Ở chính sảnh phủ Vũ An Hầu, lão phu nhân Vu thị tựa người ngồi lên ghế thái sư được làm bằng gỗ lim, trên người là một kiện áo gấm Vân Cẩm quý giá, tà áo dệt bằng chỉ vàng, vì kích cỡ y phục rộng rãi nên trông bà như mập hơn. Nhìn qua cả người ung dung cao quý, khuôn mặt xưa nay vốn từ ái hiền lành bây giờ bỗng bị che kín bởi một tầng sương lạnh, ẩn ẩn còn tràn ra một loại tàn nhẫn thấu tận trời xanh.
Ngoại trừ Tam lão gia Dịch Vĩnh Hạ bỏ ra ngoài kinh buôn bán, Thế tử Dịch Minh Phong phụng mệnh ban sai bên ngoài. Còn lại, dù là người nhị phòng hay tam phòng, dù là đích hay thứ, tất cả đều có mặt ở đây. Mọi người ai cũng vụng trộm đánh giá sắc mặt của lão phu nhân. Trong phòng xuất hiện một loại không khí yên lặng đến lạ thường, yên lặng đến khiến người ta kinh sợ.
Dịch Minh Nhạc không một tiếng động đứng phía sau Hoàng ma ma tâm phúc của lão phu nhân. Thân mình nho nhỏ có chút co rúm, tay túm lấy một góc tay áo Hoàng ma ma.
Hoàng ma ma cảm giác được thân thể nhỏ bé bên dưới đang run rẩy, đau lòng cúi đầu đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng, giúp nàng trấn an.
Dịch Minh Nhạc không nói một lời, biểu hiện giống hệt biểu hiện nàng tỉnh dậy vào ba ngày trước. Nàng càng thêm ra sức cúi đầu xuống, mái tóc dài che lấp mất đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén. Nàng thờ ơ lạnh nhạt lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của từng người, hơn nữa còn ghi nhớ kĩ trong lòng.
Bình Dương Hầu phu nhân Tôn thị đoan trang ngồi trên ghế gỗ lim đỏ dưới kia đã uống đến chén trà thứ hai.
“Khụ....” Dịch Nhị lão gia, đồng thời cũng là Vũ An Hầu Dịch Vĩnh Quần, rốt cuộc nhịn không được nữa, ho nhẹ một tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này. Xoay qua nói với Dịch lão phu nhân ngồi ở phía trên: “Mẫu thân, người xem chuyện này....”
Khi hắn nói chuyện, không ai phát hiện ra động tác lay lay chén trà của Tôn thị bỗng có chút cứng lại, bà ta theo bản năng giương mắt nhìn sang lão phu nhân cao cao tại thượng trên kia.
Lão phu nhân tay cầm một chuỗi phật châu Bích Tỳ. Bà tựa như một lão tăng đang nhập định đã bất động không nói nửa canh giờ. Lúc này nghe vậy mới mặt không chút thay đổi liếc xéo Dịch Vĩnh Quần một cái, nói: “Vậy ngươi thấy bây giờ nên làm sao?”
Tuy Dịch Vĩnh Quần chiếm được cái danh Vũ An Hầu cao cao, nhưng kì thật lại không thể tự đảm đương được mọi chuyện. Trước mặt là Vũ An Hầu, nhưng sau lưng lại không được quyền quản chuyện gì, thậm chí còn phải kính sợ lão phu nhân. Lần này là do nữ quyến trong nhà xảy ra chuyện không may, vì e ngại mặt mũi là người đứng đầu một gia tộc nên hắn mới phải xuất hiện ở đây, nhưng trên thực tế, cũng không được xen mồm vào.
Nhị phu nhân Tiêu thị xuất thân từ phủ Võ Uy Tướng Quân, cũng là một người tâm cơ thâm sâu, giỏi giang. Nghe vậy, vội mở miệng nói đỡ cho phu quân: “Mẫu thân, chuyện này ít nhiều cũng là chuyện trọng đại. Nếu đã xảy ra rồi, con thấy cũng không có cách nào cứu vãn được nữa. Nhưng cũng may bà thông gia đã cẩn thận áp chết tin tức này lại hậu viện. Với lại dù làm gì cũng nên giữ mặt mũi cho hai nhà chúng ta mà, không bằng....”
