Bên ngoài điện Văn Đức.
Tiêu Chỉ Ninh vượt qua nghìn trùng thị vệ trước thềm, vào trong điện, nhấc mắt liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trước thư án.
Đến lúc này, người này vẫn cứ thong dong bình thản như thế, tựa như trước mặt hắn bây giờ không phải là đường chết, mà là một cái mương cái máng nào đó chỉ dễ dàng nhấc chân một cái liền có thể vượt qua mà không tốn chút sức lực nào vậy.
“Nhiếp chính vương, bổn cung vừa cho ngự trù làm chút canh hạt sen.”
Chén bích ngọc chạm trỗ tinh xảo nhanh chóng được đặt vào trong tay Đàm Thời Quan, nhưng nam nhân không hề liếc mắt nhìn dù chỉ một chút.
Tiêu Chỉ Ninh tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, nàng cảm thấy Đàm Thời Quan bây giờ chẳng qua là một con thú hung dữ đã bị nhốt trong lồng, có chút bướng bỉnh không nghe lời thì cũng bình thường thôi, nhưng tính tình như thế này, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chịu khuất phục.
Trên gương mặt xinh đẹp như hoa kia rộ lên một nụ cười, nàng tự mình múc một muỗng canh hạt sen, sau đó đưa tới trước miệng Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan con ngươi vẫn không hề động đậy, trực tiếp coi như không khí.
Nét cười trên mặt Tiêu Chỉ Ninh thoắt cái trầm xuống, muỗng trên tay thả vào trong bát vang lên một tiếng thanh thúy, đánh vào không gian đang yên tĩnh trong điện càng khiến cho lòng người sinh ra chút e sợ.
“Đàm Thời Quan, ngươi có ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, ngươi đã hết đường thoát rồi có biết không hả? Ngươi từ nay đã chẳng còn ở vị trí cao cao tại thượng nữa! Bây giờ còn ở chỗ này làm bộ làm tịch với bổn cung cái gì?”
Đàm Thời Quan ngồi trên ghế, lưng eo thẳng tắp, nghe vậy trả lời: “Bổn vương có thực sự thân bại danh liệt hay không, chỉ có Bệ hạ người mới có thể quyết định.” Cho dù là Thái hậu, cũng không thể định tội được hắn, huống chi, đây vốn chính là áp đặt vu khống.
Hắn kì thực là đã đánh giá cao nước đi cuối cùng của Thái hậu, cứ tưởng rằng sẽ gán cho hắn tội cấu kết với sức thần nước Ô Phượng nhằm mưu phản, sau đó phát hiện ra được khiến hắn thân bại danh liệt, danh dự trước nay đều bị phá hủy, tiếc là việc này cuối cùng bị đám người diễn thành một trò trơ trẽn hết sức. Chỉ duy nhất một điều hắn không ngờ tới được, lần tiếp sứ thần hôm nay, lại là một Hồng Môn Yến nhằm vào chỉ một mình hắn.
Đúng thực sự là, vô duyên vô cớ lại làm trò cười cho nước Ô Phượng kia xem.
Hôm nay trong yến hội, chợt có cung nhân đến cạnh hắn nhỏ giọng báo tin, nói là tình huống Bệ hạ bây giờ rất không ổn, ngự y cũng đã bó tay thất thủ, hắn mặc dù cảm thấy có chút kì lạ, nhưng bởi vì người được nhắc đến là vị kia cho nên hắn đành phải đi theo cung nhân đi một chuyến tới Tĩnh Tuyền cung. Thái hậu vừa lúc đó liền sai người tới bao vây hắn lại, lại nói hắn nếu muốn chạy trốn, chuyện này có gì khó đâu? Nhưng Thái hậu lại dám lấy tính mạng Bệ hạ ra uy hiếp.
