Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 22: Chương 22: Lòng mang ý xấu




Chạng vạng, các khách nhân đến tham dự buổi mừng thọ lục đục cáo từ.

Dịch Minh Tâm lần này ra cung được Hiếu Tông đặc biệt cho phép ở lại trong phủ hai ngày. Tất cả mọi người trong phủ đều muốn vây quanh nàng ta, ban đêm nàng ta còn bị náo loạn đến nửa đêm mới xem như tạm ngừng lại.

Buổi chiều, tỷ đệ Minh Nhạc bị lão phu nhân gọi vào Hàn Mai quán nói chuyện, Tam phu nhân Lý thị hầu hạ ở bên.

Tuy là ngày trọng đại như vậy, nhưng rõ ràng lão phu nhân không vui vẻ chút nào, bà lười biếng tựa vào tấm đệm lớn được thêu hoa văn hình mây bằng tơ vàng, bên người có đại nha đầu quản sự Thải Vi quỳ một bên bóp chân.

Thật ra nếu xem xét kỹ, thì trong thời gian ba năm qua lão phu nhân cũng coi như có quan tâm tới tỷ đệ bọn họ. Tuy Liễu Hương cách kinh thành đến ngàn dặm nhưng tháng nào lão phu nhân cũng cho người đến thăm, nhân tiện còn cho chút chi phí ăn mặc này nọ.

Lúc này rãnh rỗi, lão phu nhân liền gọi Minh Nhạc đến bên người, cẩn thận hỏi thăm cuộc sống ba năm qua của hai tỷ đệ.

Bên Liễu Hương, Minh Nhạc đã sớm bố trí một bộ lí do thoái thác hoàn hảo. Cố gắng tìm mấy chuyện thú vị nói với bà, hơn nữa còn luôn có ý ám chỉ: nhờ có sự quan tâm của lão phu nhân nên tỷ đệ hai người chưa từng phải chịu uất ức gì.

“Nha đầu này thật biết cách khiến lão bà ta vui vẻ!” Lão phu nhân cười nắm tay nàng vào trong tay bà.

“Ngày lành thế này tổ mẫu vốn nên cười nhiều như thế.” Thấy bà cười, Minh Nhạc liền đến bên người bà cọ cọ, còn lột vỏ quýt đút hai tép đến bên miệng lão phu nhân.

Lão phu nhân há miệng nhai nhai, vẻ mặt lại có chút ưu phiền: “Tổ mẫu tuổi đã lớn, chỗ các con ở lại cách lão bà ta quá xa, không thể lúc nào cũng trông coi các con được, bây giờ quay về là tốt rồi. Sau này rãnh rỗi nhớ đến trò chuyện với ta nhiều chút.”

Minh Nhạc gật đầu vừa định trả lời, Minh Tước ngồi ở ghế bên cạnh vốn đang uống trà bỗng nhiên buông tách trà ra mở miệng cướp lời: “Tổ mẫu người đừng nghe tỷ tỷ nói, mấy năm bên ngoài không được quản thúc nên tính tình cũng trở nên huyên náo hơn nhiều. Nếu tỷ ấy đã quay lại nơi này của người, vậy lúc đó muốn đuổi cũng không đuổi được đấy!”

“Không biết lớn nhỏ!” Minh Nhạc xụ mặt tức giận liếc hắn một cái.

Minh Tước không chút yếu thế quăng lại ánh mắt xem thường qua nàng.

Lý thị nhìn tỷ đệ hai người đấu võ mồm, buồn cười mỉm mỉm môi, quay đầu lại cười nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, đúng là tỷ đệ song sinh có khác, hai đứa nhỏ này thật sự giống hệt nhau. Đại ca cùng đại tẩu trên trời có linh thiên, lúc này cũng nên mỉm cười rồi.”

Lời của Lý thị vốn là câu trấn an, nhưng lão phu nhân nghe xong, ý cười nhu hoà trong mắt bà lại thoáng nhạt đi ba phần.

