỏ là y không phạm sai lầm gì lớn, Kiều Dư nhìn dáng vẻ chật vật của Hà Yến, trong lòng thầm nghĩ nếu giúp y một lần cũng xem là chuyện tốt.

Nàng không quản lý do, cũng cầu xin giúp Hà Yến, “Vương gia, mặc kệ Hà tiên sinh đã nói gì chọc giận ngài, nhưng lòng trung thành của tiên sinh đối với ngài là điều không thể nghi ngờ. Hà tiên sinh một lòng vì ngài, xin ngài hãy cân nhắc việc này mà tha cho tiên sinh một lần đi.”

Nguỵ Đình nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, “Nàng có biết Hà Yến đã nói gì không mà còn cầu xin cho hắn?”

Kiều Dư cười đáp: “Mặc kệ Hà tiên sinh nói gì, ta chỉ biết tiên sinh là tâm phúc của Vương gia, là trợ thủ đắc lực bên cạnh ngài. Ta không nỡ nhìn Vương gia tự chặt đứt cánh tay của mình.”

Tuy Kiều Dư chưa từng giao tiếp nhiều với Hà Yến, nhưng mỗi lần Nguỵ Đình bàn chuyện quan trọng, Hà Yến đều có mặt, cho nên đối với Nguỵ Đình, tầm quan trọng của y không cần nói nàng cũng biết.

Trong lòng Hà Yến chấn động, y ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc vô cùng.

Nguỵ Đình chưa từng rời mắt khỏi Hà Yến, lúc này liền biết nhận thức của y về Kiều Dư đã có sự thay đổi. Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ, Kiều Dư là nữ nhân mà hắn yêu, cho nên điều hắn muốn chính là tất cả tâm phúc của mình đều phải thật lòng kính trọng nàng.

Nguỵ Đình nói với Kiều Dư, “Đúng là bổn vương vô cùng nể trọng hắn, nhưng bổn vương không thể để sự nể trọng này trở thành cái cớ cho hắn vượt quá giới hạn. Đã sai thì là sai, không thể không phạt được.”

“Hà tiên sinh đã như vậy rồi, Vương gia cứ coi như là phạt tiên sinh rồi đi.” Kiều Dư thuận tình khuyên bảo: “Trước mắt Vương gia vẫn còn nhiều việc cần tới Hà tiên sinh giúp đỡ, nếu bây giờ ngài xử phạt quá nặng, dẫn tới chính sự chậm trễ cũng không tốt.”

Nghe thấy lời khuyên của Kiều Dư dành cho Nguỵ Đình, Hà Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Y vẫn luôn lo rằng Vương gia sẽ vì nàng mà lỡ mất bá nghiệp, nhưng bản thân Tiểu Ngư cô nương lại chưa từng có yêu cầu quá đáng với Vương gia, ngược lại cô nương ấy luôn vì ngài mà suy tính trước sau.

Chuyện hôm nay đều do y quá thiếu sót và vô lễ.

Thấy nhận thức của Hà Yến hẳn đã thay đổi, Nguỵ Đình dụng ý thu tay về, nói: “Nếu nàng đã xin tha cho Hà Yến thì bổn vương thuận theo ý nàng.”

Sau đó, hắn lạnh nhạt liếc nhìn Hà Yến, “Bổn vương nể tình A Dư, bây giờ ngươi đứng lên đi.”

Hàn Chiêu vội vàng đỡ Hà Yến dậy, sau khi đứng dậy, Hà Yến liền hành lễ với Kiều Dư, “Thần… tạ ơn Tiểu Ngư cô nương.”

Cái lễ này là y nói lời cảm tạ, cũng mượn hành động để tạ lỗi với nàng.

Có một nữ nhân vô cùng thông tuệ như nàng ở bên cạnh Vương gia để khuyên bảo ngài ấy, xem ra những lo lắng của Hà Yến đều là dư thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.