Thời điểm Thái hậu Hạ lệnh toàn Hoàng cung lục soát từng ngõ ngách để tìm cho ra Tiêu Cư Mạo, mèo Bệ hạ đã nhanh chân chạy thoát khỏi cung. Hắn hình thể nhỏ nhắn, dáng người linh hoạt, tốc độ cũng cực nhanh, lại thêm đối với Hoàng cung này rõ như lòng bàn tay, tùy thời tránh thoát khỏi mấy cung nhân đang tìm kiếm, hướng thẳng tới cái hang nhỏ ngoài tường thành chạy đi.
Tiêu Cư Mạo vừa chạy tới bên tường thành, liền thấy đứa trẻ kia ngồi dưới đất nghịch bùn, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy với tình huống bây giờ của bản thân mình, vẫn là đừng nên để cho đứa trẻ kia phát hiện thì hơn, thật không nghĩ tới hắn vừa mới cất bước đi, chỉ nghe đứa nhỏ ấy vừa hưng phấn vừa phải áp chế lại thanh âm kêu lên: “Miêu Miêu! Miêu Miêu ơi!”
Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến tiếng bước chân của thị vệ, mấy cung nhân đi bên cạnh dường như cũng nghe thấy chạy qua, Tiêu Cư Mạo không một tiếng động nhấc chân chạy đến cái hang nhỏ khom người chui ra ngoài. Nhưng đột nhiên cảm giác cái hang này có vẻ như nhỏ đi không ít, hắn khom người chui mãi, vẫn không chui được ra ngoài. Đứa nhỏ đứng bên cạnh nhìn thấy con ngươi đảo một vòng quanh, sau đó cũng khom người vươn tay đẩy hắn tới phía trước. Tiêu Cư Mạo thuận thế bò được ra ngoài, trước khi chạy đi còn quay đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn đang đứng bên trong, toàn thân bẩn thỉu lại toát lên chút tịch mịch.
Đứa trẻ yên lặng đứng nhìn Tiêu Cư Mạo chạy đi, chợt phát hiện thị vệ và cung nhân đã chạy đến rất gần, nhưng đến lúc nó nhìn xuống đất lại nhìn thấy băng vải quấn trên đuôi mèo do cọ sát nhiều lần đã rơi ra ngay bên cạnh chân nó. Đứa nhỏ nhanh chóng ngồi xuống túm lấy băng vải kia nhét vội vào trong tay áo. Thời điểm đứng dậy còn cố ý giả vờ kéo kéo lưng quần.
“Uy! Đứa nhỏ kia, ngươi qua đây!” Cung nhân cất chất giọng chua chát vẫy tay gọi nó qua.
Đứa trẻ nghe xong lề mà lề mề đi qua, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn bọn họ, hai tay nắm lấy quần áo trên người vò vò, trông sợ hãi cực kì.
“Này, hỏi ngươi đấy, có nhìn thấy một con mèo nào đi qua đây không?”
“Không có... Không có...” Đứa trẻ một hơi nói ra ba bốn từ.
“Thật không nhìn thấy? Nếu như nhìn thấy mà không trung thực bẩm báo sẽ bị trảm.” Cung nhân tiếp tục chua chát hăm dọa.
Đứa nhỏ còn run rẩy lợi hại hơn, cái cằm cúi xuống dường như sắp đâm thủng lồng ngực, “Thật, thật không có...”
“Được rồi, nhìn bộ dạng này của hắn chắc cũng không phải nói dối, chúng ta lại đi nơi khác tìm xem.” Một cung nữ khác nói.
Mấy người bọn họ liền không quan tâm tới đứa nhỏ nữa, xoay người rời đi.
Đứa nhỏ chậm chạp ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh cái hang nhỏ kia, chổng mông lên nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy bóng dáng Miêu Miêu nữa, trên mặt đột nhiên xuất hiện chút mất mác, nhưng mà vừa nãy có thể giúp cho Miêu Miêu thoát khỏi mấy người xấu xa hung ác kia, đứa nhỏ nghĩ xong vẫn là rất vui mừng.
