Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 35: Chương 35: Trẫm căn bản không phải mập lên đâu!




Bóng vạt áo màu vàng xuất hiện trước cửa điện Văn Đức, tất cả người trong phòng thấy người vừa bước đến đều hít một hơi khí lạnh vội vàng quỳ xuống đất, nếu so sánh với thần sắc nháy mắt chỉ hơi thay đổi một chút của Đàm Thời Quan, thì Lâm Mặc chính là kinh sợ đến nỗi cả người xanh như tàu lá chuối.

Đây là thực chất là nỗi kinh sợ tự nhiên sinh ra đối với Thiên tử, mặc dù Tiêu Cư Mạo trong mắt hắn chẳng qua vẫn còn là một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, một cọng lông còn chưa đủ dài.

Ngự y rõ ràng đã nói, khả năng Hoàng thượng tỉnh lại là cực kì nhỏ, mới hôm qua còn chưa có động tĩnh gì, sao hôm nay nói tỉnh liền tỉnh, đã vậy còn đích thân chạy tới nơi này làm gì? Bọn họ một đám người đứng ở trong đây vậy mà một chút tin tức chạy đến bẩm báo cũng không hề có.

Theo lý thuyết, tất cả mọi người ở đây vốn không thể nhìn thẳng vào mặt Thánh thượng, đây là quy luật bất thành văn ở các đời đế vương, thế nhưng Đàm Thời Quan cùng với Lâm Mặc không hẹn cùng nhau nhìn về phía vị đang khoác Hoàng bào đứng ở kia, nhìn kĩ thần sắc người nọ.

Gương mặt trẻ tuổi đẹp tinh xảo, quen thuộc đến cực điểm.

Đàm Thời Quan xem như vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng Lâm Mặc nghĩ đến chuyện của mình làm, không khỏi chột dạ quỳ xuống đất, giọng khàn khàn: “Lão thần khấu kiến Bệ hạ!”

Hoàng thượng trẻ tuổi tựa hồ bởi vì một lần lịch kiếp dạo qua quỷ môn quan, bây giờ so với dĩ vãng có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, ánh mắt người nọ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Mặc đang run như cày sấy quỳ dưới đất, ngữ điệu chậm rãi, “Hôm nay trong cung của Trẫm thực náo nhiệt. Lâm ái khanh này, ngươi mang theo nhiều người như thế vây quanh Điện Văn Đức làm gì hử? Điện Văn Đức này của Trẫm có cái gì đáng giá để ngươi gióng trống khua chiêng? Nói thử Trẫm nghe xem.”

Hình tượng văn nhân nho nhã nhiều năm gầy dựng của Lâm Mặc thoáng cái bể nát, đối diện với cường thế của Thánh thượng, hắn giống như một con thú bị dọa chấn kinh hèn mọn quỳ dưới đất, bình tĩnh trầm ổn gì đó nào có còn đâu.

“Bệ hạ, sở dĩ lão thần mang binh bao vây điện Văn Đức là bởi vì Nhiếp chính vương có ý đồ khi quân, muốn ám sát Hoàng thượng. Cho nên Thái hậu đã hạ chỉ muốn thần bắt hắn về hỏi tội.” Hắn vung nồi ra nhưng cuối cùng lại vung trượt một phát.

Ánh vàng của long bào trước mắt hắn chậm rãi lay động, ngay tại thời điểm hắn thấp thỏm không yên, Hoàng thượng lại lần nữa chậm rãi nói tiếp: “Nhiếp chính vương giải thích thế nào cho chuyện này?” Tựa hồ bởi vì hôn mê quá lâu, cổ họng lâu ngày không nói chuyện, cho nên ngữ điệu người nọ nói ra có hơi khàn khàn cứng còng.

Đàm Thời Quan nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng thượng, đôi mắt kia có hơi tròn, đuôi mắt nhìn kĩ sẽ thấy có hơi nhếch lên tăng thêm chút khí thế sắc bén, cùng với người nọ trong trí nhớ của hắn không khác chút nào. Nhưng mà, sâu bên trong tựa hồ vẫn có chút khác biệt.

Nhiếp chính vương ở trước mặt Hoàng thượng có thể miễn hành lễ, đây là Tiêu Cư Mạo cố ý hạ khẩu dụ đặt ra, cho nên Đàm Thời Quan từ thời khắc Hoàng thượng bước vào điện cho tới bây giờ vẫn đứng ở nơi đó, chưa hề quỳ xuống.

Nghe Hoàng thượng hỏi như thế, hắn mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nói: “Bệ hạ, ý đồ mưu hại người chính là Lại bộ Thượng thư Lâm Mặc, không phải thần.”

Lâm Mặc bất chợt ngẩng đầu đến, đối diện Thánh nhan, vành mắt hắn đỏ lên, “Bệ hạ, xin chớ tin vào những lời sàm ngôn của Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương tự tay điều động thích khách đến bãi săn Hoàng cung ám sát Bệ hạ, sau lại phá hư buổi nghị hòa của sứ thần nước Ô Phượng, muốn dẫn đến chiến tranh cướp đoạt ngôi vị, mong rằng Bệ hạ thánh minh chớ có bị hắn lừa gạt!”

Hoàng thượng nghe xong trầm tư nửa ngày, đang muốn mở miệng, ngoài điện liền truyền đến thanh âm Thường Liên hô lớn: “Thái hậu nương nương giá đáo —— “

Đàm Thời Quan nhìn về phía xà nhà, phát hiện Nguyên Bảo đã không còn ở đó nữa.

Thái hậu một thân phượng bào đi vào trong điện, khí thế uy nghiêm, nhìn thấy Hoàng thượng, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ chấn kinh, vội nói: “Hoàng thượng tỉnh lại sao không gọi Thái y đến xem thử một chút? Lại còn chạy đến đây, phí công tốn sức lại tổn hại đến long thể thì biết làm thế nào?”

Hoàng thượng cung kính hành lễ một cái, ánh mắt trầm tĩnh, không muốn cùng Thái hậu nói chuyện ngoài lề, trực tiếp mở miệng hỏi: “Thái hậu, ý chỉ mà Lâm Mặc cầm trong tay, có phải là do người tự tay viết?”

Thái hậu liếc mắt nhìn ý chỉ nằm lăn lóc bên chân Đàm Thời Quan, “Đúng vậy, là Ai gia viết, Hoàng Thượng thấy có gì không ổn?”

“Nhiếp chính vương là người mà Phụ hoàng tự tay chọn ra để phò trợ cho Trẫm. Ngoại trừ Trẫm, ai cũng không thể tự ý định đoạt tội của hắn, không biết hành động của mẫu hậu lần này là đang có dụng ý gì khác?” Hoàng thượng còn trẻ bị thương nặng vừa mới khỏi, nhưng phảng phất vị này như biến thành người khác, thiếu đi sự non nớt bốc đồng của quá khứ, nhiều thêm một phân trầm ổn chính chắn. Chính vì đang tức giận cho nên sắc mặt hắn cũng không tốt lắm.

Bất quá dưới tình huống như thế này, cũng không có mấy người sẽ để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy, Thái hậu xưa nay vốn cũng không thân quen với Tiêu Cư Mạo bao nhiêu, trong phút chốc cũng không phát giác ra được.

“Hoàng thượng hôn mê lâu ngày có điều không biết, Nhiếp chính vương mấy ngày trước có ý định muốn sát hại Hoàng thượng, Ai gia một là lo lắng cho thân thể Hoàng thượng, hai là bận lòng tới an nguy của Tiêu quốc....”

“Mẫu hậu nếu thật là đang lo lắng cho an nguy của Tiêu quốc ta, chắc chắn sẽ không thể nào tự ý dung túng cho kẻ Lâm Mặc lòng lang dạ sói này. Lâm ái khanh, ngươi thân là Ngự sử, giám sát bá quan văn võ trong triều đình là chức trách sở tại của ngươi, ngươi không những không làm tròn bổn phận mà còn sinh dã tâm muốn khi quân giết Vua, ý đồ mưu phản lên nắm quyền để ngươi có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt hưởng thụ nhỉ?”

