“Đúng là phản đồ!” Dịch Vĩnh Quần lòng trở nên độc ác, hung hăng quất roi mây xuống, tức giận đến thở hổn hển: “Cho dù ta không phải là phụ thân ngươi nhưng tốt xấu cũng là trưởng bối của ngươi. Hôm nay ngươi lại dám làm càn vô lễ trước mặt thông gia, nếu ta không đánh ngươi thì còn gì là thể thống Dịch gia? Hôm nay ta sẽ thay Đại ca giáo huấn một tiểu nghịch tử không biết trên không biết dưới là ngươi!! Ta xem ngươi rốt cuộc phục hay không phục!!”
Cái gọi là gia pháp của phủ Vũ An Hầu là thứ được kết thành từ mười sợi dây mây cứng cỏi rắn chắc, lại ngâm qua một loại chất lỏng đặc biệt, đánh lên người sẽ đau thấu triệt tâm can.
Dịch Vĩnh Quần quất xuống một roi mây. Tuy Dịch Minh Tước đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được phải hét lớn lên một tiếng. Thân thể nho nhỏ cũng co rút lại một chút, nhẹ run rẩy.
“A, mẫu thân!” Tiểu thư Dịch Minh Phỉ của tam phòng vốn có tính tình nhu nhược, thấy một màn này vội vàng nhắm mắt lại, run sợ núp vào lòng Lý thị.
“Ta vẫn không phục!” Trên trán Dịch Minh Tước tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn vẫn bất khuất quay đầu lại trừng Dịch Vĩnh Quần đầy oán hận: “Chẳng phải vì phụ thân ta mất rồi nên ngươi mới dám đánh ta sao? Các ngươi oan uổng cho tỷ tỷ ta cũng chẳng phải vì khi dễ chúng ta không có phụ thân che chở sao? Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi, dù sao tỷ tỷ của ta cũng bị các ngươi hại chết rồi, đánh chết ta cũng vừa vặn để một nhà chúng ta được đoàn tụ ở dưới đó!!”
“Được được, nói hay, nói rất hay!” Dịch Vĩnh Quần mặt đỏ lên, tức giận đến run người. Hắn xoay tại chỗ hai vòng, vén vén lên tay áo: “Hôm nay ta sẽ đánh chết tiểu súc sinh ngươi!”
Thời điểm Tiêu thị nghe hắn rống ra ba chữ “tiểu súc sinh” là não đã muốn sung huyết, chỉ hận không thể trợn mắt ngất xỉu, nhắm mắt làm ngơ.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu xanh biếc vốn đang đứng sau lưng Hoàng ma ma bỗng nhiên nhảy ra ngoài. Tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, Dịch Vĩnh Quần càng không biết đó là gì. Lúc hắn đánh xuống roi tiếp theo đã không còn nghe thấy tiếng kêu rên quật cường của Dịch Minh Tước như nảy nữa.
Dịch Vĩnh Quần đánh tới đỏ mắt, hơn nữa bóng dáng đột nhiên chen ngang kia quá mức xa lạ. Hắn chỉ cho rằng đó là nha đầu không biết sống chết nào đó trong viện chạy ra đỡ cho chủ mà thôi, thế nên lực đạo ra tay càng ác độc hơn.
Sau hai lần quất lên quất xuống, hắn mới hoảng hốt ngừng tay.
“A Cửu?” Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, Dịch Minh Tước trừng to mắt.
Tiểu oa trong lòng Dịch Minh Nhạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, mắt đỏ lập tức rơi lệ.
“Đừng khóc! Có tỷ ở đây!” Giọng Dịch Minh Nhạc linh hoạt kì ảo, nhỏ đến khó phát hiện. Nàng cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của Dịch Minh Tước. Trong mắt tựa như không nhìn thấy bất kì ai, nàng chợt như vừa thấy được bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác của mình trong mấy năm qua.
Nhưng nàng tỉnh rồi, giờ khắc này tâm nàng trong như gương. Nàng nhận ra rõ ai là huynh đệ tỷ muội cùng ghi nhớ những năm phải chịu khuất nhục cùng cừu hận của trước đây.
Mãi đến lúc roi mây trong tay Dịch Vĩnh Quần quất xuống lần nữa Hoàng ma ma mới nhìn sang trái phải người mình, nhất thời kinh hoảng quát to một tiếng: “Là Cửu tiểu thư! Xin Nhị lão gia ra tay lưu tình, là Cửu tiểu thư!!”
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, Dịch Vĩnh Quần đã sắp quất xuống một roi mây nữa.
Trong khoảnh khắc mành chuông treo sợi tóc đó, Dịch Minh Nhạc ra sức che chở đầu Dịch Minh Tước vào trong lòng ngực mình. Roi mây cứng cỏi quất lên vai lên lưng khiến tê ngứa đến tận trái tim, thế nhưng nàng không khóc cũng không nháo, chỉ toàn tâm dồn hết sức lực để bảo vệ đệ đệ trong lòng ngực của mình....
Lúc này đây, nàng sẽ không dễ dàng để bất luận kẻ nào động vào huynh đệ máu mủ ruột thịt của mình nữa, tuyệt không!
Đánh xong Dịch Vĩnh Quần mới sợ ngây người, chỉ đần độn nhìn hai đứa trẻ ôm nhau thành một đoàn, hồi lâu không phản ứng gì.