Mặc dù Tĩnh Tuyền cung đều là người của hắn trông coi, nhưng Thái hậu dù sao cũng là người làm chủ Hậu cung, nếu nàng thực sự muốn làm hại tới tính mạng của Bệ hạ, đương nhiên có không ít thủ đoạn khác có thể bày ra. Trước giờ nàng vẫn luôn yên lặng không hành động, cũng bởi vì lo lắng sẽ bị Đàm Thời Quan gây khó dễ. Nhưng bây giờ, đám người nọ lại trực tiếp dùng tội danh hoang đường này để giam giữ hắn lại, mặt còn lại thì uy hiếp, lấy tính mạng của Bệ hạ ra đặt cược với hắn.
Đàm Thời Quan không dám đánh cược kiểu này, đành phải chấp nhận bị giam lỏng ở điện Văn Đức.
Tiêu Chỉ Ninh nghe hắn hỏi lại như thế, không khỏi sửng sốt, trừng to mắt hỏi: “Khi quân là tội danh lớn như thế, ngươi vẫn còn cảm thấy mình sẽ thoát được tội chết sao? Đương nhiên, nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của bổn cung, bổn cung sẽ khẩn cầu mẫu hậu tha cho ngươi một con đường sống.”
Đàm Thời Quan tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Tiêu Chỉ Ninh lại nói tiếp: “Hiện tại người của toàn kinh thành này đều biết ngươi là kẻ lòng lang dạ thú, lại thêm một tội khi quân, đoán chừng không ai sẽ không tin, ngươi sẽ là người gánh trên lưng tội danh này, chịu những lời lăng trì bêu rếu khắp nơi, ngươi vẫn lựa chọn sống tiếp sao?”
Đàm Thời Quan nhìn khuôn mặt tương tự như Thái hậu của nàng, hờ hững nói: “Công chúa vẫn nên trở về đi.”
Tiêu Chỉ Ninh hừ một tiếng, bỗng nhiên hất tung chén canh hạt sen khiến nó đổ đầy ra sàn điện, chỉ vào hắn, “Đàm Thời Quan, hiện tại chỉ có ta có thể cứu ngươi, ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Đàm Thời Quan sớm đã quay đầu sang hướng khác, nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Tiêu Chỉ Ninh tức giận long trời lở đất, vốn định vung tay lên cho nam nhân mấy bạt tay, nhưng nghĩ tới lời mẫu hậu nói, hiện tại vẫn chưa thể động tới người này, đành phải nhịn xuống, phất tay áo rời đi.
Đàm Thời Quan thầm nghĩ quả nhiên, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn gạt bỏ được thế lực đang nắm trong tay của hắn, Thái hậu chỉ có một bên sẽ không đấu lại. Không có sự ủng hộ của hắn, muốn lập trữ quân, đâu có dễ dàng như vậy.
Tiêu Cư Mạo trên nóc nhà vừa đem ngói dịch ra một chút, liền thấy rõ ràng khung cảnh trong điện, sau khi Tiêu Chỉ Ninh đi rồi, hắn liền nhảy lên trên xà nhà nhẹ nhàng đi trên đó, đôi mắt vàng óng nhìn xuống liền thấy Đàm Thời Quan đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Đàm Thời Quan trong nháy mắt dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng xưa nay bất chợt rộ lên nụ cười bất đắc dĩ, hắn đứng lên đi tới bên dưới xà nhà chỗ Tiêu Cư Mạo đang đứng, vươn tay ra nói: “Nhảy xuống đây, ta ôm ngươi.”
Tiêu Cư Mạo nhìn xuống khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, bốn chân đạp một cái, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Đàm Thời Quan, nam nhân vững vàng đón lấy hắn, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve đầu của Tiêu Cư Mạo, đuôi mắt lẫn đuôi lông mày đều nhiễm lên một tầng ý cười.
Tiêu Cư Mạo ghé vào trên cánh tay hắn, đã là khi nào rồi, tình huống này còn có thể cười được hả?
