Hoàng Thượng xuất hành là khi tảo triều xong mới quyết định, quan viên Nhị phẩm trở lên vào triều nghị sự sáng sớm chỉ mới ăn chút ít lót dạ, định bụng sau khi tảo triều xong rồi trở về ăn cho no đủ, nhưng chẳng ai ngờ được Hoàng thượng đột ngột nói như vậy, xong rồi ào ào hạ lệnh xuống, bọn họ làm sao còn có thể hồi phủ lấp đầy cái bụng đây?
Cả đám triều thần cứ thế để bụng trống rỗng chịu đói, đứng xếp hàng thẳng tắp trong điện Càn Khôn đợi, không ngờ Triệu đại tổng quản lại quay trở về trong điện, nói là Hoàng thượng đã dặn dò Ngự thiện phòng làm chút điểm tâm sáng, bảo triều thần dời bước đến Thiên điện, ngồi xuống dùng bữa.
Mấy đại thần nghe xong lập tức lệ nóng doanh tròng, phi thường cảm động, vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn Hoàng thượng.
Mà lúc này ở trong Tĩnh Tuyền cung, Tiêu Cư Mạo còn đang trầm ngâm nhìn điểm tâm tinh xảo trong chén, lặng lẽ thở dài.
Bên người là Định Quốc công nóng hổi vừa mới ra lò còn đang yên lặng húp cháo, quá trình ăn uống nhã nhặn đến nỗi không hề phát ra chút tiếng động dư thừa nào, lễ nghi đúng mực trên từng khuôn khổ, nhưng bù lại không khỏi mất đi chút mùi vị ân tình. Nhớ lại ngày trước lúc còn ở Nhiếp chính vương phủ, ở điện Văn Đức, bản thân hắn đứng trên bàn ăn cơm, Đàm Thời Quan còn vừa cười vừa nói chuyện vừa đút cho hắn ăn đây.
Vì sao mình biến trở lại thành người, mọi thứ lại trở về như ban đầu?
Uống vào mấy ngụm canh, ăn vài miếng điểm tâm, Tiêu Cư Mạo liền nuốt không trôi nữa, hỏi Triệu Toàn đứng một bên: “Chuẩn bị xong?”
Triệu Toàn đáp ngay: “Bẩm Bệ hạ, đều chuẩn bị thỏa đáng, các đại nhân cũng đã ở bên ngoài chờ.”
Tiêu Cư Mạo lau miệng, sửa sang lại y phục trên người, sau đó đi ra khỏi Tĩnh Tuyền cung, Đàm Thời Quan chậm rãi đi theo sau lưng.
Đế vương xuất hành vốn cần hộ vệ hộ tống, Tiêu Cư Mạo điều theo một ít Cấm vệ quân, còn có Thiết Vũ Quân tùy thời đi theo áp đội, song lệnh Trần Phong cùng một số võ tướng khác cũng đi theo, thời khắc chú ý cảnh giác bảo vệ cho các quan viên trong triều.
Ngự liễn lộng lẫy từ trong cung đi ra, Định Quốc công cùng Đại tướng quân Trần Phong cưỡi ngựa đi trái phải hai bên Ngự liễn, trước sau đều có Thiết Vũ quân canh phòng cẩn mật, còn lại là xe ngựa của các đại thần chậm rãi di chuyển theo phía sau.
Chùa Bạch long nằm ở lưng chừng sườn núi, từ Hoàng cung xuất phát đến đó mất ước chừng hơn nửa canh giờ.
Thu ý dần dày, dọc hai bên đường đã có lá rụng rơi lả tả, trước đây hiếm thấy được khung cảnh xinh đẹp thế này. Tiêu Cư Mạo vén rèm lên, liền thấy đằng trước bên trái hắn là Đàm Thời Quan đang ngồi trên lưng, dáng người nam nhân cao ráo, sống lưng cương nghị thẳng tắp, vai rộng eo nhỏ, triều phục đặc trưng của võ tướng đương triều càng làm nổi bật lên khí phách có một hiếm thấy hai của hắn, uy phong lẫm liệt, anh tư bừng bừng phấn chấn.
Tiêu Cư Mạo quay đầu nhìn về phía Nguyên Bảo đang mê man bên người, vươn tay vuốt lông mèo nhỏ, hiện trạng của Nguyên Bảo bây giờ so với hắn trước kia giống hệt nhau, chẳng lẽ vì thần hồn của mình trở lại khối thân thể này, thì thân thể khác sẽ lâm vào hôn mê sao?
Một đường an toàn không vấn đề gì, mãi đến khi đoàn người đến chân núi Bạch Long thì dừng lại, Triệu Toàn nói: “Bệ hạ, đến núi Bạch Long rồi.”
Màn xe bị người từ bên ngoài xốc lên, Tiêu Cư Mạo ôm Nguyên Bảo xuống xe ngựa.
Bầu trời xanh thẳm vô ngần, mấy đóa mây trắng nhẹ nhàng di chuyển, cây cối trên núi Bạch Long xanh vàng đỏ đa sắc màu, vừa nhìn liền cảm thấy sinh động đầy hứng thú.
“Hoàng thượng, hiện tại chúng ta lên núi chưa ạ?” Trước khi tới, Tiêu Cư Mạo đã cho người ra roi thúc ngựa đến chùa Bạch Long báo trước một tiếng cho Trụ trì tin tức Ngự giá sắp đến đây. Qua một khoảng thời gian, hẳn là bây giờ bên trong đã chuẩn bị thỏa đáng cả rồi.
Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu nhìn thềm đá trước mặt, nghĩ tới lần trước mình đến đây, vẫn là do Đàm Thời Quan ôm hắn đi lên, bây giờ, đương nhiên phải tự mình đi lên.
“Ừm.”
Tay áo thêu chỉ vàng nhẹ nhàng xẹt qua trên thềm đá khô ráp, Tiêu Cư Mạo dẫn đầu đạp lên từng bậc đá, từng bước một bước lên, Triệu Toàn hầu hạ đi bên cạnh, Đàm Thời Quan, Trần Phong thì ngay phía sau lưng.
Tiêu Cư Mạo thường ngày vẫn tương đối chú trọng rèn luyện thân thể thường xuyên, nhưng vừa mới nằm cứng trên giường suốt gần cả tháng, trên thân khí lực đã bị bào mòn đi gần hết, càng đi lên cao hai chân càng giống như bị rót chì vào, nặng nề vô cùng, gần như sắp nhấc chân lên không nổi.
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, đội ngũ phía sau cũng theo đó dừng lại.
Triệu Toàn vịn hắn, trong mắt lộ ra lo lắng đau lòng, “Bệ hạ, nếu không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?”
Tiêu Cư Mạo sao có thể ở trước mặt mọi người biểu hiện ra bản thân quá sức suy yếu? Mím môi lắc đầu, cất bước liền muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, một bàn tay quen thuộc duỗi tới, Đàm Thời Quan bước nhanh đến ngay bên cạnh hắn, khẽ nói: “Bệ hạ, vi thần đỡ người.”
Tiêu Cư Mạo nhìn hắn một cái, tiện tay đem cánh tay đưa qua, Đàm Thời Quan một bên đỡ lấy cánh tay Tiêu Cư Mạo, nhận lấy cả Nguyên Bảo trong lòng hắn. Tiêu Cư Mạo lập tức cảm thấy một cỗ khí lực theo lòng bàn tay của hắn chảy lan đến tứ chi bách hài, bước chân nặng nề khi nãy cũng biến thành nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tâm tình phút chốc vui vẻ, cánh môi trơn bóng chậm rãi cong cong lên. Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay của nam nhân xuyên thấu qua vải vóc mỏng truyền đến trên cánh tay,không hề phản cảm chút nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy an tâm đáng tin hơn hẳn.
Tiêu Cư Mạo có thêm khí lực, cước bộ tăng tốc không ít, lần này tới lượt đám văn thần đi phía sau ngậm đắng nuốt cay, ai ấy mệt lả người thở hồng hộc, trên trán chảy ra mồ hôi mịn.
Trần Phong nhìn thấy, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Hiện tại đã biết ích lợi của việc cường kiện thân thể chưa? Bệ hạ dụng tâm lương khổ mà các ngươi căn bản không chịu hiểu.”
Mấy lão đầu tử liếc mắt nhìn hắn, thế tên mãng phu như người thì hiểu à? Có người trực tiếp vọt tới trong phủ bắt người đi như ngươi sao? Nhìn qua chẳng khác gì đi bắt heo cả. Vừa nghĩ tới việc con cháu nhà mình ở trong quân doanh dưới trướng của Trần Phong chịu bao nhiêu khổ cực, bọn họ liền nhìn Trần Phong với ánh mắt không hề có thiện cảm.
Trần Phong nhìn thấy sắc mặt mấy lão già này bắt đầu xám xịt lại, trong lòng càng thêm sảng khoái, nhưng vẫn hiểu rõ nên chừa cho người ta chút mặt mũi, thế nên dừng lại không đùa cợt tiếp nữa, theo sát bên cạnh Tiêu Cư Mạo.
Đoàn người đi thêm chốc lát rốt cuộc cũng đến trước cửa chùa Bạch Long, Đàm Thời Quan lập tức buông cánh tay Tiêu Cư Mạo ra, lùi về phía sau một bước đứng yên lặng ở đó.
Trụ trì chùa Bạch Long dẫn đầu chờ ở trước cửa, sẵn sàng nghênh đón Tiêu Cư Mạo, vừa nhìn thấy hắn đến lập tức bước đến hành lễ.
Tiêu Cư Mạo ôn hòa cười nói: “Hôm nay Trẫm mang theo văn thần võ tướng đến chùa dâng hương cầu phúc, mạn phép làm phiền các vị đại sư.”
Trụ trì mặt mũi hiền lành, một thân cà sa trang trọng trang nghiêm, nghe vậy trả lời: “Bệ hạ đích thân đến, vốn nên là phúc của chùa chúng ta, Bệ hạ, mời lối này.”
Tiêu Cư Mạo đi theo trụ trì vào trong đại điện. Trong điện, chính giữa là tượng Phật lớn sừng sững mà đứng, diện mục từ bi, phật quang phổ chiếu.
Tiêu Cư Mạo cảm thấy đột nhiên nhiều rắc rối khúc mắc trong lòng chợt biến đâu mất tăm, chỉ còn lại hương nhang thoang thoảng mờ mịt sương khói, tiếng tụng kinh niệm phật hòa cùng mùi hương, rõ ràng là đã vượt qua khỏi thế tục dung nhiễu.