Mấy năm nay lão phu nhân đã sớm không còn quản tới chuyện trong phủ, mọi chuyện lớn nhỏ đều do một tay Tiêu thị xử lí. Nếu chẳng phải chuyện lần này có liên quan đến đích nữ đích tôn Dịch Minh Lan, lão phu nhân phỏng chừng cũng sẽ không màng nhúng tay.
Nhưng nếu bà đã đến đây rồi, mọi người trong phòng nhất định ai cũng phải xem bà làm trọng, cho nên Tiêu thị khi đang nói chuyện vẫn không quên cẩn thận quan sát sắc mặt bà.
Trước kia lúc Dịch Minh Lan vẫn còn là khuê nữ, nàng chính là vị tiểu thư được lão phu nhân coi trọng nhất trong phủ. Tiêu thị biết điều đó nên chỉ dám nói thử để thăm dò.
Lão phu nhân lại dùng ngón cái kéo kéo hai hạt phật châu, như biết được cái gì đó, nhìn cũng không thèm nhìn tới phu thê Dịch Vĩnh Quần một cái, sau một lúc lâu mới dời ánh mắt lên người Tôn thị, lãnh đạm nói: “Bà thông gia, ngươi cũng có ý vậy sao?”
“Cái này...” Tôn thị cười gượng, vội buông chén trà xuống, đứng dậy, quan sát sắc mặt lão phu nhân mà mở miệng nói: “Lão phu nhân, để loại chuyện đó xảy ra trong phủ cũng là do ta quản giáo không nghiêm. Vốn dĩ ta cũng không còn mặt mũi nào bước vào chỗ này, nhưng Ngũ tiểu thư ra sao cũng là người mà Bành thị ta dùng kiệu tám người nâng từ quý phủ về. Dù thế nào ta cũng phải tới cửa cho lão phu nhân một lời giải thích, không phải sao?”
Tuy rằng cả hai người đều là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Hầu phu nhân, nhưng khi Tôn thị đứng trước mặt lão phu nhân, bà ta cũng phải tự giác cúi thấp xuống một cái đầu. Bởi vì so với thế gia chiến công lẫy lừng, danh vọng cao cao như phủ Vũ An Hầu, một cái phủ Bình Dương Hầu sắp xuống dốc là sao có thể sánh bằng.
Tôn thị cố gắng nói chuyện cúi đầu khom lưng như vậy mà lão phu nhân liếc cũng không thèm liếc bà ta một cái. Chỉ nhìn chằm chằm vào chuỗi phật châu trong tay, bí ẩn cười lạnh.
Tôn thị nóng lòng ghé mắt ra hiệu cho Dịch Minh Chân phía sau. Nói thật, Dịch Minh Chân cũng rất e ngại lão phu nhân, nhưng hôm nay tên bắn ra khỏi dây cung đã không thể quay đầu lại, chỉ có thể kiên trì căng thẳng đi theo.
“Tổ mẫu!” Cắn răng một cái, Dịch Minh Chân bước từng bước đi ra, đoan trang quỳ xuống, hổ thẹn nói: “Ngũ muội muội là do tôn nữ tự mình nghênh đón vào cửa phủ, nay nàng xảy ra chuyện như vậy cũng là do tôn nữ quản thúc không chu toàn, làm mất mặt Hầu phủ chúng ta, xin tổ mẫu trách phạt.”
Lúc này mà bước lên rõ ràng là thất sách, Vũ An Hầu phu nhân Tiêu thị vốn là một người khôn khéo, nên vừa liếc mắt một cái đã biết là chuyện xấu, nhưng vẫn chậm một bước, chợt nghe lão phu nhân trào phúng cười lạnh một cái: “Ngươi quản thúc nàng?”
Tuy Dịch Minh Lan bất đắc dĩ phải làm thiếp cho phủ Bình Dương Hầu, nhưng rốt cuộc vẫn là đích tôn trưởng nữ của Dịch gia, dù thế nào vẫn không tới phiên một tiểu bối như Dịch Minh Chân quản thúc.
Tiêu thị nghe vậy vội đưa mắt lạnh sang cảnh cáo Dịch Minh Chân, mở miệng trách cứ: “Lúc giao muội muội cho con ta đã dặn dò như thế nào? Nàng là nữ tử vô vô tư lại yếu đuối, sao ngươi lại không trông nom nàng cẩn thận, không duyên không cớ để người khác khi dễ nàng, làm nhục mặt mũi Hầu phủ chúng ta, ngươi đây là muốn đánh vào mặt ta đúng không?”