Minh Nhạc thấy cũng chỉ làm như không hiểu, nháy mắt mấy cái hỏi: “Tổ mẫu người mệt rồi sao? Trời cũng không còn sớm nữa, bọn con lui xuống trước, ngày mai rãnh rỗi sẽ lại đến thăm người.”

Tuy phu thê Dịch Vĩnh Huy đã nhắm mắt nhiều năm, nhưng mỗi lần có người nhắc tới là tâm tình lão phu nhân sẽ lại bị ảnh hưởng.

“Cũng tốt!” Lúc này bà như không còn hứng thú nói chuyện nữa, quay đầu dặn dò Lý thị: “Cửu nha đầu cũng lớn rồi, không thể để nàng ngủ bên chỗ Tước Nhi như thế được, đã an trí chỗ ở cho nàng xong chưa?”

Lý thị nghe hỏi mặt hiện lên một chút xấu hổ, ngượng ngùng mở miệng: “Con vừa cho người đến Lan Hương cư hỏi, mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lo chuẩn bị cho thọ yến, nhị tẩu bên kia có thể vẫn chưa...”

Việc bếp núc trong phủ là do nhị phòng quản, Tiêu thị lại là người can đảm bản lĩnh, không cho người tam phòng được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Lời này của Lý thị nghe như đang giải vây cho Tiêu thị, nhưng trên thực tế rõ ràng chính là mượn cớ gây sự, chọc lão phu nhân khó chịu.

Trong phủ này, trước nay chưa từng thiếu những chuyện tâm tư tính kế như vậy, lòng mang ý xấu có khối người.

Minh Tước cúi đầu uống trà, bộ dáng nam nhi chỉ quan tâm chuyện lớn, Minh Nhạc cũng giả vờ không hiểu, cụp mi xuống chờ Lý thị và lão phu nhân biện bạch hết chuyện.

Lão phu nhân vốn đã ngứa mắt bộ dáng cả vú lấp miệng em ban ngày của Dịch Minh Tâm, lúc này lại bị Lý thị chọt một chút vẻ mặt liền trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Nhị tẩu con bị thương tạm không quản được chuyện, con đi an bài đi, xem xem viện nào còn trống, nhanh chân bảo người ta quét tước sạch sẽ cho Cửu nha đầu vào ở.”

“Mẫu thân, người cũng biết phủ chúng ta đông hài tử, vài năm trở lại đây bọn nhỏ đã lục đục trưởng thành, phải phân viện ra cho từng người, vấn đề này không thể giải quyết trong chốc lát.” Lý thị khó xử nói, thấy lão phu nhân không vui lại vội vàng nói: “Bây giờ đã muộn, còn gây ra tiếng ồn sẽ làm phiền đến các viện khác nghỉ ngơi. Nếu Cửu tiểu thư không chê, con sẽ gọi Thất nha đầu đến chỗ con ngủ, nhường Lê Hương viện bên kia cho Cửu nha đầu tá túc một đêm, chờ hừng đông ngày mai con sẽ đến thương lượng với Nhị tẩu dành ra một viện cho nàng.”

Lý thị biết hiện nay địa vị của Tiêu thị trong phủ là không thể lay động, cho nên nàng ta không vội đoạt quyền quản gia trong tay Tiêu thị, chỉ luôn tỏ ra hiếu thảo ngoan ngoãn trước mặt lão phu nhân, âm thầm ngáng chân nhị phòng.

Nếu tinh tế so sánh, Tam phu nhân mới là người có tâm tư kín đáo nhất nhất trong đại viện Hầu phủ --

Một người có thủ đoạn mưu lược thì tính là gì, quan trọng là nàng ta có thể nhẫn nhịn, hai mươi năm như một ngày, vẫn luôn nhẫn nhịn để Tiêu thị dẫm nát dưới chân.

“Tam thẩm, không cần đâu, lát nữa trở về nhờ Tằng ma ma dọn dẹp lại sương phòng trong viện Tiểu Thập là được rồi, con có thể ngủ ở đó một đêm!” Minh Nhạc cười cảm kích, vội vàng nói thêm: “Sao có thể vì con mà để Thất tỷ tỷ chịu ủy khuất được chứ!”