Hoàng thượng vừa dứt lời, Lan Diên Quế liền từ trong đám Thiết Vũ Quân đi ra, đón lấy ánh nhìn của mọi người, hắn rũ mắt tiến vào bên trong điện, chòm râu dài không có bao nhiêu cọng bị gió thổi bay bay lả lướt qua lại, nhìn có hơi... buồn cười.

“Vi thần tham kiến bệ hạ, Thái hậu nương nương, Bái kiến Nhiếp chính vương.” Sau khi được Hoàng thượng cho phép đứng dậy, hắn liền nói, “Vi thần phụng chỉ điều tra Lại bộ Thượng thư Lâm Mặc, đây là danh sách liệt kê tội trạng của Lâm đại nhân, toàn bộ đều viết trên đó, mời Bệ hạ, Thái hậu, Nhiếp chính vương xem qua.”

Lâm Mặc sắc mặt tái xanh sau lại chuyển thành trắng như giấy, thanh âm không khống chế được nữa lộ ra tia run rẩy, “Ngươi nói cái gì? Phụng chỉ?”

Lan Diên Quế bình chân như vại, trả lời: “Đúng thế đó, Bệ hạ mấy tháng trước đã hạ chỉ cho ta bí mật điều tra mấy sự tích quang vinh vĩ đại của Lâm đại nhân mà ngài mãi chưa dám nói ra cho ai biết ấy. Lúc đầu cũng hơi khó cho ta, không có manh mối gì cả. Bất quá sau khi Bệ hạ vừa xảy ra chuyện, Lâm đại nhân tựa hồ bị lửa đốt tới mông rồi nên hơi nóng lòng, ây cha, lộ ra không ít dấu chân ngựa.”

Lan Diên Quế sau khi nói xong thì chụm tay áo nhấp nhấp râu đứng một bên, để mặc cho Lâm Mặc Lâm đại nhân tự quỳ ở đó chìm đắm trong cảm xúc của mình; có hối hận, có không cam lòng. Sau đó tấu chương trong ngực Lan Diên Quế được người nhận lấy dâng lên cho Hoàng thượng, Lan đại nhân đứng bên cạnh nhìn mặt đất chờ lệnh.

Thái hậu khiếp sợ nhìn về khuôn mặt còn hơi non nớt của Hoàng thượng, hóa ra ở những lúc nàng không biết, người này đã trưởng thành đến mức này rồi sao? Rõ ràng cho tới nay, Tiêu Cư Mạo đối với Nhiếp chính vương rất kiêng kị, Lâm Mặc ở trong triều đình cũng chưa có biểu hiện dị thường nào, nhưng vì sao mấy tháng trước Hoàng thượng đã bắt đầu sắp xếp như thế rồi? Chẳng lẽ sự kiện ám sát lần này cũng nằm trong dự tính của người này sao?

Nàng càng nghĩ càng thấy đáy lòng phát lạnh.

Đàm Thời Quan đứng một bên nghe thế trong lòng cũng chợt cảm thấy bùi ngùi không thôi, đứa trẻ ngây thơ dùng thời gian mười năm che giấu chính mình, ở những thời điểm không ai nhìn thấy âm thầm tính toán chỉnh đốn lại bố cục triều chính. Cho đến nay hắn thường cùng mình đối chọi gay gắt không ai chịu thua ai chẳng qua là dùng để đánh lừa ánh mắt thế nhân, mà sâu trong đó Hoàng thượng trẻ tuổi đã sớm nhìn thấy rõ được một Lâm Mặc cùng với một Thái hậu bừng bừng dã tâm kề cận bên người.

Cuối cùng cũng chịu lớn rồi.

Nhưng mà kì thực chính bản thân Tiêu Cư Mạo lăn lộn trong triều đình mấy năm nay cũng không có suy tính phức tạp rối ren như bọn họ nghĩ. Chẳng qua thực sự hắn đã sớm chú ý tới Lâm Mặc, nhưng cùng với Đàm Thời Quan cứng nhắc đối chọi như thế cũng không phải hắn cố ý gây nên, hắn hoài nghi Lâm Mặc nhưng cũng không có nghĩa hắn vẫn luôn tin tưởng Đàm Thời Quan. Bất quá, nhổ đi cái gai Lâm Mặc đối với Tiêu Cư Mạo mà nói mới càng quan trọng hơn thôi.

Đứa nhỏ ngồi ngay bậc thềm trong cung điện đổ nát cầm nhánh gỗ vạch trên đất mấy dòng chữ, Tiêu Cư Mạo lặng yên không tiếng động bước đi thong thả đến trước mặt đứa nhỏ, cúi đầu nhìn xem. Ai chaa? Đứa nhỏ này đang viết chữ sao?

Nét chữ trên mặt đất nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, hệt như mấy con giun ngoằn ngoèo nhìn mà đau cả mắt. Tiêu Cư Mạo vươn ra móng vuốt chụp lên nhánh gỗ, nghiêng cái đầu tròn ủm, nhìn đứa nhỏ.

Đứa nhỏ đang buồn rầu nhìn thấy Tiêu Cư Mạo thì cực kì cao hứng, xoát cái ném đi nhánh gỗ trong tay, vươn tay đến ôm Tiêu Cư Mạo đặt lên đùi. Tiêu Cư Mạo giẫm trên đùi nó, cảm nhận được bên dưới lớp y phục rách rưới này hai cái đùi gầy y như cây trúc, chỉ toàn là xương, nào có ấp áp mềm mại như khi được Đàm Thời Quan ôm đâu, không dễ chịu gì hết. Bất quá thấy đứa nhỏ yêu thích mình như thế, vậy để nó ôm một chút cũng không sao.

“Miêu Miêu nha, ngươi không có việc gì thật tốt đó! Nhưng mà về sau Nhiếp chính vương chắc sẽ không tiếp tục nuôi ngươi được rồi, hay là ngươi đi theo ta đi?”, Đứa nhỏ nhích nhích lại gần Tiêu Cư Mạo, mở to mắt nhìn chăm chú mèo nhỏ.

Tiêu Cư Mạo hiếm lắm mới có dịp nhìn cẩn thận đứa nhỏ này, chợt phát hiện đường nét trên khuôn mặt nó rất giống người thuộc Hoàng tộc, chân mày thanh tú, đôi mắt nhìn có hơi giống phụ hoàng, nhưng mà hắn không nghe nói phụ hoàng còn có đứa con nào?

Thật là kì lạ.

Đuôi mèo bệ hạ trên đùi đứa nhỏ quét qua một cái, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội nghe đứa nhỏ trò chuyện không đâu, đứa nhỏ nói chưa được bao lâu chợt nhìn thấy phía dưới đuôi của mèo bệ hạ có một chỗ lông mọc thưa thớt, tựa hồ là mới rụng hết một mớ lông. Dường như chợt nhớ đến chuyện gì, thế là từ trong ngực lấy ra một mảnh vải trắng, đưa qua cho Tiêu Cư Mạo, “Đây là lần trước ngươi làm rơi lại chỗ ta, ta nhặt được nè, để ta buộc lại giúp ngươi nha.”

Tiêu Cư Mạo thấy thế vặn vẹo trốn tránh, vết thương đã lành từ lâu, hắn không muốn quấn băng nữa. Nhưng mà đứa nhỏ này cùng với Đàm Thời Quan đúng là y như nhau, không biết có quan hệ gì không nữa. Ai đời cứ suốt ngày ngồi tỉ tê rù rì với một con mèo. Nói chuyện với mèo trong khi biết hắn rõ ràng không đáp lại được, cái đức hạnh thật kì lạ! Hai người này nếu mà về chung một nhà, có phải hay không có rất nhiều chuyện để nói? Nghĩ thế, Tiêu Cư Mạo đột nhiên thấy rất là hiếu kì.