“Nguyên Bảo, thấy ngươi tìm đến ta rất vui, bất quá trong cung nguy hiểm, ngươi vẫn nên hồi phủ đi thôi.” Nam nhân vừa nói vừa nhéo nhéo đệm thịt mềm mại của hắn, tựa hồ cảm thấy chưa đủ, lại cầm đặt ở bên môi hôn một cái.
Tiêu Cư Mạo ghét bỏ liếc hắn một cái, rất muốn nói cái móng vuốt này ngày hôm nay mới bị Răng Sói ngậm vô mồm, chỉ tiếc hắn không có cách nào nói chuyện, không nhìn thấy được vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Đàm Thời Quan.
Về phần bảo hắn hồi phủ ấy hả, thôi coi như chưa nghe thấy gì nha.
Ánh đến trong điện nhu hòa ấm áp, Đàm Thời Quan ôm hắn tới bên giường thả xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu như không muốn hồi phủ, vậy thì phải hết sức cẩn thận đừng để Thái hậu nhìn thấy, miễn cho bọn họ bắt ngươi đến đó trút giận.”
Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu đi, trước kia sao không biết được Đàm Thời Quan còn có năng lực nói chuyện với động vật vậy ta, nếu như hắn chỉ là một con mèo bình thường, thì làm sao nghe hiểu được?
Đàm Thời Quan thấy hắn bắt đầu ngạo kiều, liền biết Tiêu Cư Mạo căn bản không nghe lọt tai, đành phải thôi không nói nữa.
Ninh Hi cung.
Thái hậu ngồi trên ghế phượng, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía ca ca của nàng - Lâm Mặc.
“Ngươi nói cái gì? Hiện tại thừa cơ giết chết Đàm Thời Quan? Nếu như hắn chết rồi, nước Ô Phượng kia chẳng may lập tức quay lưng lại không cầu hòa nữa thì làm thế nào? Huống chi, trong tay hắn còn cầm Hổ Phù, không có Hổ Phù trong tay, giết chết hắn có tác dụng gì?”
Lâm Mặc thong thả rũ mắt, khuôn mặt vẫn ôn hòa như cũ “Chúng ta còn có Trần Phong, đừng quên, Trần Phong vừa đánh thắng nước Ô Phượng, về phần Hổ Phù, nếu người đã chết, món đồ chơi kia cũng không còn giá trị nữa.”
Thái hậu không đồng ý, “Nhưng ngươi cũng đừng quên, Trần Phong bại trong tay bọn Vu Nam, nếu như Đàm Thời Quan trước đó không khiến cho đám Vu Nam trọng thương, sau đó không thể xuất binh, thì Trần Phong sao có thể thắng?”
Lâm Mặc đang rũ mắt bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt tương tự như Thái hậu lóe lên tia ác liệt “Vậy bây giờ càng phải giết Đàm Thời Quan trước, sớm đã dùng hết khả năng rồi.*”
Thái hậu chau mày, “Không ổn, vô luận như thế nào, ai gia đều sẽ lấy Tiêu quốc làm trọng, chuyện hôm nay, đã khiến ai gia trong lòng bất an, nếu như còn tiếp tục, ai gia làm sao dám đối diện với tiên đế? Làm sao xứng đáng với bách tính Tiêu quốc?”
Lâm Mặc nhìn chăm chú nhìn nàng, “Nương nương, là tiên đế đối với người bất nhân, chuyện bây giờ người làm, bất quá là lấy lại những thứ vốn thuộc về người.”
“Thuộc về ta?” Thái hậu ánh mắt u lãnh, “Trước đó định để Tĩnh Xu tiến cung làm hậu, sinh hạ long tử, để con cháu Lâm gia ta kế thừa huyết thống hoàng tộc, ai gia đương nhiên không phản đối, chí ít đứa bé kia còn chảy trong người dòng máu của Tiêu gia. Nhưng còn bây giờ thì sao? Giết Đàm Thời Quan về sau lại giết Tiêu Cư Mạo, ai sẽ kế thừa hoàng vị?”