Có tăng lữ đốt mấy nén hương, đưa cho trụ trì, trụ trì nhận lấy lại đưa đến trước mặt Tiêu Cư Mạo, “Bệ hạ, mời dâng hương.”
Tiêu Cư Mạo tiếp nhận, trịnh trọng dâng bằng hai tay cắm vào sâu trong lư hương, mấy đại thần sau lưng cứ thế lần lượt theo thứ tự tiến lên.
“Bệ hạ có tấm lòng nhân ái bao dung, chính là may mắn của xã tắc, phúc của vạn dân ta.” Trụ trì trên mặt cười vui vẻ, nói lời ca tụng.
Tiêu Cư Mạo trả lời: “Cầu mong Phật tổ phù hộ Tiêu quốc mưa thuận gió hoà, bách tính an cư lạc nghiệp.”
Trụ trì vuốt râu mà cười, “Trong chùa đang chuẩn bị cơm chay, Bệ hạ không bằng đến hậu viện nghỉ ngơi một lát?”
Tiêu Cư Mạo hỏi: “Niệm Ân đại sư hiện đang có trong chùa không?”
Trụ trì lộ ra nét mặt tựa hồ biết hết tất cả, hiền hòa nói, “Sư đệ đi vân du rồi, nhưng sáng nay mới vừa báo tin, nói là ngày mai mới có thể trở về.”
Ngày mai mới có thể trở về, Tiêu Cư Mạo nhìn sang Nguyên Bảo đang nằm trong khuỷu tay Đàm Thời Quan, như vậy cũng không thể hôm nay trở về, ngày mai lại tới nữa?
“Cầu phúc tâm thành thì linh, tối nay Trẫm sẽ lưu lại lắng nghe Phật âm, nếu như làm phiền trụ trì, mong rằng trụ trì chớ trách.” Hắn nói lời khách khí, ngữ điệu lại không thể nghi ngờ, Hoàng thượng nói muốn ở lại, ai dám không nghe?
Tiêu Cư Mạo lên tiếng, Triệu Toàn đương nhiên muốn giúp hắn chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, còn mấy vị đại thần, tự nhiên sẽ có tăng lữ bên trong chùa giúp họ chuẩn bị cẩn thận.
Nghĩ đến trong phủ mình chăn ấm nệm êm, mấy vị văn thần đã nhìn trời thầm than khổ, chùa miếu vốn là nơi thanh tu, làm sao thoải mái tự tại như ở nhà mình được? Nhưng Hoàng thượng đã ngõ ý muốn ở lại đây một đêm, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm ngùi nghe theo.
Trần Phong đã dẫn vệ binh phân bố khắp nơi trong chùa để canh gác, đêm nay tất yếu phải đảm bảo cho an toàn của Hoàng thượng, chính bản thân hắn cũng ở trong căn phòng cách phòng của Tiêu Cư Mạo gần nhất, phòng khi có chuyện trong đêm có thể tùy thời hộ giá đúng lúc, đương nhiên, hắn vẫn hi vọng đêm nay đều bình an, không có chuyện gì xấu phát sinh.
Dâng hương xong, trụ trì dẫn bọn họ đi vào trai phòng, đám người nhìn lướt qua mấy món ăn trên bàn, thuần một sắc thức ăn chay, một món mặn cũng không có, hơn nữa nhìn màu sắc nhạt thế này, chẳng lẽ hoàn toàn là dùng nước để nấu ra sao?
Tiêu Cư Mạo ngồi ở thượng vị, nhìn thấy có một số đại thần sắc mặt đã đen thui, trong lòng vui vẻ hẳn ra, nhân tiện nói: “Trẫm đây là lần đầu tiên ăn cơm chay, các ngươi thì sao? Trước kia đã từng ăn?”
Mấy đại thần ngồi bên dưới lắc đầu, bọn họ lại không tin Phật gì gì đó, không có chuyện gì đương nhiên sẽ không tự ủy khuất dạ dày của mình.
“Vậy các ngươi cảm thấy thức ăn này so với thức ăn ở phủ các ngươi, ở nhà các ngươi thế nào?” Tiêu Cư Mạo hỏi xong quan sát một lượt không thấy ai phản ứng, liền lộ ra nụ cười, hòa tan một thân uy nghi, “Hôm nay, Trẫm cùng mấy vị trọng thần ở chùa Bạch Long cầu phúc, sau cùng dùng cơm chay, quả thực cao hứng, mọi người không ngại có cái gì thì nói cái đó, nơi này không phải điện Càn Khôn, chư vị không cần câu nệ.”
Có đại thần vì muốn cho Hoàng Thượng lưu lại ấn tượng tốt về mình, người đầu tiên mở miệng, nói: “Bệ hạ, vi thần cảm thấy, cơm chay ở trong chùa này mặc dù về hương vị lẫn mùi vị không so được với thức ăn trong phủ, nhưng cũng đặc biệt có chỗ khác lạ của nó.”
“Do đâu lại nói như vậy?” Tiêu Cư Mạo ánh mắt khích lệ nhìn hắn.
“Liền thí dụ như nói, thường ngày chỉ nhìn thấy phố xá sầm uất phồn hoa hỗn loạn, nay ngẫu nhiên lĩnh hội trong núi sâu thanh tĩnh, sẽ cảm thấy tâm thần thanh thản, đây là đạo lý hiển nhiên.”