Ngồi chơi với đứa nhỏ hơn cả nửa ngày, mắt thấy trời đã dần ngả về tây, Đàm Thời Quan vẫn chưa tới tìm hắn. Mèo bệ hạ ỉu xìu, buồn rồi nha. Tiêu Cư Mạo cúi đầu ghé vào trên bụng đứa nhỏ, đứa nhỏ nằm xuống trên đồng cỏ, vươn tay che khuất ánh mắt trời chiếu xuống.

Không sai, Tiêu Cư Mạo đang chờ Đàm Thời Quan tới tìm hắn. Một ngày đã trôi qua rồi, công việc chắc hẳn là đều đã xong rồi đi? Người kia sẽ không quên mất hắn chứ?

Còn vì sao Tiêu Cư Mạo không tự mình chạy đi tìm Đàm Thời Quan, làm sao có thể được? Mình vừa cứu được Đàm Thời Quan, vẫn là chủ tử của Đàm Thời Quan, đương nhiên phải chờ Đàm Thời Quan đích thân đến đón hắn trở về, nếu bây giờ hắn chạy đến chỗ Đàm Thời Quan chẳng phải sẽ rất mất mặt à?

Mặt khác, Đàm Thời Quan đúng thực là do chưa xử lí xong công việc, nên mới không đi tìm Nguyên Bảo.

Lan Diên Quế liệt kệ tội trạng của Lâm Mặc rõ ràng rành mạch, Thái hậu cũng hết đường cứu chữa, cuối cùng Hoàng thương hạ lệnh, giam Lâm Mặc cả đời trong thiên lao. Còn những người khác trong Lâm gia và gia quyến trong Lâm phủ thì theo luật đồng phạm phán xử, còn lại trục xuất ra khỏi kinh thành, cả đời không được quay lại.

Phán quyết này đưa ra nhìn chung vẫn còn rất nhẹ nhàng, nếu không phải xem trọng mặt mũi của Thái hậu, chém đầu cả nhà Lâm gia cũng không đủ để đền tội. Thánh chỉ viết xong, ban bố ra. Thái hậu lập tức tuyên bố sẽ lên chùa Bạch Long ăn chay niệm Phật, vì Tiêu quốc cầu phúc, không màng thế sự.

Hoàng thượng đương nhiên không đồng ý, hạ chỉ để trong cung lập ra Phật đường, để cho Thái hậu ở lại trong đó, miễn cho Thái hậu đi xa vất vả lại ở ngoài chịu cảnh ủy khuất. Thái hậu cũng không tiếp tục kiên trì. Mặc Hoàng thượng muốn làm gì thì làm.

Còn có một đạo khẩu dụ tương đối khiến cho người ta không hiểu nổi, sau khi xử lí xong chuyện của Lâm gia, Hoàng thượng đột nhiên cấm túc Tiêu Chỉ Ninh suốt một tháng. Tiêu Chỉ Ninh nghe thế không phục, kêu gào muốn chống đối, không ngờ Bệ hạ vậy mà nói đến chuyện nghị hòa với sứ thần Ô Phượng, nếu nàng không chấp nhận cấm túc thì gả nàng đi, dù sao bản thân nàng là công chúa Tiêu quốc, thân phận cao quý, gả đi vì nghị hòa giữa hai nước cũng không có gì sai. Sau đó Hoàng thượng bảo Tiêu Chỉ Ninh tự xem xét lựa chọn.

Tiêu Chỉ Ninh lúc này mới chịu an phận.

Bất quá về phần của Đàm Thời Quan cũng không phải nói bỏ qua là bỏ qua, Hoàng thượng sau khi suy nghĩ thì nói, Nhiếp chính vương hiện nay hiềm nghi vẫn chưa được rửa sạch, tạm thời không được phép can dự vào chuyện triều chính. Cấm túc ở tại Vương phủ tự kiểm điểm, tới thời điểm thích hợp tự nhiên Hoàng thượng sẽ khôi phục lại cho hắn chức vụ ban đầu, nhưng Hoàng thượng cũng không đề cập đến là khi nào thì khôi phục.

Trong nhất thời Thánh chỉ ban hết cái này đến cái khác truyền xuống, triều đình bá quan đều nghị luận ầm ĩ.

Hoàng đế hôn mê nửa tháng, vừa tỉnh dậy liền ra tay chớp nhoáng như sấm rền gió lốc. Đầu tiên tra xét Lâm phủ, xử lí Thái hậu, còn trực tiếp lấy lại quyền lực từ tay Nhiếp chính vương, đơn giảm mà nói chính là một mũi tên trúng tới tận ba con nhạn. Bọn họ đều đang suy đoán, có phải Hoàng thượng thực sự là đang tương kế tựu kế, lợi dụng chuyện thích khách lần này, giả vờ hôn mê nửa tháng hơn. Thừa dịp Lâm Mặc cùng Nhiếp chính ngao cò tranh nhau, thì tiến lên làm ngư ông đắc lợi hay không? Một cước trí mạng nện xuống nắm thóp được cả hai.

Hoàng thượng thiếu niên tâm tư đã trở nên sâu không lường được, bọn họ không khỏi sờ lên cổ, phía sau gáy đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đàm Thời Quan bận đến chạng vạng tối, là do bởi vì có nhiều chuyện cần làm, Hoàng thượng giữ hắn nói chuyện đến tận khuya mới thả cho hắn về.

Trong lòng hắn rất nhớ Nguyên Bảo, dựa vào Tử Mộc linh đi đến hậu cung vắng vẻ tìm được Tiêu Cư Mạo. Thời điểm Đàm Thời Quan đi tới, Tiêu Cư Mạo đã cuộn tròn trên bụng đứa nhỏ ngủ quên trời trăng mây đất, mà đứa nhỏ sợ động đậy sẽ làm mèo nhỏ tỉnh giấc cho nên vẫn nằm im không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi Đàm Thời Quan đến.

“Hóa ra ngươi không sao.” Đứa nhỏ nhẹ giọng nói, sau đó nhìn qua Tiêu Cư Mạo đang ngủ say, ánh mắt lộ ra chút không nỡ.

Đàm Thời Quan hướng đứa nhỏ gật gật đầu, “Đa tạ ngươi chăm sóc.”

Tiêu Cư Mạo bị hai người đánh thức, dùng móng vuốt gãi đầu một cái, mở to mắt. Sắc trời dần tối, một đôi mắt mèo tản mát ra ánh sáng yếu ớt, tựa như là dạ minh châu, xua tán đi hắc ám.

Đàm Thời Quan nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Cư Mạo, trong lòng nhất thời thở dài một hơi, còn may, Nguyên Bảo của hắn không có thay đổi.

“Nguyên Bảo, ta tới đón ngươi về nhà.” Nam nhân vươn tay ôm lấy hắn, kết quả Tiêu Cư Mạo nghĩ đến người này sao mà lâu như vậy mới tới, trong lòng không vui, liền tránh khỏi tay hắn, xoay người đưa cho nam nhân một cái mông mèo.

Đứa nhỏ ngồi một bên thấy thế, trong lòng cao hứng, cánh tay ôm chặt lấy Tiêu Cư Mạo, đứng dậy, “Nó không cần ngươi nữa.”

“Nguyên Bảo?” Đàm Thời Quan lại gọi một tiếng, trong lòng lại thầm nói, Tiêu Cư Mạo cho dù có lớn đi nữa cũng không hề bỏ được cái tính này, bất quá tính cách này từ nhỏ tựa hồ là đã như thế, hơn nữa chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt hắn, nghĩ đến đây ngược lại Đàm Thời Quan thấy hết sức mừng vui.

Tiêu Cư Mạo đột nhiên cảm thấy mình như vậy có hơi hẹp hòi, liền từ trong ngực đứa nhỏ giãy dụa nhảy xuống mặt đất, giũ giũ bộ lông màu quýt trên người, uyển chuyển bước đi, hướng về cửa cung đi ra ngoài. Lần này hắn không chui lỗ nữa, cứ thế trực tiếp quang minh chính đại từ cửa cung ra ngoài.

