Nhiếp Chính Vương

Chương 20: Chương 20: Chương 19




Không khí trong phủ lúc này thật ảo diệu.

Phía nhà ta thì anh em hòa thuận, ấm cúng hân hoan, bên nhà Yến Cửu thì giương cung bạt kiếm, trừng mắt lườm nhau.

Yến Cửu còn đỡ, ngồi trên ngôi cửu ngũ lâu nên nó đã luyện ra bản lĩnh bơ đi mà sống, lấy tĩnh chế động, còn Yến Tứ thì thôi rồi, cậu chàng nghiến răng ken két, căm thù nhìn Yến Cửu, hận không thể nhảy bổ vào xẻo thịt lột da.

Hai anh em giằng co thật lâu, cuối cùng Yến Tứ cũng đầu hàng, cục cằn hỏi: “Ngươi nói đi, bao giờ thì cho ta về kinh?”

“Vậy phải xem tâm trạng Trẫm thế nào đã.” – Yến Cửu cầm lò sưởi, lười nhác bảo.

“Vậy còn chưa đủ à!” – Yến Tứ nhảy dựng lên, “Nhà ngươi đày ta đến cái chỗ biên cương rách nát, chó ăn đá gà ăn sỏi, cả ngày ăn cát uống gió hai năm rồi, cũng đến lúc phải cho ta về chứ?”

Yến Tứ vốn là người có tính cách lỗ mãng, dễ kích động, không đầu óc. Hai năm nay ở biên cảnh càng nhiễm thêm cái vẻ tầm thường, nhất cử nhất động chẳng ra dáng Hoàng thân, trông còn giống lưu manh côn đồ hơn.

Khi Yến Cửu huyết tẩy huynh đệ trong cung, duy chỉ để mình nó sống, cũng vì nó ngốc nghếch vô tâm.

Ngốc đến mức Yến Cửu chẳng muốn phí thời giờ kiếm cớ giết nó.

Yến Cửu nhìn ông anh ngốc nhà mình, giận dữ vặn lại: “Thì làm sao, ngươi cũng biết Trẫm không truyền người về cơ đấy? Thế sao ngươi dám tự ý rời bỏ cương vị, một mình lén lút về đây?”

“Ta —” Yến Tứ chịu chết, chỉ nghe Yến Cửu tiếp tục hăm dọa mình, “Hơn nữa, thấy Trẫm không quỳ, còn gào thét trong đây, là muốn rẻ rúng Hoàng quyền, xúc phạm Hoàng thượng phải không?”

“Ta —” – Yến Tứ nghẹn họng, lòng đã bực lắm, vốn là người không biết cách ăn nói, không bật lại được, chỉ đành đánh mắt sang nhìn Bản Vương cầu cứu, “Hoàng thúc.”

“Khụ.” – Bản Vương giả đò ho khan, đang định nói đỡ cho thằng cháu ngốc nghếch này mấy câu thì Yến Cửu đã trừng mắt lườm ta. Lại thấy nó gọi hộ vệ, “Lôi Tứ Vương gia bỏ bê trách nhiệm ra ngoài, phạt đánh một trăm trượng.”

“Á?” – Yến Tứ giật mình, đang định sửng cồ lên thì đã bị Bản Vương giữ lại. Tết nhất rồi, có ai là muốn nhà mình ầm ĩ, oánh nhau lộn bậy đâu.

Bản Vương đành phải ra mặt, nói đỡ cho Yến Tứ, “Hoàng Thượng, lão Tứ rời nhà hai năm, những ngày thế này hẳn là rất nhớ cố hương. Nó được phong tước, không phải bị đày đi, Tết nhất trở về sum họp cũng là thường tình. Việc này, nói rõ là xong mà.”

“Đúng đó.” – Nhạc Mạt cũng đứng dậy góp lời, “Xuân sang Tết đến, các đại thần còn về thăm quê, Tứ Vương gia ở biên cương xa xôi, cũng nên về nhà thăm hỏi, mong Hoàng Thượng bỏ qua cho hắn một lần.”

Yến Cửu hừ lạnh, xua tay, “Thôi, hai vị Hoàng Thúc đều nói đỡ cho hắn, Trẫm bỏ qua lần này.” – nói rồi lại nhìn Yến Tứ, “Còn không biến mau!”

“Hả?” – Yến Tứ cũng cáu tiết, “Đây là nhà Hoàng thúc, không phải Hoàng cung của ngươi nhá, dựa vào cái quái gì mà ngươi được ở còn ta thì phải biến hở!”

“Vì ngươi ngứa mắt!” – Yến Cửu đáp.