Tiêu Cư Mạo mặt mỉm cười, “Nói hay lắm.”
Hắn lại nhìn thần tử phía dưới thêm một chút, “Còn có kiến giải nào khác?”
Mấy vị đại thần thấy có người dẫn đầu, còn được Hoàng Thượng tán dương, không khỏi cũng biểu đạt một chút suy nghĩ của mình. Phải biết, Hoàng thượng đích thân đến chùa Bạch Long cầu phúc chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, bọn họ tùy giá đi theo có lẽ cũng sẽ lưu lại được chút vết tích dưới ngòi bút của Sử quan, mà người thứ nhất vừa nãy nói được Hoàng thượng tán thưởng tám chín phần mười cũng sẽ được ghi chép lại cẩn thận.
Thế là, mấy vị văn thần nói thoải mái, ca ngợi nghèo khó vui vẻ lớn nhỏ cũng đều là mùi vị của nhân gian. Võ tướng thì tâm tư không đa tình tràn đầy văn chương như thế, từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói.
Tiêu Cư Mạo nghe đã hơn nửa ngày, nụ cười trên mặt không chút nào giảm bớt, chờ đến khi mấy văn thần ngừng vung nước bọt tứ phía, hắn liền chậm rãi vươn tay dùng muôi múc một khối đậu hũ, đậu hủ này so ra vẫn kém hơn ở trong cung nhiều, chế biến đơn giản thiếu đi sự tinh xảo, ăn vào cũng không đủ trơn mềm, mặt ngoài cực kì thô ráp.
Hắn đột nhiên thu lại nụ cười, thở dài, “Nhưng chính thứ gọi là “Mùi vị nhân gian” trong miệng các ngươi, nạn dân muốn thấy cũng không thấy nổi. Trẫm cho rằng, cho dù chỉ là một khối đậu hũ nhỏ thế này, cũng đều có thể ban đến cho họ hi vọng sống sót mãnh liệt, chư vị nghĩ sao?”
Thiện phòng bất chợt im bặt.
Mấy vị đại thần nghe xong đều hiểu ý tứ của Hoàng thượng, đây không phải là đang nghi ngờ bọn họ hay sao? Rõ ràng là đang ám chỉ khoản cứu trợ Giang Nam không đưa đến được tay của nạn dân.
Tiêu Cư Mạo nhìn rau xanh đậu hũ trắng trước mặt, nói: “Nếu như thiên hạ này cũng thanh bạch giống như khối đậu hũ kia, thanh đạm an nhàn như bát canh này, đó chính là phúc của vạn dân, có thể thấy được, Phật gia chú trọng ăn chay, vẫn có đạo lí của nó.”
Chúng thần im miệng không nói.
Lúc này, Trần Phong vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Bệ hạ, kỳ thật không chỉ là nạn dân không có ăn, bản thân chúng thần thời điểm dẫn binh đánh trận, lương thảo vẫn rất hay thiếu thốn không đủ ăn, các huynh đệ món gì cũng có thể ăn, ăn côn trùng, ăn vỏ cây, không có thứ gì chưa từng nếm qua, so với nạn dân cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Nạn dân chí ít không cần phải gánh chịu nỗi khổ chiến loạn đao gươm, vậy mà các huynh đệ chúng ta vẫn luôn không ngại mất mạng liều mình xông về phía trước.”
Những lời này, hắn giấu ở trong bụng thật rất lâu rồi, quân tư thường xuyên bị kẻ gian vụng trộm cắt xén, cuối cùng đến lúc phân phát xuống đến doanh căn bản không đủ dùng, lúc tiên đế còn tại vị, hắn đã dâng tấu lên không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đó triều đình bề bộn việc phân tranh hoàng vị, căn bản chẳng ai có tinh lực dư thùa để đi quan tâm những chuyện như thế này, bây giờ nhìn thấy Hoàng thượng đang cố làm việc lớn giúp nước giúp dân, lại biết thương cảm bách tính lầm than, trong lòng không khỏi có chút xúc động, liền nhân cơ hội bày tỏ, hi vọng có thể được Hoàng thượng để tâm, giúp cho mấy huynh đệ trong doanh tranh về được chút lợi ích.
Cuối cùng, hắn còn nhìn về phía Đàm Thời Quan, “Định Quốc công hành quân nhiều năm, nhất định có thể thấu hiểu cho nỗi khổ của hạ quan.”
Tiêu Cư Mạo nhìn về phía Đàm Thời Quan, “Định Quốc công, thật sự có chuyện như vậy?” Hắn mặc dù không ngốc, nhưng chuyên trong quân lại biết rất ít, Đàm Thời Quan cũng chưa từng nói với hắn, cho nên hắn không hề biết việc quân tư bị thiếu hụt nhiều năm như vậy.
Đàm Thời Quan đón lấy ánh nhìn của Tiêu Cư Mạo, xoa cằm nói: “Đúng thực thường có lương thảo hỏng hóc, thiếu quân bị.”
Tiêu Cư Mạo bỗng dưng cảm thấy đau lòng.
Một bên muốn xông pha giết địch, một bên khác lại phải chịu đựng lạnh nhạt, lạnh lẽo từ trong tâm - sẵn sàng bị quân địch giết chết trên chiến trường bất kì lúc nào. Mà dù đau đớn nhưng lại quang vinh, nhưng những người bị đói chết trên chiến trường kia không chỉ có đau đớn từ xác thịt, tâm khảm, còn phẫn nộ biệt khuất.