Đáy mắt Đàm Thời Quan rộ lên ý cười, theo sát phía sau mèo của hắn.

Tiêu Cư Mạo đi vài bước, vừa quay đầu lại đã thấy đứa nhỏ vẫn yên lặng đứng ở đó, thần sắc cô đơn cực kỳ, thế là hất hất đầu nhìn hắn.

Đứa nhỏ còn đang bận ngẩn người, Đàm Thời Quan đương nhiên hiểu thấu được tâm tư Bệ hạ nhà mình, thế là quay người nói với đứa nhỏ: “Tiêu Phàm, ngươi có muốn xuất cung không?”

Tiêu Phàm lập tức ngây ngẩn cả người, “Làm sao ngươi biết tên ta?”

Tiêu Cư Mạo cũng rất kinh ngạc, hắn hoài nghi Đàm Thời Quan này mệt quá nên nhầm người, mà chợt nhớ tới vừa rồi nghe Đàm Thời Quan gọi đứa nhỏ này họ Tiêu, chẳng lẽ thật sự là đệ đệ của hắn? Thế nhưng sao cho tới tận bây giờ hắn chưa hề nghe nói mình còn có thêm hoàng đệ nào khác?

Đàm Thời Quan “Ừ” một tiếng, “Phụ thân của ngươi là Thái tử đã bị phế, nói cách khác, đương kim Thánh thượng là thúc thúc của ngươi.”

Năm đó, Thái tử bị phế, biếm thành thứ dân, thời điểm Thánh chỉ được tiên đế ban xuống, đúng lúc Thái tử phi lâm bồn. Vừa hay tin này đã hết sức chấn kinh, đem hết sức lực cuối cùng sinh hạ đứa con trong bụng, sau đó rời bỏ nhân thế.

Tiên đế mặc dù chán ghét Thái tử, nhưng đối với tiểu Hoàng tôn mới sinh ra này xem như có để tâm chút đỉnh, bất quá cũng chỉ là nhìn thoáng qua một cái, đặt cho cái tên Tiêu Phàm, để lại trong cung cho nô tì nuôi dưỡng.

Về sau mấy vị Hoàng tử tranh giành kịch liệt, tiên đế cũng chính vì tranh đoạt quyền lực này mà qua đời. Hoàng tử người thì chết, không chết cũng tàn phế, nói chung cả một đám Hoàng tử Hoàng tôn chẳng còn một ai, Tiêu Phàm dần dần cũng chẳng ai quan tâm, rơi vào quên lãng.

Người phụ trách nuôi dưỡng Tiêu Phàm chính là cung nữ kề cận bên người Thái tử phi năm đó, đối với Thái tư phỉ cả đời trung thành tuyệt đối, còn thỉnh thoảng được Thái tử phi xem như tỷ muội trong nhà dạy cho ít chữ nghĩa thơ văn này nọ, sau khi Tiêu Phàm lớn lên đến tuổi ăn học, tự nhiên trở thành người dạy chữ cho Tiêu Phàm luôn. Tuy nói cuộc sống trong cung khi ấy vô cùng gian khổ, nhưng dù sao cũng có người bên cạnh làm bạn, cuộc sống của Tiêu Phàm xem như cũng trôi qua trong hạnh phúc, chí ít là nó cảm thấy như thế.

Chỉ tiếc, dưỡng mẫu của Tiêu Phàm bởi vì cái chết của Thái tử phi, tâm bệnh tích tụ trong lòng ngày một nhiều, chưa được mấy năm thì đã mất vì bệnh tật kéo đến, Tiêu Phàm từ đó trở thành trẻ mồ côi.

Có thể sống trong cung một mình nhiều năm như thế, cũng là có bản lĩnh.

“Thật sao?” Tiêu Phàm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nó chỉ biết mình tên là Tiêu Phàm, còn những chuyện khác, dưỡng mẫu chưa từng nói.

Đàm Thời Quan nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo, thấy hắn chỉ là kinh ngạc một chút, cũng không sinh ra ý định bài xích, liền hỏi Tiêu Phàm: “Ngươi muốn xuất cung với chúng ta?”

Tiêu Phàm nhìn nhìn khí thế khiếp người của Đàm Thời Quan, lại nhìn Tiêu Cư Mạo một chút, kiên định gật gật đầu, “Ta đồng ý.”

Hai người một mèo đi thẳng ra cửa cung, không có ai ngăn cản.

Tiêu Phàm từ lúc sinh ra đến giờ chỉnh quanh quẩn trong cung, chưa từng có dịp nhìn tận mắt thế giới bên ngoài tường thành là thế nào. Một làn xuất cung này, cả người giống như sắp bay lên trời. Hóa ra bên ngoài tường thành lại rộng rãi như vậy, náo nhiệt đông vui như thế, người bên ngoài lại nhiều đến mức này cơ đấy!

Tiêu Cư Mạo kiên quyết không muốn thừa nhận bản thân mình lần đầu xuất cung cũng ngốc ngốc giống như đứa nhỏ này.

“Miêu Miêu ơi, ta thấy vui quá!” Tiêu Phàm thật sự chưa từng nghĩ tới mình sẽ được xuất cung, nó vốn từ nghĩ rằng e là mình sẽ phải sống trong cung cho đến khi già đi lìa đời.

Tiêu Cư Mạo dẫn đầu đi trước, ngửa đầu nhìn qua nụ cười xán lạn trên mặt Tiêu Phàm. Trong lòng cũng mềm xuống, đứa nhỏ này thực ra rất có năng lực, trong cung nguy hiểm trùng trùng như vậy, thế mà vẫn sống được cho tới bây giờ.

Dù sao cũng con cháu của Tiêu gia, Tiêu Cư Mạo không làm được chuyện bỏ mặt nó, nếu như từ bây giờ tiến hành nuôi dưỡng dạy dỗ đàng hoàng, nói không chừng ngày sau thực sự trở thành nhân tài hiếm thấy thì sao.

Nhiếp chính vương phủ sau khi được lệnh tháo niêm phong, Lưu Vệ lập tức đánh xe ngựa đến trước cửa cung chờ, chờ từ giữa trưa đến tối mịt mới nhìn thấy Vương gia nhà mình từ nội cung đi ra, Nguyên Bảo ưu nhã đi phía trước.

Ế? Nguyên Bảo vào cung khi nào vậy? Lạ à nha.

Hắn tiến lên nghênh đón Đàm Thời Quan, “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người nếu không...” Thanh âm khi nhìn đến Tiêu Phàm đột ngột dừng lại, đây là chuyện gì nữa nha? Vương gia lôi từ đâu ra một đứa trẻ bẩn thỉu như này xuất cung vậy?

Đàm Thời Quan không đáp lại, Tiêu Cư Mạo đã nhảy lên xe ngựa trước, chui vào toa xe, bước tới chỗ ngồi của Đàm Thời Quan nằm xuống, nằm sấp xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Phàm tò mò chạy đến xe ngựa trước mặt, “Này là gì thế? Còn cái kia là cái gì?” Tiêu Phàm căn bản chưa nhìn thấy mấy thứ này, cho nên hết đụng cái này tới sờ cái kia, cả người tràn đầy hưng phấn. Tuy nói ở trong cung u uất sống nhiều năm nay, tuy nói nó đã hiểu được cách quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện, nhưng dù sao cũng là một đứa nhỏ, chút tính tình trẻ con ấy thì cũng chẳng có gì lạ.

Huống chi, nó có thể cảm giác được, Đàm Thời Quan đối với nó không hề có ác ý.

Tiêu Phàm nhận được sự đồng ý của Đàm Thời Quan, liền vui vẻ leo lên xe ngựa, ngồi vào ngay bên cạnh Tiêu Cư Mạo, ai biết LưuVệ đột nhiên xốc rèm lên, đưa tay túm nó ra, “Ngươi ngồi bên ngoài, bên trong là chỗ Vương gia ngồi.”

Tiêu Phàm nghe vậy, đành phải lưu luyến nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo, ngồi lại bên cạnh Lưu Vệ.