Từ năm năm trước, Dịch Minh Nhạc đụng đầu vào đâu nên trở thành mơ hồ. Mọi người không một ai ngờ rằng nàng sẽ từ sau lao ra bảo vệ Dịch Minh Tước.
Dịch Minh Tước tựa vào lòng nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp mà chỉ người thân mới mang đến được cho hắn, đứa nhỏ quật cường đã lâu rốt cuộc nhịn không được nữa mà gào khóc!
“A Cửu, A Cửu!” Hắn từ trong lòng nàng nhô đầu ra, vừa khóc vừa gọi to tên nàng, hai tay run run vuốt ve tấm lưng bạc nhược của nàng, đau lòng lo lắng hỏi lại lần nữa: “Tỷ có đau hay không? Có đau hay không hả?”
Gia pháp phủ Vũ An Hầu không cũng không phải là thứ có thể đùa giỡn, xúc cảm đau đớn kịch liệt xâm nhập đến da thịt xương tủy khiến cho toàn thân Dịch Minh Nhạc nhịn không được phải run run, thế nhưng nàng lại không rên một tiếng, chỉ lặng thinh ôm chặt đệ đệ sinh đôi của mình vào trong lòng ngực.
Đại sảnh yên lặng rất lâu, trừ tiếng khóc tiếng la như muốn đứt từng khúc ruột của Dịch Minh Tước ở chính giữa phòng ra, không còn một tiếng động nào khác.
Sau một hồi, lão phu nhân mới lấy lại được minh mẫn, kinh sợ đến làm rơi chuỗi Bích Tỳ xuống đất. Bà hốt hoảng chỉ vào hai hài tử đáng thương đabg che chở cho nhau ở dưới kia, giọng run run nói: “Mau, Hoàng ma ma, mau, mau đi xuống xem hai đứa bé kia thế nào rồi!”
“Vâng, lão phu nhân!” Hoàng ma ma vội vàng tuân lời, nàng ta nhặt xâu phật châu dưới đất lên đặt lại trong tay lão phu nhân xong mới bước xuống vịn thân người Dịch Minh Nhạc, lấy tay mình sờ sờ mặt nàng, không thể tin nói: “Cửu tiểu thư? Ngươi....ngươi có ổn không?”
Thân mình Dịch Minh Nhạc còn đang nhẹ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới bàn tay Hoàng ma ma đã bị che kín bởi một tầng mồ hôi tinh mịn, môi dưới bị nàng cắn đến bật máu, sắc mặt trắng bệch. Nhìn chung nàng thật sự không giống như một người đang sống.
Ánh mắt của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng không hề mang theo chút tình cảm cùng vui buồn, chỉ có tay là đang nắm thật chặt tay của Dịch Minh Tước....
Đây chính là sự ấm áp duy nhất mà nàng còn, chỉ cần Tiểu Thập còn sống là nàng yên tâm rồi!
Hoàng ma ma lo lắng rút khăn tay ra lau lau mồ hôi cho nàng, quay đầu lại bẩm báo với lão phu nhân: “Lão phu nhân, có lẽ Cửu tiểu thư lại bị kinh hách nữa rồi, chúng ta vẫn nên mời đại phu đến đây xem qua cho hai đứa nhỏ một cái đi!”
“Đi đi đi, chạy nhanh đi!” Lão phu nhân nóng lòng như lửa đốt vội vàng khoát tay, dừng một chút lại nói: “Mời đại phu ta vẫn thấy lo, gọi tổng quản đến Liễu phủ mời Liễu thái y đến đây đi!”
“Tuân lệnh!” Hoàng ma ma đáp, vừa đứng lên đã quay đầu bước về phía cửa.
Lão phu nhân thấy Hoàng ma ma đã đi, lại vội vàng vẫy tay với Dịch Minh Tước: “Tước Nhi qua đây, qua chỗ tổ mẫu, cả hai con đều qua đây!”
Dịch Minh Tước dùng sức lau nước mắt, kéo Dịch Minh Nhạc từ trên đất đứng lên, cẩn thận nắm tay nàng dắt đến trước mặt lão phu nhân. Dịch Minh Nhạc đờ đẫn đi theo, chẳng những ánh mắt trống rỗng mà cả người cũng trông vô cùng đần độn, không khác trước kia chút nào.
“Đứa bé ngốc này!” Lúc lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hốc mắt liền đỏ lên. Bà vươn một tay kéo nàng vào ngực, sờ sờ khắp người nàng, tay kia cẩn thận vén tóc mái trên trán nàng ra.
Lần bị thương năm năm trước đã để lại một vết thẹo bắt mắt trên thái dương của Dịch Minh Nhạc, dù thái y dùng thuốc gì cũng không thể phục hồi được như trước. Cuối cùng Dịch Minh Lan chỉ có thể chia tóc mái ra thật dày để che cho Dịch Minh Nhạc.
Lão phu nhân nhìn gương mặt của nàng, bất giác nhớ lại chuyện cũ trưởng tôn Dịch Minh Phàm chết thảm năm xưa mà rơi lệ.
Dịch Minh Nhạc biết đây chính là thời cơ của nàng, vì thế nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dịch Vĩnh Quần đang vô cùng khiếp sợ bên kia, tay hắn vẫn đang nắm thứ “gia pháp” kia. Thân mình nho nhỏ của nàng đột nhiên như không thể khống chế được mà run rẩy càng thêm mãnh liệt.