Nghĩ như vậy, nó liền ngắt chút cỏ dại xung quanh, đào lỗ, chôn xuống, nhẹ nhàng che khuất cái lỗ bên chân tường thuận tiện che luôn lối vào. Tạm thời cứ như vậy, nếu như không tra xét kĩ thì sẽ không bị phát hiện ra.
Thị vệ cùng với đám cung nhân ở trong cung chạy đôn chạy đáo đi tìm khắp nơi, ngay cả một cọng lông của Tiêu Cư Mạo cũng không hề nhìn thấy. Thái hậu biết tin đương nhiên càng không vui, chính nàng vì một con tiểu súc sinh mà tức giận, việc này mà nói rất tổn hại đến uy nghiêm của Thái hậu. Nhưng Tiêu Chỉ Ninh bởi vì con mèo đó mà bị thương không thể cứ nói cho qua là qua, nếu được thì Đàm Thời Quan phải chủ động đáp ứng bù đắp thỏa đáng cho chuyện này, mới xem như miễn cưỡng bỏ qua.
Đàm Thời Quan bị Thái hậu cưỡng ép ở lại Ninh Hi cung thêm một hồi lâu, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Cư Mạo, nghe nói Tiêu Cư Mạo đến bây giờ vẫn chưa bị ai tìm ra, hắn xem như cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi xuất cung, hắn lập tức phái người âm thầm tìm Nguyên Bảo trở về. Bản thân mình thì nhanh chóng trở về trong phủ, muốn nhìn thử xem Nguyên Bảo có phải đã lén chạy về trong phủ trước hay không. Nhưng tìm qua hết mấy lần, cũng không tìm thấy.
Ngay tại lúc Đàm Thời Quan trong lòng đang nóng như lửa đốt, Tiêu Cư Mạo ngây ngốc ngơ người được mĩ nhân ôn nhu như ngọc ôm trong ngực, toàn thân đều cứng đờ.
“Tiểu thư, người tính xử lí con mèo này như thế nào?” Bích Trúc ghét bỏ nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo.
Hôm nay nàng cùng tiểu thư ra đi tham gia thi hội, trên đường hồi phủ, vừa hay bắt gặp một con mèo quýt quen mắt vô cùng đang đi trên đường. Tiểu thư nàng nhận ra đó là mèo của Nhiếp chính vương. Vốn cho rằng mèo này gặp người lạ đến bắt sẽ lập tức chạy trốn, nào biết đâu nó không chỉ không chạy, còn nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng ngẩn người.
Tiểu thư thấy nó đáng yêu, nghĩ tới có lẽ là Nhiếp chính vương vô tình thất lạc, liền ôm nó mang về trong phủ.
Lâm Tĩnh Xu trước kia cũng đã từng gặp qua không ít mấy tiểu thư khuê cát nhà khác nuôi mèo, nhưng nàng vốn là không thích, cảm thấy tính tình mấy con mèo này quá mức lãnh đạm. Nếu không phải vì nhận ra đây là mèo của Nhiếp chính vương, nàng hiển nhiên sẽ không thèm để ý đến làm gì.
Nhưng không nghĩ tới, con mèo này vậy mà thực sự rất ngoan, hình như còn có hơi ngốc ngốc, trong lòng Lâm Tĩnh Xu cũng suy nghĩ lại một chút. Cho nên liền kêu người mang thức ăn đến cho mèo nhỏ ăn, thời điểm ăn nhìn cái miệng nhỏ xíu khẽ hé ra, càng làm người ta cầm lòng không đặng muốn yêu thương nhiều hơn.