Đàm Thời Quan thân là chủ tướng, mặc dù sẽ không chết đói, nhưng nhất định cũng sẽ có lúc đói không chịu nổi, huống hồ, cho dù là ai nhìn thấy thủ hạ binh lính của mình bị người một nhà hại đến mức đói chết, trong lòng cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Tiêu Cư Mạo dừng ánh mắt trên gương mặt nam nhân chốc lại, thu tầm mắt lại, nhìn đám đại thần ngồi phía dưới nói: “Nói nhiều như vậy rồi, thức ăn cũng đã nguội, chư vị dùng bữa đi.”
Mấy vị văn thần nghe xong sợ toát mồ hôi, nhanh chóng cúi đầu yên lặng nhai một bàn thức ăn nhạt nhẽo như nước. Trong lòng không khỏi suy nghĩ, Hoàng thượng đối với việc thiếu quân tư không nói một lời nào, chẳng lẽ lại ngấm ngầm giấu giếm đại chiêu gì nữa đây?
Vô vị ăn cơm xong, mấy vị đại thần theo Hoàng thượng cùng đi đến đại điện, ngồi nghe giảng kinh suốt một canh giờ, quả thực là chịu hết thấu. Buổi sáng phải vào triều sớm, ngày thường lúc này đã hồi phủ nghỉ trưa, nhưng bây giờ lại phải ngồi nghe tụng kinh niệm Phật, khốn đốn chịu không nổi, muốn nghỉ cũng không dám nghỉ, thực sự quá khổ rồi.
Tiêu Cư Mạo thực ra cũng có chút buồn ngủ, nghe xong kinh Phật, liền trở về cố ý chuẩn bị phòng để ngủ một giấc. Chỗ ngủ của Tiêu Cư Mạo nằm trong viện, trước sân có một cây hòe tươi tốt.
Triệu Toàn hầu hạ hắn ngủ xong, liền bước ra cửa phòng đứng chụm tay áo canh giữ trước cửa. Trong viện phía trước không xa còn có Đàm Thời Quan trông coi. Trần Phong mang theo vệ binh tuần tra liên tục xung quanh không ngừng nghỉ.
Tiêu Cư Mạo ôm Nguyên Bảo ngủ gần nửa canh giờ, sau khi tỉnh lại cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, hắn sờ sờ lên bộ lông mượt mà của Nguyên Bảo, sau đó buông ra, nghĩ đến lúc bản thân là mèo thích nhất tư thế nằm nào liền đem Nguyên Bảo chỉnh lại tư thế như vậy.
“Triệu Toàn.”
Triệu Toàn nghe tiếng, lập tức vào phòng, “Bệ hạ muốn dậy sao?”
“Ừm.”
Triệu Toàn sai người bưng nước ấm đến, giúp Tiêu Cư Mạo rửa mặt, lau miệng, chỉnh lý y phục, liền nghe Tiêu Cư Mạo hỏi: “Mấy vị đại thần đang làm gì?”
Triệu Toàn thành thật trả lời: “Định Quốc công vẫn luôn ngồi trong sân canh gác, Uy Viễn Hầu tuần tra xung quanh bên ngoài, còn lại đã trở về nghỉ ngơi, cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, vẫn còn ở ngoài viện chờ Bệ hạ dặn dò.”
Tiêu Cư Mạo trong lòng không vui, nói: “Trẫm kêu bọn họ đến làm gì? Bảo họ về đi.”
Tiêu quốc mấy đời Hoàng vị trước đây bắt đầu có tư tưởng trọng văn khinh võ, không phải nói hành động này là sai, dù sao quốc gia trên tổng thể đều trong tình trạng ấm no đủ đầy, không cần có nhiều võ tướng như vậy để làm gì, ngược lại quản lí và chấn hưng xã tắc bấy giờ lại cần văn thần nhiều hơn. Cũng kể từ đó, trong văn khinh võ trở thành điều tất nhiên. Thế nhưng, cho dù có trọng văn thần, cũng không thể nuôi ra một đám yếu đuối như vậy chứ? Chỉ cần gió thổi hơi lớn đã dọa cả đám bỏ chạy tán loạn.
Triệu Toàn lui ra phân phó cho đám văn thần đứng đợi trước viện trở về, sau khi quay lại trong viện nhìn thấy Đàm Thời Quan vẫn lưng thẳng ngồi đó không nhúc nhích, không khỏi lộ ra chút ý cười trên mặt, chỉ cần hễ có Định quốc công ở lại, thì vẫn luôn cảm thấy hết thảy đều có thể yên tâm rồi.
Tiêu Cư Mạo sau khi sửa sang lại y phục xong bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Đàm Thời Quan đang ngồi dưới tán cây hòe trong viện, Đàm Thời Quan cũng vừa lúc ngẩng mặt nhìn qua, ánh mắt chạm nhau.
Tiêu Cư Mạo mặc dù cảm thấy có hơi không được tự nhiên, nhưng thua người chứ không thua trận, hắn cũng kiên quyết không dời mắt, ngược lại thẳng tắp một đường nhìn sang, ngoài miệng lại nói:“ Triệu Toàn, nghe nói phía sau núi chùa Bạch Long phong cảnh rất đẹp, ngươi theo Trẫm đến đó ngắm cảnh một chút.”