Nhìn như là giải vây cho Vũ An Hầu nhà mình, nhưng lời này cũng chỉ rõ rằng chuyện Dịch Minh Lan là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi. Nhưng đầu sỏ là từ phủ Bình Dương Hầu kia mà ra, nói là cho Dịch gia một lời giải thích công bằng, kì thật cũng chỉ muốn chứng thực tội bất khiết của Dịch Minh Lan mà thôi.
Tôn thị nghe vậy, lập tức tỏ ra lòng đau xót, thở dài: “Nói ra cũng là do phủ Bình Dương Hầu chúng ta bất hạnh mới tạo ra một tiểu súc sinh không biết sống chết như vậy. Ta chỉ bí mật xử trí Bành Nham mà thôi, nói thế nào cũng là đứa nhỏ mà ta nhìn lớn lên, dù có vạn phần luyến tiếc...”
Dịch Minh Chân đến lúc này mới hoàn toàn hiểu được, nhanh tay nhéo lên đùi mình một cái ép ra nước mắt, bổ nhào vào trong lòng Tiêu thị che mặt khóc kể: “Mẫu thân, đều là tại nữ nhi không tốt, không chăm sóc tốt Ngũ muội muội!”
Lão phu nhân không nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn. Vẻ mặt như đã sắp mất kiên nhẫn, nhưng thủy chung vẫn không muốn mở miệng nói một lời.
Tuồng kịch mẹ chồng nàng dâu, mẫu nữ, các nàng kẻ gõ trống người khua chiên, diễn đến sống động hài hòa. Dịch Minh Nhạc đứng trên cao nhìn các nàng diễn trò, cười lạnh trong lòng.
Lão phu nhân vốn là người khôn khéo, nàng biết, mẫu nữ Tiêu thị biết, thì các nàng cũng phải biết nhất định không gạt được ánh mắt lão phu nhân. Thế nhưng vẫn tỏ ra liêm khiết can đảm tìm tới cửa, diễn một màn ác nhân cáo trạng trước. Bởi vì các nàng ta rõ hơn ai hết, lão phu nhân ắt hẳn là đang phân vân, giữa một Dịch Minh Lan đã chết với thể diện danh dự của Hầu phủ, lão phu nhân chọn cái nào? Có lẽ lão phu nhân sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng việc Tôn thị xử tử Bành Nhan đã là một bậc thang vô hình cho lão phu nhân bước xuống, khiến cho bà không thể không thỏa hiệp, một điều nhịn chín điều lành.
Những người này âm mưu tính kế đến tận đây, ngay cả phản ứng của lão phu nhân cũng đã tính đến. Cái chết của nàng phải oan uổng bao nhiêu.
Bành Tử Sở phản bội, Hạo Tâm chết thảm, từng chuyện từng việc nàng đều khắc ở trong tâm khảm ở trong lòng, bao gồm cả một màn đã phát sinh trong đại sảnh phủ Vũ An Hầu hôm nay. Nhất định sẽ có một ngày, nàng sẽ thanh toán hết với bọn họ.
Lòng bàn tay dưới ống tay áo đã sớm bị móng tay ấn đến bật máu, nhưng nàng vẫn bất động, cũng không thể động được, hiện tại có thể làm chỉ có thể là nhẫn!
Dịch Minh Nhạc dùng sức cắn môi dưới để khắc chế cảm xúc, đúng lúc này ngoài viện đột nhiên truyền vào tiếng la hét thất kinh của một ma ma: “Tiểu thiếu gia, lão phu nhân đang nói chuyện với hầu gia ở đại sảnh, ngài không thể vào được, tiểu thiếu gia ngài không vào được mà!”
“Cút ngay, lão điêu nô ngươi không biết sống chết nữa rồi sao, ngay cả đường ta đi cũng dám nhảy ra cản?” Tiếp theo là một tiếng non nớt phẫn nộ của một nam hài, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết như heo mẹ bị cắt tiết.
Minh Nhạc hốc mắt nóng lên, tức thì có hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ hốc mắt, sợ người nhìn thấy nên nàng cuống quít đưa tay lau đi, đợi đến khi trước mắt không còn hơi sương nữa nàng mới nhìn ra ngoài viện. Một tiểu nam hài trong trí nhớ của nàng vốn nho nhỏ đã sắp đẩy ngã một ma ma có ý định ngăn cản hắn lại, đùng đùng xông vào.