Bàn tay thon dài tinh tế vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tiêu Cư Mạo, Lâm Tĩnh Xu cười cười, “Trước tiên cứ nuôi mấy ngày, nếu như Nhiếp chính vương thực sự không quan tâm nó, ta sẽ tiếp tục nuôi, nhưng nếu như Nhiếp chính vương còn chưa bỏ được, ta cũng không ngại để người nọ gấp gáp lo lắng mấy ngày, đợi sau đó rồi trả về cũng không muộn.”
Tiêu Cư Mạo rũ xuống cái đuôi, bày tỏ lòng Trẫm quả thực bị các ngươi làm cho quá mệt, bị Tiêu Chỉ Ninh hãm hại đã đành, bây giờ còn bị Lâm Tĩnh Xu lợi dụng.
Nếu không phải hắn định tìm đến Lâm phủ thám thính một phen, hắn cũng sẽ không theo Lâm Tĩnh Xu trở về, có lẽ đã sớm quay về Nhiếp chính vương phủ, hưởng thụ chăm sóc của Đàm Thời Quan.
Không biết mình không trở về, Đàm Thời Quan có sốt ruột hay không? Hẳn là sẽ không đi, dù sao chỉ là một con mèo mà thôi, hắn là Nhiếp chính vương quyền thế ngập trời, muốn cái gì mà không có? Sao sẽ quan tâm một con mèo được?
Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên mất mác trầm trọng, mí mắt liền rũ xuống.
“Tiểu thư, trời không còn sớm, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Lâm Tĩnh Xu than nhẹ một tiếng, đem Tiêu Cư Mạo đặt qua một bên trên ghế, nói với Bích Trúc: “Mài mực.”
Bích Trúc kinh ngạc, “Tiểu thư, đã trễ thế như vậy, người còn muốn làm gì?”
Lâm Tĩnh Xu trải rộng ra một trang giấy, nhạt nói: “Hôm nay thi hội cũng không nghĩ ra được câu nào hay, bất quá, trong đó có vị công tử nét làm thơ cùng với người nọ rất giống, ta chép lại, ngươi đi giúp ta hỏi thăm một chút.”
Thi hội lúc bấy giờ không phân biệt nam nữ, chỉ cần muốn, đều có thể tham gia, thế nhưng nam nữ phân chia rạch ròi, không cho phép gặp nhau, chính vì quy định như thế nên người tham dự thi càng nhiều hơn. Nàng chỉ vừa nhìn thấy còn chưa kịp hỏi danh tính người kia, chỉ nhớ kỹ trên bài thi người đó đặc sắc nhất là hai câu thơ, bây giờ đành nhớ lại viết ra lần nữa, xong liền phái người đi thăm dò thử xem thế nào.
Bích Trúc thầm than một tiếng, tiểu thư trước kia vẫn luôn cho rằng tài văn thơ của bản thân chẳng hề thua kém bất kì nam nhân nào. Nhưng trong một lần vô tình thấy được vị tiên sinh kia văn chương tài hoa hơn người, câu từ thi phú nói hoài chẳng ngưng, liền bắt đầu nhớ mãi không quên.
Tiêu Cư Mạo ngồi xổm trên ghế, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn Lâm Tĩnh Xu đặt bút xuống chăm chú viết.
Hắn vẫn luôn biết Lâm Tĩnh Xu là nữ tử tuyệt thế nhất trong kinh thành, nhưng chưa từng bao giờ có cơ hội nhìn thấy rõ phong thái trên người này, bây giờ nhìn thấy nét chữ xinh đẹp tinh xảo trên trang giấy trắng kia, không khỏi sinh lòng bội phục.
Tục ngữ nói, chữ như người, mèo Bệ hạ từ nét chữ thanh tú cứng cáp nhưng không kém đi phần phiêu dật mềm mại của Lâm Tĩnh Xu, có thể thấy rõ được, trong nội tâm nữ tử này vô cùng kiên định. Là một nữ nhân có chủ kiến rõ ràng phân minh, sẽ không dễ dàng bị người khác lợi dụng sắp xếp.