Triệu Toàn ứng tiếng đáp: “Bệ hạ, vẫn nên mang theo thị vệ bên cạnh mới an toàn ạ.”
Đàm Thời Quan tiến lên mấy bước, nói: “Vi thần theo bên cạnh người.” Hắn mang theo ám vệ tới, mà đám Thiết Vũ Quân của Bệ hạ cũng không phải để trưng cho đẹp, sẽ không có nguy hiểm gì.
“Vậy thì đi thôi.” Tiêu Cư Mạo lúc này mới cất bước đi ra khỏi viện.
Chùa Bạch Long mặc dù không được tính là nguy nga cao ngất gì, nhưng cũng có chỗ tú mỹ. Trong rừng chim tước hót líu lo, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, thanh âm côn trùng ngân nga bên tai chẳng dứt, mười phần thú vui hoang dã bao trùm khắp nơi. Mặt trời màu quýt treo lơ lửng trên không, chậm rãi lặn xuống, hơi lạnh trong núi bắt đầu lan tỏa.
Bọn hộ vệ đi theo xa xa ở phía sau, Triệu Toàn đi sau lưng Tiêu Cư Mạo, cúi đầu nhìn lá cây và cỏ dại trên mặt đất, tai lại vểnh lên nghe Định Quốc Công cùng Bệ hạ đang nói chuyện phía trước.
“Đàm ái khanh đây là lần thứ mấy đến Chùa Bạch Long?” Tiêu Cư Mạo bước vào một lương đình, đường chỉ thêu chìm màu đen pha chút ánh kim vỡ vụn dưới ánh tịch dương, càng thêm tôn quý hoa mỹ.
Đàm Thời Quan đứng ở bên người hắn, “Lần thứ hai.”
Tiêu Cư Mạo tựa vào lan can nhìn ra xa, gió núi phất qua gương mặt, vung lên mấy sợi tóc tán loạn mềm mại, thanh âm vu vu ở trong tai, trên mặt mang ý cười, “Trẫm cũng là lần thứ hai.”
Triệu Toàn: “...”
Bệ hạ, công phu nói dối không chớp mắt chột dạ của ngài lại lên rồi à, rõ ràng là lần đầu tiên đến mà.
“Lần đầu tiên là ở trong mơ, “ hắn quay đầu lẳng lặng nhìn về phía Đàm Thời Quan, mặt mày tuấn tú, sau lưng là đình đài cây cỏ làm nền, hòa hợp đến kì lạ, giống như bước vào một bức tranh, đẹp không ngôn từ nào tả xiết, “Chỉ cảm thấy lúc ấy trong rừng gió thổi qua tai cực nhanh.”
Đàm Thời Quan rốt cục cũng thu tầm mắt về nhìn qua Tiêu Cư Mạo, bên trong con ngươi đen tuyền phản chiếu khắp nơi đều là bóng dáng của người trước mặt, tĩnh mịch mà bao dung, ôn nhu lại trung thành.
Hắn hôm nay mặc triều phục dành cho võ tướng để dễ dàng hành động, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, tóc buộc lên cao, thả xuống ở sau ót, mày kiếm lăng duệ nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất đặc biệt đến nỗi không lẫn vào đâu được.
Lúc người này vừa bắt đầu ra chiến trường, mình vẫn còn ở cung Bảo Lam theo mẫu phi học võ thì phải? Mẫu thân xuất thân vốn là từ nhà võ tướng, võ nghệ bất phàm, chẳng qua là bị thâm cung tịch mịch này mai một dần mà thôi. Ban đầu ở dưới gầm giường nhìn thấy Đàm Thời Quan, lúc này hắn mới biết, mẫu phi thì ra lại có quen biết với thiếu niên tướng quân này. Về sau hắn cho ngươi đi điều tra, cuối cùng vẫn chưa ra ra được Đàm Thời Quan với nhà ngoại tổ rốt cục có quan hệ gì.
“Đàm ái khanh, năm đó ngươi nói chuyện với mẫu phi Trẫm, Trẫm đều nghe thấy toàn bộ, lần trước ngươi đến chùa Bạch Long chính là vì chuyện của Trẫm sao? Trên mảnh giấy Niệm Ân đại sư đưa cho ngươi đến cùng viết cái gì?”
Hoàng thượng bất ngờ đi thẳng vào vấn đề, trong lúc nhất thời khiến Đàm Thời Quan ngây người, hóa ra Bệ hạ vẫn luôn biết chuyện kiếp nạn, chẳng trách.
“Niệm Ân đại sư nói, thuận theo tự nhiên.”
Tiêu Cư Mạo nghe vậy cảm thấy buồn cười, thuận theo tự nhiên? Hòa thượng kia không phải là đang lừa gạt bọn họ sao? Nếu quả thật là thuận theo tự nhiên, vậy vì sao Nguyên Bảo còn chưa tỉnh? Ngày mai nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng. Còn nữa, Đàm Thời Quan lại chỉ vì bốn chữ này mà tiêu phí đi hết ba ngàn lượng hương quả dâng lên, quá lãng phí rồi.
“Đàm ái khanh không biết đã có ai vừa ý chưa?” Thí dụ như nói, như Lâm Tĩnh Xu chẳng hạn.
Đàm Thời Quan đáp: “Có.”
Triệu Toàn: “...”