Đàm Thời Quan bước vào trong xe, ôm mèo bệ hạ nhẹ nhàng đặt lên trên đùi, kề sát mặt hắn thầm thì hỏi, “Nguyên Bảo của ta tức giận sao? Hoàng Thượng giữ ta lại thương nghị một ít chuyện, cho nên mới trễ chút.”

Tiêu Cư Mạo đổi tư thế, Trẫm mới không có dỗi, Trẫm là vua một nước, sao có thể tùy tiện nói dỗi là dỗi?

Đàm Thời Quan cười cười ôm hắn lên, không hề có ý định để bản thân nhàn rỗi, âm thanh trầm thấp dễ nghe kề sát bên tai Tiêu Cư Mạo nói, “Nguyên Bảo thật thông minh.”

Trẫm đương nhiên thông ——

Đàm Thời Quan! Ai cho phép ngươi hôn mũi Trẫm!

Mùi hương thanh mát trên người nam nhân thi nhau phủ lấy rồi vờn quanh chóp mũi Tiêu Cư Mạo, mèo bệ hạ duỗi chân ra đập bẹp bẹp lên mặt nam nhân, cảm thấy đập như thế còn chưa đủ nhiều, vì vậy tiếp tục giơ luôn chân còn lại ra vỗ khí thế, bất quá vẫn chú ý tới không có xòe ra vuốt mèo bên trong đệm thịnh, tránh làm bị thương nam nhân.

Đàm Thời Quan tay ôm Tiêu Cư Mạo tùy ý cho hắn đập bao nhiêu thì đập, ôn nhu trong ánh mắt hắn phảng phất tựa hồ có thể nhấn chìm Tiêu Cư Mạo.

Khắp thiên hạ này có thể không kiêng kị gì cả vỗ bẹp bẹp được trên mặt Nhiếp chính vương cũng chỉ có duy nhất mèo bệ hạ thôi.

Nam nhân vươn tay nắm lấy chân nhỏ của mèo bệ hạ, bóp bóp đệm thịt, “Đánh có đau không? Còn muốn đánh tiếp không?”

Tiêu Cư Mạo bị da mặt dày của Đàm Thời Quan dọa sợ ngây mèo, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhảy xuống chân của hắn, tìm vị trí đến gần ô cửa sổ thò đầu ra ngoài ngắm cảnh.

Màn đêm buông xuống, trên đường phố người đi đường thưa thớt, có hơi quạnh quẽ, bởi vậy một chút động tĩnh dù lớn dù nhỏ đều có thể khiến cho người ta chú ý, huống chi là tiếng động lớn.

Tiêu Cư Mạo ở trên xe ngựa nghe được loáng thoáng mấy câu, hắn lập tức đứng dậy leo lên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài. Đàm Thời Quan sợ hết hồn vội duỗi tay vịn lại thân thể mèo bệ hạ, đề phòng bởi vì thân xe ngựa lắc lư mà rơi xuống.

“Vương gia, là người của Lâm phủ.” Lưu Vệ thanh âm xuyên qua màn xe nói vọng vào.

Hôm nay Lâm phủ bị Hoàng Thượng hạ lệnh tra xét toàn phủ, những người phạm tội đều bị đưa vào thiên lao, còn đám người còn lại thì trục xuất ra khỏi kinh thành. Quan binh bây giờ đứng một đám trước Lâm phủ để thực hiện mệnh lệnh của Hoàng thượng, đề phòng những người không muốn tuân theo Thánh chỉ.

Lâm phủ ngoại trừ chi của Lâm Mặc ra, thì còn có con cháu huynh đệ của lão. Bây giờ Lâm Mặc rớt đài, Thái hậu lựa chọn an phận ăn chay niệm Phật chính là vì muốn bảo toàn tính mạng cho người của Lâm gia. Lâm phủ chỉ trong vòng một ngày đã tan đàn xẻ nghé.

Có người còn nguyện ý dâng lên toàn bộ tài sản, không muốn đi vào thiên lao chịu cực khổ, khóc lóc một bên cầu xin quan binh, nói là muốn gặp mặt Hoàng thượng để biện giải cho mình.

Tiêu Cư Mạo thầm nghĩ, mặt Trẫm há lại để cho các ngươi muốn gặp liền gặp?

Bất quá, nhìn một đám người sắc mặt kinh sợ, ánh mắt quét ngang chính giữa đám người kia, liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Xu, nàng giống như là hạc giữa bầy gà.

Nàng một thân áo trắng, đứng lặng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn tấm biển lớn trước cửa Lâm phủ đang bị quan binh dỡ xuống, nắm chặt tay áo. Bích Trúc đắng bên cạnh đeo một ít nữ trang vàng bạc, yên lặng lau nước mắt.

Tiêu Cư Mạo không hề chớp mắt nhìn chăm chú.

Cho tới nay, hắn đối với Lâm Tĩnh Xu này cũng không có ác cảm, là người của Lâm gia như thế nào, cũng chỉ có Lâm Tĩnh Xu thấy rõ nhất, đến bây giờ, cũng chỉ có nàng tiếp nhận sự việc bình tĩnh nhất.

Đàm Thời Quan nhìn theo tầm mắt mèo bệ hạ, liền thấy Lâm Tĩnh Xu. Nghĩ đến Hoàng thượng quả thực từng định lập Lâm Tĩnh Xu làm hậu, mặc dù biết Hoàng thượng chẳng qua cũng chỉ vì muốn tạm thời tìm cách khống chế cường quyền, thích nghi trong triều chính, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ.

Bất quá Lâm Tĩnh Xu coi như biết thức thời.

Lâm gia nam quyến trên cơ bản đều vào thiên lao, đại tỷ Lâm Tĩnh Xu vì sớm đã gả đi, cho nên không còn được tính là người của Lâm gia. Bây giờ trong nhánh con cháu của Lâm Mặc cũng chỉ còn có một mình Lâm Tĩnh Xu là được tự do.

Kỳ thật qua chuyện lần này, triều thần đều có thể nhìn ra, Hoàng thượng vẫn là tương đối nhân từ, nếu là đổi lại Hoàng thượng tính cách bạo ngược, nói đem cả nhà đi chém còn chưa là gì, nói không chừng là tru di cửu tộc.

Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo về lại trong xe, “Nguyên Bảo, không nhìn nữa, chúng ta về nhà.”

Tiêu Cư Mạo ghé vào trên đùi nam nhân, con ngươi xinh đẹp toát lên chút ảo não, rõ ràng trong lòng đã dỡ xuống một khối đá lớn. Nhưng mà, vì sao hắn lại không có chút cảm giác vui sướng nào.

Hạng người như Lâm Mặc không phải chỉ có một, một Lâm Mặc ngã xuống, về sau sẽ càng có thêm nhiều dạng người như Lâm Mặc mọc lên tiếp. Tiêu Cư Mạo hiểu rằng loại chuyện như thế này là không thể tránh được, nhưng chẳng lẽ sau này hắn cứ tiếp tục cuộc đời này như vậy? Cả đời này của hắn chẳng lẽ chỉ có thể cùng với bá quan trong triều suy đi tính lại, đề phòng lẫn nhau, hết hạ bậc người này đến trục xuất chém đầu người kia?

Chợt nghĩ tới mẫu phi hắn trước kia có từng hỏi.

“Mạo Nhi, con có muốn làm Hoàng thượng không?”

Tiêu Cư Mạo từ nhỏ đã hiểu rõ tình cảnh của mẫu phi, phụ hoàng hắn chẳng qua xem trọng là quyền lực chống lưng bên nhà ngoại tổ, đối với mẫu phi của hắn không hề yêu thương gì.

Hắn thường cảm thấy mẫu phi rất buồn bực khó chịu, bản thân Tiêu Cư Mạo cũng rất hiếm khi thấy phụ hoàng đến tìm hay thăm hai mẹ con hắn, Tiêu Cư Mạo biết phụ hoàng khi ấy có rất nhiều phi tần, mẫu phi của hắn chẳng qua chỉ là một trong số đó. Phụ hoàng mỗi ngày còn phải lo chuyện chính sự trong triều, thời gian bầu bạn trò chuyện với mẫu phi càng ngày càng ít dần.