(*sương phòng là hai gian nhỏ ở hai đầu nhà dành cho người hầu ở đó, không giống khuê phòng nha)

Các sương phòng trong viện đều là nơi cho nha hoàn, ma ma này đó ở. Minh Nhạc nói thế nào cũng là đích tôn đích nữ, nhất định không thể để nàng ủy khuất như vậy.

“Nha đầy ngốc, có gì ủy khuất đâu chứ.” Lý thị nói, ngược lại nhìn về phía lão phu nhân: “Hai ngày nay Phi Nhi cũng luôn quấn theo con đòi học thêu hoa, vừa vặn hôm nay đã lo xong thọ yến cho người, có thời gian, vừa khéo có thể gọi nàng đến để con dạy rồi.”

“Nhưng mà...” Minh Nhạc còn muốn từ chối, lão phu nhân không kiên nhẫn khoát tay: “Được rồi, nghe theo Tam thẩm của con đi, Thất nha đầu cũng là người hiểu chuyện, sẽ thông cảm thôi.”

“Này...” Minh Nhạc khó xử cắn cắn môi, cuối cùng bước xuống giường sưởi thi lễ với Lý thị: “Vậy Minh Nhạc cảm ơn Tam thẩm và Thất tỷ tỷ.”

“Ngươi một nhà cả, đừng nói chuyện khách sáo như vậy!” Lý thị từ ái sờ sờ đầu nàng, sau đó đứng dậy nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, thời gian không còn sớm nữa, con đi sắp xếp cho Cửu nha đầu trước, người cũng nghỉ ngơi sớm đi!”

“Ừ, đi đi!” Lão phu nhân tựa người vào gối mềm không hề động, khoát tay ý bảo mọi người lui xuống.

Tỷ đệ hai người theo Lý thị ra khỏi Hàn Mai quán của lão phu nhân, Minh Tước liền một mình trở về Trúc Ý hiên, Lý thị mang Minh Nhạc đi về hướng Lê Hương viện của Dịch Minh Phỉ.

Thất tiểu thư Dịch Minh Phỉ cũng dễ nói chuyện, nghe Lý thị nói xong, không nói hai lời liền phân phó nha đầu Thư Lôi và Thư Lan của mình thay chăn gối mới cho nàng. Nàng ta còn nhõng nhẽo cứng đầu ở lại trong phòng nói chuyện phiếm với Minh Nhạc một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi Lý thị thúc giục nữa mới lưu luyến rời đi.

Ngày hôm sau thức dậy, đầu tiên Minh Nhạc đến Hàn Mai quán vấn an lão phu nhân, sau đó lấy danh muốn thăm bệnh cáo từ rời đi, nói là đến thăm Tiêu thị.

Tiêu thị rốt cuộc vẫn là chủ mẫu quản lí mọi việc trong quý phủ, lão phu nhân không thể từ chối, còn gọi Thải Vi dẫn đường cho nàng.

Thải Vi là người cẩn thận, nghĩ Minh Nhạc vừa hồi phủ không có chuẩn bị trước, liền giúp nàng đến phòng bếp lấy mấy loại điểm tâm.

Hai người một đường không nói chuyện, đi tới Lan Hương cư, vừa vào cửa lại trùng hợp gặp thiếp thất của Dịch Vĩnh Quần là Bạch di nương dẫn theo Bát tiểu thư Dịch Minh Thanh từ trong phòng đi ra.

Dịch Minh Thanh hai mắt hồng hồng như sắp sắp khóc, Bạch di nương kinh sợ đi bên cạnh nhỏ giọng khuyên gì đó, sợ nàng ta sẽ ầm ĩ ở chỗ Tiêu thị.

Ngẩng đầu thấy Minh Nhạc bước lại, Bạch di nương buông tay áo Dịch Minh Thanh xuống, uốn gối chào hỏi: “Cửu tiểu thư!”

Dịch Minh Thanh đột nhiên ngừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn Minh Nhạc đang bước tới như nhìn thấy kẻ thù, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, liền cúi đầu chạy ra khỏi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.