Sao đột nhiên lại hỏi đến việc tư của Định Quốc Công rồi? Hẳn là muốn ban hôn đúng không? Định Quốc Công không ngờ vậy mà đã có người thích? Vậy vì sao đến nay vẫn còn chậm chạp chưa chịu rước về phủ?
Lòng Tiêu Cư Mạo giật thót một cái, cười cười, “Không biết là thiên kim nhà nào? Nếu thật là một đoạn lương duyên, Trẫm có thể suy xét ban hôn cho các ngươi.”
Ban hôn cái gì, nằm mơ đi!
Đàm Thời Quan rũ mắt xuống nói: “Vi thần chẳng qua chỉ nghĩ như vậy thôi, không dám trèo cao.”
Tiêu Cư Mạo không vui, “Ngươi bây giờ đã là Định Quốc Công, sao có thể gọi là trèo cao? Trẫm địch thân phong cho ngươi làm Định Quốc Công, ngươi càng không thể tự xem nhẹ mình như vậy.”
Đàm Thời Quan nhấp nhấp khóe môi, “Vi thần không thể làm hại người nọ.”
Lúc nam nhân nói ra lời này, trong mắt chừa đầy ôn nhu, ánh nhìn chăm chú đâm thẳng vào tận trong đáy lòng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo phút chốc chịu không thấu phải quay đầu sang chỗ khác, nhịp tim đập liên hồi không theo bất kì quy luật nào.
“Nếu như cầu không được, vậy thì không cần phải tiếp tục ái mộ.” Tiêu Cư Mạo chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm đổ xuống, phiền muộn phát bực, hóa ra đến nay người này vẫn chưa thú ai, là vì người trong miệng hắn nói sao? Nhưng rõ ràng Tiêu Cư Mạo biến thành Nguyên Bảo ở bên cạnh nam nhân này cả tháng, cũng chưa từng phát hiện ra hắn để tâm đến cô nương khuê cát nhà ai, duy nhất có tiếp xúc chỉ có một mình Lâm Tĩnh Xu.
Mà thân phận của Lâm Tĩnh Xu, làm sao có thể cầu không được?
Đợi đã, trước đó chính mình muốn lập Lâm Tĩnh Xu làm hậu, Lâm Tĩnh Xu làm Hoàng hậu hầu như ai cũng ủng hộ, hơn nữa lại là người của Thái hậu đưa lên, hắn nói cầu không được xem như cũng hợp tình hợp lí. Sau đó Lâm gia tan tác, Lâm Tĩnh Xu trở thành con gái của tội thần, không cách nào tiếp tục ở lại kinh thành, theo một khía cạnh khác mà nói, đúng thật là cưới cũng không được.
Hết thảy tựa hồ thông suốt, nhưng lại giống như càng thêm mông lung.
“Ngươi nếu như thật sự thích nàng, Trẫm có thể phá lệ triệu nàng trở lại kinh thành.” Tiêu Cư Mạo buông tay quay người bước ra khỏi đình nghỉ mát.
Đàm Thời Quan: “...” Ai cơ?
Triệu Toàn: “...” Định Quốc công đúng thật là một kẻ si tình.
Sau khi trở lại chùa, Tiêu Cư Mạo vào phòng, ngồi trên đệm giường phụng phịu, cảm thấy cực kì không vui, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao bản thân lại tức giận, chỉ cảm thấy cực kì khó chịu.
Đàm Thời Quan vẫn hư cũ đứng trong sân viện trông coi, lông mày xoắn xuýt lại cùng một chỗ.
Triệu Toàn tranh thủ đang rảnh rỗi, liền đi tới tán gẫu với hắn.
“Định Quốc công, Bệ hạ đối với ngài có thể nói là ân sủng có thừa,“ Hắn nhìn thấy Đàm Thời Quan gật đầu, liền tiếp tục nói, “Định Quốc công nếu như thật coi trọng vị thiên kim kia, không ngại cứ trực tiếp đến cửa cầu hôn, ngươi không nói, người khác cũng không biết, đúng không?”
Tới cửa cầu hôn? Đàm Thời Quan trong lòng dở khóc dở cười, cho dù đem cả tòa Vương phủ bán hết đổi thành sính lễ cũng không đủ để rước về đâu nhỉ?
“Người này a, không thể chuyện gì cũng đều buồn bực cất trong đầu, ta cảm thấy, Bệ hạ rõ ràng trong lòng đang có chuyện không vui, nếu như nhịn đến nỗi hại long thể thì làm thế nào bây giờ?” Hắn liếc nhìn Đàm Thời Quan, “Bằng không Quốc công đợi lát nữa vào trong giải thích một chút? Xem như giúp Bệ hạ giải tỏa muộn phiền?”
Đàm Thời Quan nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ nghĩ, nói: “Cũng sắp đến giờ dùng cơm tối, Triệu tổng quản bảo bọn họ chuẩn bị đi, đợi thêm chút nữa bổn vương sẽ vào.” Cũng không biết ở ngoài đình nghỉ mát Bệ hạ hiểu lầm chuyện gì, vẫn là nên nói cho rõ ràng.
Triệu Toàn lập tức cười tươi hư hoa nở, kì thật hắn đã sớm nhìn ra, Bệ hạ đối xử với Định Quốc công không giống bất kì ai.