Mỗi lần nhìn thấy thần sắc mẫu phi tiều tụy, hắn đều cảm thấy rất đau lòng, cũng âm thầm quyết định về sau nhất định sẽ đối tốt với duy nhất một người.

Cho nên hắn kiên quyết trả lời mẫu phi: “Không muốn.”

Vốn tưởng rằng mẫu phi sẽ trách mắng hắn không có chí lớn, thật không ngờ tới lại nhận được lời tán thưởng của mẫu phi. Hóa ra mẫu phi của hắn chỉ hi vọng Tiêu Cư Mạo có thể bình an sống hết một đời.

Chỉ tiếc, hắn lại khiến cho mẫu phi thất vọng, hắn trở thành Hoàng thượng, mỗi ngày như giẫm trên gai, đi trên băng mỏng. Lần này còn gặp phải thích khách ám sát, hôn mê mất tỉnh. Mà cái gọi là một đời bình an kia, chẳng qua chỉ là hi vọng xa vời để an ủi ban thân trong những phút giây dối lòng.

Long ỷ uy quyền trên kia quả thực rất mê người, nhưng cũng rất mệt mỏi. Hắn ban đầu không hề muốn ngồi lên vị trí ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được. Mà nếu như đã là vua một nước, thì phải gánh vác vận mệnh của quốc gia.

Tiêu Cư Mạo đào rỗng tâm tư học tập, học đạo làm bậc đế vương, học cách kiềm chế che giấu, biến mình trở thành người cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Ở trong bóng tối âm thầm lặng lẽ chịu cái rét lạnh tìm ra nhược điểm của bọn họ, đợi hắn ngày sau liền một kích đánh vỡ.

Mẫu phi mặc dù hi vọng hắn một đời bình an, nhưng không hề nghĩ tới việc vô tình khiến hắn trở thành một tên phế nhân, cũng may nhờ có nhà ngoại tổ giúp đỡ hắn rất nhiều. Chỉ tiếc, cuối cùng cả đám người bọn họ đều theo mẫu phi của hắn đi mất. Từ đó, trên thế giới này, hay trong cung cấm rộng lớn kia, Tiêu Cư Mạo không còn người thân nào nữa.

Đàm Thời Quan im lặng ôm Tiêu Cư Mạo lên, mặt đối mặt với mình, đang muốn hỏi hắn làm sao vậy, đã thấy viền đôi mắt mèo xinh đẹp kia có chút ướt át.

Trong lòng nam nhân nhất thời giống như bị dao rạch một nhát, một cỗ chua xót vô danh cứ thế ập đến quét qua lồng ngực Đàm Thời Quan. Hắn bất ngờ ôm Tiêu Cư Mạo vào trong ngực, lòng bàn tay dày rộng ấm áp xoa khẽ lên đầu của hắn, thuận một đường xuống thẳng dưới chóp đuôi, một lần rồi lại một lần.

Tiêu Cư Mạo bỗng chốc chạm phải hồi ức, mở ra con ngươi phờ phạc, gác cằm lên tay Đàm Thời Quan, mới cảm giác được chút cô tịch ấy tiêu tan bớt được một chút.

Nói thật, mèo bệ hạ vẫn cho rằng, Nguyên Bảo so Tiêu Cư Mạo hạnh phúc hơn rất nhiều. Nguyên bảo có Đàm Thời Quan thương yêu, có toàn bộ Vương phủ để tùy tiện chạy loạn, có Răng Sói nguyện ý làm tọa kị, thế nhưng Tiêu Cư Mạo ngồi trên ngai vàng kia thì có cái gì? Ngay cả một người bình thường hơn cả bình thường cũng không có.

Tiêu Cư Mạo không có yêu thích cô nương nào, cũng không muốn làm hại đến tuổi thanh xuân của người ta, chẳng may để các nàng sống trong cung cấm rồi từ từ khô héo tàn lụi giống như mẫu phi của mình, Tiêu Cư Mạo không làm được. Nhưng nếu không làm được, thì nỗi cô đơn lạc lõng ấy Tiêu Cư Mạo toàn bộ đều mang trên mình.

“Vương gia, tới rồi.” Lưu Vệ dừng xe ngựa lại, vén rèn lên.

Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo xuống xe, nhìn qua Tiêu Phàm một chút, sau đó nhắc nhở Lưu Vệ: “Để Phúc bá chuẩn bị cho nó mấy bộ y phục sạch sẽ, tìm thêm một phu tử dạy đọc sách. Nếu các ngươi rảnh rỗi có thể dạy võ công, về sau đứa nhỏ này ở lại Hồi Tuyết viện.”

Lưu Vệ không biết đứa nhỏ này là ai, bất quá nghe Vương gia nói như thế, thì đãi ngộ này so với Thế tử vương phủ cũng đâu có khác nhau mấy đâu?

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lưu Vệ nhìn Vương gia đã vào phủ, liền nói với Tiêu Phàm, “ Tiểu thiếu gia, đi theo ta đi.”

Tiêu Phàm ngoan ngoãn gật đầu, theo sát hắn.

Đàm Thời Quan trước hết ôm Tiêu Cư Mạo đến thiện sảnh, tỉ mỉ gỡ xương cá đút cho hắn ăn, thế nhưng mèo bệ hạ mới nãy tâm tình sa sút, mất hết khẩu bị, mới ăn được vài muỗng đã tránh tay Đàm Thời Quan đưa tới.

Đàm Thời Quan trong lòng thầm than một tiếng, chính mình qua loa ăn mấy ngụm cơm, thay mèo bệ hạ tắm rửa xong, lau khô lông trên người, ôm hắn thả đến trên giường.

Tiêu Cư Mạo mệt mỏi cuốn người lại trên gối đầu, cái đuôi không an phận nhịp nhịp trên chăn.

Đàm Thời Quan sau khi tắm rửa xong bước ra, trên người mặc một thân áo lụa trắng, cầm một quyển sách đến, nửa nằm trên giường, ôm Tiêu Cư Mạo đặt lên trên bụng, sau đó cầm sách lên bắt đầu đọc. . ngôn tình sủng

Tiêu Cư Mạo cảm thấy bụng của Đàm Thời Quan xác thực êm hơn so với trên nệm, nên cũng lười di chuyển, nằm ườn ra đó. Hắn lúc đầu cũng không để ý Đàm Thời Quan rốt cuộc đang nhìn sách gì, thế nhưng tên này chốc chốc lại cười ra tiếng một cái.

Mèo Bệ hạ lập tức sinh lòng hiếu kì, Đàm Thời Quan rốt cuộc đang nhìn sách gì nha? Thú vị như thế? Thế là đứng dậy nhìn vào nội dung trong sách.

Hắn nhìn nhìn hồi lâu, kìm lòng không được liền mê mẩn theo, những cố sự này viết thực thú vị, đọc rồi căn bản không dừng lại được.

Tiêu Cư Mạo đổi tư thế, đưa lưng về phía Đàm Thời Quan, làm bộ mình đang ngủ, kì thực là đang híp mắt nhìn nội dung trong sách, may mà Đàm Thời Quan đọc sách tốc độ cũng tương tự như hắn, một người một mèo cứ như thế xem sách suốt một cách giờ, xem hết một quyển sách.

Chỉ tiếc đây chỉ mới là một cuốn, nhưng cố sự còn chưa nói xong đâu! Tiêu Cư Mạo nằm chờ Đàm Thời Quan đi lấy sách khác, nhưng lại thấy Đàm Thời Quan để sách xuống bên cạnh, nằm ngay ngắn trên giường, dường như không có ý định xem tiếp.

Tiêu Cư Mạo ủy khuất hề hề, nghĩ đến cố sự về sau sẽ phát triển như thế nào, sẽ diễn biến ra sao. Trong đầu đều là hình ảnh chạy vòng vòng, lời thoại không ngừng tấn công đại não Tiêu Cư Mạo, u sầu ảo não gì đó tất cả đều bay theo gió.