Nghĩ đến tình cảnh trên núi Bạch Long, Lâm Tĩnh Xu cố ý tiếp cận Đàm Thời Quan, hẳn thật là có chuyện muốn nhờ vả? Dù sao nếu thật là để ý đến Đàm Thời Quan, mà nhớ lại ánh mắt của Đàm Thời Quan khi ấy đem so với Lâm Tĩnh Xu dường như không khác nhau lắm. Lại nói hôm đó lúc Lâm Tĩnh Xu đối diện Đàm Thời Quan, vẫn như cũ thanh đạm không chút gợn sóng, không hề ngượng ngùng như người ta thường thấy.
Nét bút cuối cùng rơi xuống trên trang giấy, nhấc lên, Tiêu Cư Mạo thấy được hai câu thơ kia, quả nhiên tuyệt diệu vô song, hắn cũng không nhịn được sinh lòng hiếu kì, người có thể viết ra hai câu thơ này sẽ là ai đây?
“Tiểu muội, tiểu muội, ngươi đã ngủ chưa?” Ngoài phòng truyền đến thanh âm của một nam tử trẻ tuổi.
Lâm Tĩnh Xu gác lại bút, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Nhị ca đó sao, vào đi.”
Tiêu Cư Mạo nghe thanh âm này có chút quen tai, chính là Nhị công tử Lâm phủ hôm đó trong lúc Tiêu Cư Mạo chạy ra khỏi chùa Bạch Long mượn nhờ xe ngựa đi ké đây mà, nhớ không nhầm người nọ tên tự là Trọng Lương.
Du cùng Ưu cân đối hài hòa, lại lấy tự là Trọng Lương, xem ra Lâm Mặc đối với người này cũng gửi gắm không ít kỳ vọng.
Tiêu Cư Mạo rất có lòng nghĩ giúp Lâm đại nhân, Lâm Du liền đẩy cửa bước vào, thân hình hắn thon dài thẳng tắp, diện mạo thanh tú, lông mày không mất khí khái hào hùng, trên người toát lên mùi tri thức ngập trời, nhìn thấy chữ của Lâm Tĩnh Xu còn đang bày trên bàn, nhân tiện nói: “Tiểu muội lại có hứng làm thơ? Để ta xem một chút.” Nói liền tiến tới bên cạnh Lâm Tĩnh Xu.
Vừa đọc hai chữ, hắn liền ngây ngẩn cả người, thốt lên: “Đây không phải là bài thơ hôm nay Tùng Chi viết ra ở kì thi hội sao?”
悠 ( Du) trong ngao du thong thả.
优 ( Ưu) trong ưu tú tài năng.
仲良: Trọng Lương
- Từ “Trọng” này thấy dịch nghĩa là: Thứ hai hoặc là Ở giữa. Tức là kiểu như theo số thứ tự, vị trí này nọ.
Còn từ “Lương”: trong Lương tâm, lương thiện, trung lương.
Ngụ ý của cái tên Lâm Du này theo tui hiểu nôm na chắc là vị Lâm đại nhân lúc đặt tên con trai, hi vọng con mình sẽ thành một người tài năng ưu tú, nhưng sẽ không bị cuốn vào rối ren tranh đấu triều đình này nọ, mà cứ như Lâm cha bình an thong thả sống hết một đời.
Còn tên tự Trọng Lương, Lâm cha hẳn là hi vọng đứa con trai này trở thành người lương thiện, luôn tận trung với nước, hết lòng với dân.
Còn từ “Trọng” đó chắc hẳn là ý muốn chỉ “Thứ hai”, tại vì Lâm Du là Nhị công tử của Lâm phủ mà:3
Chủ nhà toàn nhờ app dịch thôi rồi cố gắng suy nghĩ ra, túm lại là không rành lắm mấy cái vụ tên tuổi này. Lỡ mà sai sót gì á thì mọi người cứ góp ý bên dưới nhe:3