Bởi vì Tiêu Cư Mạo không muốn ăn cùng với đám đại thần ngoài kia, cho nên tự dặn dò người mang bữa tối đến, dùng cơm trong phòng.
“Bệ hạ, cơm chay đã chuẩn bị xong rồi.” Tiếng của Triệu Toàn truyền qua cửa phòng, vọng vào.
Tiêu Cư Mạo đứng lên từ trên giường, “Vào đi.”
Cửa bị người đẩy ra, một người chậm rãi đến gần bàn, Tiêu Cư Mạo định thần nhìn lại, Triệu Toàn sao lại biến thành Đàm Thời Quan rồi?
“Bệ hạ mời dùng bữa.” Đàm Thời Quan đặt cơm chay xuống bàn.
Tiêu Cư Mạo đứng dậy đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mắt cũng không thèm ngẩng, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi.” Nói xong liền gọi Triệu Toàn mang thêm một bộ bát đũa mới.
Tiêu Cư Mạo đang muốn gắp thức ăn, liền bị Đàm Thời Quan ngăn cản, trước đó vẫn luôn là Triệu Toàn thử thức ăn, hiện tại Triệu Toàn không có ở đây, vậy chỉ có thể là Đàm Thời Quan thử.
“Bệ hạ chờ một chút, xin cho vi thần thử độc.”
Tiêu Cư Mạo buông đũa xuống, nhìn hắn mỗi một đĩa thức ăn đều ăn thử một ngụm nhỏ, sau đó lộ rõ vẻ không sao, cuối cùng mới tự mình gắp thức ăn cho Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo nhìn thức ăn mình thích toàn bộ đều được chuẩn xác gắp vào trong bát trước mặt, ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ dạng nghiêm túc, “Trẫm có nghe nói, Nguyên Bảo từ trước đến nay đều là ngươi tự mình cho ăn?”
Động tác trên tay Đàm Thời Quan dừng lại, nhìn Tiêu Cư Mạo nửa ngày trời, mới vươn tay cầm lấy bát trước mặt Tiêu Cư Mạo, múc một khối đậu hũ, đưa đến bên môi người nọ.
Tiêu Cư Mạo há mồm nuốt vào, lông mi thật dài rủ xuống, che phủ suy nghĩ xâu sa trong mắt.
Cứ như vậy ăn mấy ngụm thức ăn, Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên ngước mắt nhìn Đàm Thời Quan, đôi mắt thanh tịnh lại thâm trầm, “Đàm Thời Quan, nếu như Trẫm muốn ngươi cả đời này đều phải ở bên cạnh Trẫm, hầu hạ Trẫm như thế này, ngươi có bằng lòng hay không?”
Chiến trường tự nhiên có những người khác thay thế, chỉ cần ngươi bên cạnh bồi Trẫm, để Trẫm không phải cảm thấy cô tịch là tốt rồi.
Đàm Thời Quan nâng muôi đợi một hồi lâu, có hơi không lưu loát mở miệng nói: “Bên cạnh Bệ hạ có Triệu tổng quản, ngày sau cũng sẽ có hoàng hậu phi tử, cần gì một mãng phu như vi thần đến hầu hạ?”
Tiêu Cư Mạo nắm chặt tay áo đến mức nhăn nheo, sau lại bất đắc dĩ buông ra, quay đầu sang chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Ngươi nếu như vẫn không buông bỏ được nàng, vậy Trẫm khi trở về sẽ triệu nàng hồi kinh, ban hôn cho các ngươi là được. Ngươi bây giờ ra ngoài đi.”
Đàm Thời Quan thấy vậy buông bát xuống, ánh mắt rơi xuống cánh môi đang mím chặt của Tiêu Cư Mạo, thanh âm hơi khàn khàn: “Người trong lòng của vi thần vốn là người ở trong kinh thành, không cần Bệ hạ phải triệu trở về. Đời này của vi thần, chỉ cần có thể vì người nọ giữ vững giang sơn rộng lớn này, cúc cung tận tụy, đến chết thì mới dừng lại, như vậy đã đủ rồi.”
Tiêu Cư Mạo trong đầu nhát mắt trống rỗng, khó khăn quay đầu, liền đụng phải một đôi con ngươi chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp, bên trong không biết vì sao chứa quá nhiều thứ hắn vừa nhìn liền cảm thấy cả người chịu không nổi, không gánh hết được.
Tiêu Cư Mạo há hốc mồm, nhưng gì cũng không nói ra được.
“Bệ hạ còn muốn giữ lại thần ở bên người hầu hạ không?” Đàm Thời Quan mơ mơ hồ hồ nói ra khỏi miệng, vừa định thần lại hắn liền biết mình xong rồi.
Tiêu Cư Mạo trố mắt nửa ngày, trong lòng hỗn loạn không chịu nổi, người Đàm Thời Quan thích lại là hắn? Trong nhất thời, vừa chấn kinh lại sợ hãi, còn có ý mừng vui len lỏi đâu đó kì lạ không tả rõ được, khiến hắn không tìm thấy được câu từ nào thích hợp để đáp lại.
Đàm Thời Quan lặng im thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy, thi lễ một cái, “Vi thần không quấy rầy Bệ hạ dùng bữa nữa, vi thần cáo lui.” Nói xong đi ra ngoài cửa.
Tiêu Cư Mạo đột nhiên đứng dậy, đôi mắt rực sáng, “Chờ một chút!”