Đàm Thời Quan vuốt ve bộ lông của mèo cưng, khóe miệng hàm chứa ý cười.

“Nguyên Bảo, ta tắt đèn đây.” Hắn nói xong liền đứng dậy thổi tắt ngọn nến, một lần nữa nằm xuống lại, ôm Tiêu Cư Mạo đặt bên bả vai, một bên mặt cọ vào cái đầu xù xù của mèo bệ hạ.

Trong bóng tối, hai con mắt của mèo bệ hạ sáng đến kinh người, Tiêu Cư Mạo duỗi chân ra chọt chọt trên mặt Đàm Thời Quan, dường như đang muốn đánh thức hắn không cho ngủ. Chọt một chán liền chuyển qua đập bẹp bẹp, phát tiết bất mãn.

Có thể không bất mãn sao? Nhìn cố sự mà chỉ nhìn được nửa bản liền ngưng, làm lòng người... ấy lòng mèo ngứa ngáy khó chịu, ngủ không được đó biết không hả!?

“Nguyên Bảo, đừng làm rộn, đi ngủ.” Nam nhân xoay người qua, hơi thở ấm áp phun ra trên bộ lông của mèo bệ hạ, cái môi đẹp mắt của hắn rơi vào trong tầm mắt Tiêu Cư Mạo, gần trong gang tấc.

Tiêu Cư Mạo đột nhiên cảm giác được tim đập rộn lên, khắp mặt nóng phừng phừng, cả người chợt giống như nam chính trong truyện miêu tả; nam chính nhìn thấy nữ chính, liền một lòng nhớ thương người ta, đến khi đứng trước mặt nàng, cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết sôi trào cuồn cuộn.

Không thể không nói, gương mặt này của Đàm Thời Quan thiệt sự rất đẹp trai.

Chân mày như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén khinh người, tròng mắt sâu thẳm như nước trong hàn đàm, lạnh lẽo thâm thúy, những lúc nhắm mắt lại, lông mi chỉ so với Tiêu Cư Mạo ngắn hơn một chút, nhưng so với nhiều người thì vẫn rất dài. Còn có mũi cao, môi mỏng, mỗi một tấc đều phi thường hoàn mỹ, chí ít thì hắn nhìn nhiều năm vậy rồi mà nhìn cũng chưa chán.

Nhịn không được duỗi ra chân mèo, đệm thịt đụng đụng cánh môi của nam nhân, hình như rất mềm, còn rất êm? Tiêu Cư Mạo nhiệt huyết dâng trào, tiếp tục công cuộc đè ép hai cánh môi của Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan bất chợt mở mắt ra, cùng Tiêu Cư Mạo đối mắt, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo có chút quẫn bách ngẩn người, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, thế là đưa tay đem mèo bệ hạ ủn vào trong ngực, “Nguyên Bảo, đừng có quậy nữa.”

Tiêu Cư Mạo mặt áp sát vào lồng ngực nam nhân, rất ấm áp, cũng rất khoẻ mạnh, khiến người ta cảm thấy an ổn đáng tin.

Hắn ngoan ngoãn nằm im trong ngực nam nhân, không động đậy được nữa, mang theo ngàn vạn suy nghĩ, chìm vào mộng đẹp.

Lần nữa mở mắt, trời đã sáng choang.

Tiêu Cư Mạo mở ra con ngươi, vặn eo bẻ cổ, há mồm ngáp một cái. Hành động thiếu thẩm mĩ này trước kia căn bản là chuyện không thể làm ra, bây giờ thật sự là xe nhẹ đường quen. Dù sao hắn chỉ là một con mèo, sẽ chẳng ai quan tâm tới cử chỉ của hắn có hay không phù hợp với tiêu chuẩn của Hoàng thượng.

Vừa nghĩ tới đây, Đàm Thời Quan liền từ bên ngoài phòng bước vào? Ô? Hôm nay không cần lên triều sao? Vấn đề này vừa mới xuất hiện trong đầu, hắn chợt nhớ tới hôm qua đã bảo Đàm Thời Quan cấm túc trong phủ, tạm thời chưa thể can dự vào chuyện triều chính.

Nói như thế thì hôm nay có thể ở nhà xem tiếp cố sự kia rồi? Vừa nghĩ tới đó, mèo bệ hạ tinh thần phấn chấn hẳn lên, chỉ muốn lập tức ăn sáng, sau đó ghé vào trên bụng Đàm Thời Quan cùng hắn đọc cố sự.

Một ngày trôi qua như vậy há chẳng phải rất tuyệt cú mèo sao?!

“Nguyên Bảo, hôm nay mang ngươi xuất phủ dạo chơi, muốn đi hay không?”

Không muốn! Trẫm muốn đọc cố sự!

Đàm Thời Quan nhìn thấy mèo bệ hạ bộ dạng không vui, cười cười không đùa hắn nữa, vươn tay ôm Tiêu Cư Mạo từ trên giường lên, sau đó nghi hoặc hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi béo lên phải không?”

Tiêu Cư Mạo nghe xong thân thể cứng đờ, câu này hình như không phải lần đầu tiên nghe người ta nói đi? Chẳng lẽ hắn thực sự béo lên à? Tiêu Cư Mạo cấp tốc cúi đầu nhìn nhìn móng vuốt cùng với bụng mình, có gì khác đâu ta, nhất định là đám người này mắt có vấn đề rồi!

“Không sao, có béo ta cũng thích.” Đàm Thời Quan trên mặt toàn là ý cười nói.

Ai muốn ngươi thích? Ai cần ngươi thích? Hả! Thật sự là không biết xấu hổ!

Mèo bệ hạ tức giận đi ăn, cho đến khi cái bụng tròn ủm lên một cục, lúc này mới chịu dừng lại, Đàm Thời Quan bất đắc dĩ thay hắn chậm rãi xoa xoa, giúp mèo bệ hạ tiêu thực.

Chờ đợi không lâu sau, hắn liền dẫn theo Tiêu Cư Mạo đi về hướng thư phòng.

Tiêu Cư Mạo hai mắt sáng lên, là đi thư phòng đọc sách sao? Cái này được đó!

Còn chưa kịp vào thư phòng, mèo bệ hạ đã thấy được Răng Sói từ trong đó chạy ra, hướng về phía Đàm Thời Quan vẫy đuôi, đôi mắt nhìn cực kì chất phác.

Tiêu Cư Mạo giãy dụa từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống, duỗi ra móng vuốt khều khều Răng Sói, Răng Sói đương nhiên nhớ kĩ tiểu đồng bọn mới quen được không lâu, lại lè lưỡi muốn liếm lên mặt Tiêu Cư Mạo.

Tiêu Cư Mạo đang chuẩn bị né tránh, Đàm Thời Quan liền lên tiếng: “Răng Sói, đi thư phòng cánh gác đi.”

Răng Sói còn chưa kịp cùng tiểu đồng bọn hâm nóng tình cảm đâu, thế như mệnh lệnh chủ nhân không thể không nghe theo, đành phải rũ tai cụp lấy đầu ru rũ trở về thư phòng.

Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo đặt xuống trên ghế mây trong viện, nói: “Ta đi thư phòng lấy sách.”

Tiêu Cư Mạo nghe xong đương nhiên ngoan ngoãn đợi, chưa được bao lâu, đã thấy nam nhân cầm theo một quyển sách tới, thuận tiện bưng một tách trà đặt trên bàn đá.

Tiêu Cư Mạo bước qua bên cạnh một chút, chừa một chỗ rộng rãi cho Đàm Thời Quan ngồi, Đàm Thời Quan bước tới ngồi xuống, tựa ở trên ghế mây, Tiêu Cư Mạo quen đường quen lối nhảy lên bụng hắn, cúi người nằm sấp xuống, đầu gối lên hai cái chân, chờ Đàm Thời Quan lật sách.