“Chúng ta còn có Chỉ Ninh.” Lâm Mặc nện xuống câu tiếp theo, phảng phất như một tia sét đánh xuống vang vọng bên tai, Thái hậu trong nháy mắt giật mình sững sờ.
“Chỉ Ninh cũng chảy trong người là huyết mạch của Tiêu gia, không phải sao?” Lâm Mặc tiếp tục từng bước tiến lên, “Chỉ cần Chỉ Ninh sinh hạ hài tử, đứa bé này chính là người sẽ thừa kế hoàng vị.”
Móng tay sắc nhọn của Thái hậu chụp lấy tay vịn ghế bấu chặt, “ Để Ai gia... Suy nghĩ lại một chút.”
Lâm Mặc thấy thế, đành phải chắp tay cáo lui.
Thái hậu nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, trong lòng cuồn cuộn ngàn vạn suy nghĩ dâng lên. Ca ca này của nàng trông thì có vẻ ngoài vô hại như bên trong lại là một lẻ bừng bừng dã tâm, người khác có thể không biết không hiểu rõ, nhưng nàng lại cực kì rõ ràng. Tuy nói là để cho Chỉ Ninh sinh hạ hoàng tử để kế thừa huyết mạch hoàng thất, nhưng về sau thì sao? Lấy tâm tư của Lâm Mặc ra mà nói, nói không chừng sẽ trực tiếp giết mẹ giữ lấy con, mà cho dù không thực sự sẽ ra tay tàn nhẫn như thế, thì vốn dĩ ngày tháng yên bình về sau cũng khó mà có được.
Bởi vì Lâm Mặc cần là một con rối hoàn toàn nghe lời hắn, hoàn toàn nằm nằm trong sự kiểm soát thao túng của hắn. Con rối này càng không thể bị bất kì chuyện gì khác ảnh hưởng hay tác động đến, này dù cho là chuyện gì cũng không bao gồm cái gọi là tình thân nữa..
________________
Chú thích: . Truyện Xuyên Nhanh
*物尽其用: Vật tẫn kỳ dụng nghĩa là “Tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, phiên âm là wù jìn qí yòng, có nghĩa là mọi thứ phải được sử dụng ở bất cứ nơi nào có sẵn. Đề cập đến việc sử dụng đầy đủ các nguồn tài nguyên mà không lãng phí chút nào.” ( Theo Baike)
Từ này theo tui đi mò, đi rà, đi lùng sục khắp nơi, túm lại có nghĩa là: Xài cho đúng tác dụng, vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.
Mà ba cái nghĩa đầu bỏ vô trong câu tui cảm thấy nó rất tối nghĩa na... Túm lại tui không hiểu được ý ông này muốn nói gì luôn. Cho nên sau đó tui đã tự biên tự diễn một chút. Cơ mà nói chung tui đọc lại vẫn thấy cứ cấn cấn kiểu gì í.
Vốn là cái câu này theo Baike đánh giá là nó dùng để khen ngợi nhiều hơn. Mà tự nhiên vô đây cái nó thành cái gì kì cục ghê nơi...
Theo tui hiểu ý của ông này là, Đàm Thời Quan bọn họ hiện đã 'xài' xong rồi, đã lợi dụng dùng người bấy lâu nay cũng đã đủ rồi, nên giết đi thôi.
( Kiểu chắc là hết giá trị lợi dụng rồi, bởi vì trước đây Đàm Thời Quan là tướng quân trấn giữ biên cương, bây giờ quốc gia đang hòa bình, mà Lâm gia này bây giờ đang dòm ngó ngai vàng, Đàm Thời Quan lại còn đang có ý bảo vệ Tiêu Cư Mạo chống đối lại đám người này, chứng tỏ => Hết giá trị, nên cần phải diệt.)
Thôi tui cứ để đây, ai rành thì tạt qua giúp đỡ em nó một cái với nha:3