Đàm Thời Quan cũng không nỡ nhìn mèo nhỏ đợi lâu, thế là nhanh chóng lật ra trang sách, một người một mèo lại lâm vào hoàn cảnh yên tĩnh đọc sách.

Kỳ thật sách này Đàm Thời Quan vốn đã xem qua rồi, nhưng tối hôm qua vì để cho Nguyên Bảo quên đi phiền não tích tụ trong lòng, liền mang tới ra vẻ bản thân đang đọc, gây sự chú ý đối với Nguyên Bảo, không nghĩ tới hắn thật đúng là đọc tới say mê. Hôm nay dứt khoát trong lúc rảnh rỗi, Đàm Thời Quan liền bồi mèo bệ hạ ở trên ghế tiếp tục đọc sách.

Nhìn trọn vẹn nửa bản, Đàm Thời Quan bưng tách lên uống một ngụm trà lạnh, sau đó đem cái chén tiến đưa đến bên miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo vốn đang chờ lật giấy, thình lình một cái tách trà đưa đến gần như thế, liền tự nhiên mà vậy há hốc miệng ra.

Nước lạnh chảy qua đầu lưỡi, ở trong miệng lướt qua mấy lần, nháy mắt cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn ra.

Ê mà không đúng?! Tiêu Cư Mạo xưa nay không cùng người khác uống chung một cái tách trà như vậy! Mèo bệ hạ trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại, đây là Đàm Thời Quan, chắc cũng không có sao đâu.

Đàm Thời Quan đem tất cả biểu cảm trên mặt mèo bệ hạ thu hết vào tầm mắt, kìm lòng không được nở nụ cười.

Thời gian yên bình trôi qua thực sự vô cùng tươi đẹp, có người làm bạn đọc sách, không việc vặt phiền nhiễu, không phải lo lắng chuyện quốc sự, thời gian như thế này mới được tính là tiêu diêu tự tại chứ!

Tiêu Cư Mạo đắm chìm trong niềm hạnh phúc như vậy, thiếu chút nữa thực sự quên đi Đàm Thời Quan là Nhiếp chính vương đương triều, mà mình là Hoàng thượng. Nếu như có thể trải qua cuộc sống như vậy đến già, tốt biết bao nhiêu?

“Vương gia.” Lưu Vệ đi vào trong viện, sau lưng còn có Tiêu Phàm, “Phu tử cho tiểu Thiếu gia đã mời tới, người có muốn gặp qua không ạ?”

Tiêu Phàm ăn nhờ ở đậu, cho nên bắt đầu chú trọng lễ nghĩa hơn, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo cũng không giống thường ngày lập tức nhào tới, chỉ là hướng mèo nhỏ nở nụ cười.

Đứa nhỏ này tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân y phục vừa vặn, nhìn đúng là sáng sủa hắn ra. Nhưng mà do ăn uống không đủ nên xanh xao vàng vọt, không đáng yêu chút nào.

Tiêu Cư Mạo nhìn đứa nhỏ một cái, xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách. Nhưng mà Đàm Thời Quan nãy giờ cũng chưa lật qua trang mới, Tiêu Cư Mạo vươn chân chọc chọc mấy cái.

Đàm Thời Quan thuận tay lật qua trang khác, nói với Lưu Vệ: “Không cần, chuyện của Tiêu Phàm về sau ngươi cứ tùy ý phụ trách, có chuyện cần thiết quan trọng thì đến báo ta một tiếng là được.”

Lưu Vệ nghe vậy cảm thấy hết hồn, họ Tiêu sao, từ trong cung mang ra, nói vậy đây rốt cuộc là Hoàng tử hay Hoàng tôn nào a? Vậy chẳng phải đang nói muốn hắn cẩn thận nuôi dưỡng sao?

Đàm Thời Quan nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, liền mở miệng hỏi Tiêu Phàm: “Có muốn học chữ hay không?”

Tiêu Phàm hung hăng gật đầu.

“Muốn học võ công không?”

Tiêu Phàm con mắt sáng lên.

“Thế nhưng nếu như học chữ không tốt sẽ bị phu tử đánh, võ công học không tốt cũng sẽ bị sư phó giáo huấn, ngươi có còn muốn học hay không?”

“Học!” Tiêu Phàm căn bản không chút do dự đáp.

Tiêu gia không có ai ngu dốt, Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ.

“Nếu phu tử đã mời đến rồi, vậy từ hôm nay bắt đầu học đi, Lưu Vệ, ngươi thay hắn sắp xếp lịch học.”

“Vâng.” Lưu thị vệ lên tiếng, liền dẫn Tiêu Phàm rời khỏi viện.

Một người một mèo tiếp tục xem sách.

Thời điểm chỉ còn lại vài tờ cuối cùng, Lưu Phúc chậm rãi ung dung đến đây, “Vương gia, An vương cho người đưa tới thiếp mời, mời Vương gia ngày mai đến dự sinh thần của hắn.”

Trước kia những yến hội náo nhiệt như thế này Vương gia sẽ không đi, Lưu Phúc chẳng qua là làm theo thông lệ đi bẩm báo một tiếng cho vui, không hề nghĩ Vương gia sẽ đáp ứng. Nhưng ai ngờ được, lần này Vương gia nhà lão lại đang trầm tư suy nghĩ.

“Ngươi đi chuẩn bị chút lễ vật, ngày mai đi An vương phủ.”

Lưu Phúc mặc dù kinh ngạc, mà dù sao cũng là Quản gia trong phủ, thần thái trên mặt không hề có gì thay đổi, chỉ cung kính nói: “Vâng, Vương gia.”

Tiêu Cư Mạo giật giật lỗ tai, mắt lộ ra trầm tư.

An vương Tiêu Dật dựa theo bối phận mà nói, có thể xem như là đường huynh của Tiêu Cư Mạo, người này xưa nay yêu thích phong nguyệt, tính tình lang thang không thích bị trói buộc, bất quá cũng chính bởi vì tính tình như này, năm đó trong lúc tranh giành ngôi vị mới bị phớt lờ bỏ qua, không ai động đến hắn, nhờ vậy mà bình an sống tới nay.

Tiêu Cư Mạo lên làm Hoàng thượng mấy năm nay, tính tình của Tiêu Dật càng tùy tiện hơn, chuyện tình gió trăng càng nổi trội hơn, trở thành đề tài buôn chuyện của bá tánh mỗi ngày.

Nhưng mà, dù sao một nam nhân thân phận tôn quý như vậy, bên người cho dù nhiều thêm một ít oanh oanh yến yến ở trong mắt mọi người cũng không thể coi là chuyện gì bất thường. Nhưng An vương Tiêu Dật ong bướm bên người không chỉ có nữ nhân, hắn cũng sẽ tùy tiện chơi đùa với mấy thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp.

Những chuyện này, Tiêu Cư Mạo hoặc nhiều hoặc ít biết một chút, bất quá mà nói hắn là một Vương gia nhàn tản hưởng lạc, hắn muốn chơi thế nào liền chơi thế ấy, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý gì là được.

Nhưng kỳ quái là, Đàm Thời Quan trước kia có qua lại với Tiêu Dật này bao giờ đâu, lần này sao đột nhiên lại đáp ứng thiếp mời dự sinh thần của An vương?

Nếu như chẳng may Đàm Thời Quan theo Tiêu Dật học thói xấu trăng hoa ấy thì thế nào? Đàm Thời Quan thân là rường cột nước nhà, cũng không thể học theo thói xấu của Tiêu Dật như thế được. Không được! Ngày mai hắn cũng muốn đi theo, phải đi theo để trông chừng Đàm Thời Quan!

“Nguyên Bảo, nên dùng cơm trưa rồi.” Đàm Thời Quan khép sách lại, đứng lên nói.

Ế đợi đã! Trẫm còn có vài tờ cuối cùng chưa kịp xem nữa!!

__________________________

Ui là trời, Bệ hạ à. Nhiếp chính vương của người ấy hả, học xấu lâu rồi =))))

Chỉ là người ta không có trăng hoa thôi =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.