Rõ ràng là nó chả hiểu ý Yến Cửu nói gì, nóng đầu cái là bật lại như tôm, “Có gì mà ngứa mắt? Nói sao Bản Vương cũng là nam tử anh tuấn bất phàm, đầu cao hơn ngươi, vai rộng hơn ngươi, cơ thể cường tráng hơn ngươi nhá.”

Yến Tứ này, thật là tự đào hố chôn mình, vạch áo cho người ta xem lưng.

Vì từ nhỏ đã ốm yếu mà lúc nào Yến Cửu cũng tự ti, giờ bị nó phản pháo như vậy thì rốt cuộc cũng giận thật, tức thì quạt cho một phát tát “Đốp” rõ giòn, “Ngu si tứ chi phát triển thì tác dụng gì!”

“Ta —” – Yến Tứ cũng định ra tay nhưng may thay Bản Vương kịp thời kéo lại, “Thôi nào, hiếm hoi lắm mới có dịp sum vầy, bỏ qua mọi chuyện vui vẻ nên nào.”

“Hứ.” – Yến Tứ tức tối ngồi xuống, liếc cái thấy thằng cháu trai ruột nhà ta đang cầm một phong bao lì xì đỏ, thế là xòe tay với Bản vương, “Hoàng thúc à, Tết đến rồi, ta cũng muốn tiền mừng tuổi.”

Bản Vương hộc máu. Bạc trong phủ vừa bị Yến Cửu đốt sạch, chẳng lẽ đến ngươi cũng muốn đến bóc lột ta à?

Cũng không thể để Bản Vương bán sạch gia sản, nhồng nhộng ra đường đó chứ?

Vậy mà nó vẫn cứ mặc Bản Vương sống hay chết, tay vẫn cứ xòe ra, kèm theo cả mặt dày mày dạn bảo: “Cùng là cháu đó, Hoàng thúc đừng có bên trọng bên khinh nhe, chỉ có cháu ruột được lì xì, còn ta thì không có à?”

“Này —” – cũng không thể để mặt mũi mất sạch, Bản Vương đành phải dối lòng, “Đương nhiên là không rồi.”

“Hí hí, có thế chứ.” – nói rồi xoa xoa tay, “Hoàng thúc cứ cho cháu một ngàn tám trăm lượng, cháu đi quất mấy vò rượu ngon về oánh chén là ngon ngay.”

Bản Vương: …

Quả nhiên là phải bán nhà rồi!

Trưa đó, Bản Vương cầm số bạc ít ỏi còn sót lại, dẫn cả nhà đến “Tứ Phương Yến” ăn trưa.

Ôm thằng cháu trai, Bản Vương đút cho nó mấy miếng cơm, lại nhìn sang Yến Tứ. Chỉ thấy nó cầm miếng chân giò gặm lấy gặm để, dầu dính nhoe nhoét đầy mồm, như thể đói lâu lắm rồi.

Bản Vương không biết nó phải chịu khổ sở gì ngoài biên cương, chỉ gắp cho nó miếng đùi gà, lột hai con tôm, “Ăn từ từ thôi, uống canh đi kẻo nghẹn.”

“Vưng.” – Yến Tứ ú ớ đáp, lại tiếp tục tọng đầy mồm.

Bản Vương trông mà xót xa, quay ra bảo Yến Cửu, “Biên cảnh không sa mạc thì cũng giặc cướp, điều kiện hoang sơ, khí hậu khắc nghiệt, chi bằng Hoàng Thượng —”

“Sao?” – Yến Cửu nhướng mày, cười đến quái dị, một phần lạnh lùng, hai phần tức tối và bảy phần ghen tuông, cắn đứt một miếng sườn non rồi bảo: “Hoàng Thúc thương nó thế thì đi theo nó đi.”

Bản Vương: …

Thấy ta chẳng nói gì, nó lại bực bội bốc cả một con cua, nhưng ở đây nào có kẻ hầu người hạ, tay chân thì lóng nga lóng ngóng, bóc mãi không ra, cũng không biết phải ăn thế nào.

Bản Vương trông mà chẳng đành, lấy cua từ trong tay nó, lột mai, bên trong là thịt cua trắng phau thơm ngọt, đặt trước mặt nó, “Ăn đi.”

“Hứ!” – nó ăn thịt cua, lại cầm đũa chỉ đĩa tôm, “Trẫm muốn ăn cái này.”

“Rồi rồi” – Bản Vương lại mau mải bóc, chỉ sợ chậm xíu thôi làm thằng cháu quý hóa lên cơn đày ta đến biên cương lạnh lẽo ngắm cát với lão Tứ thì khốn.

Bên này Bản Vương oằn lưng nịnh bợ, hầu hạ Yến Cửu dùng cơm, bên kia Yến Tứ đang ‘mải chiến đấu’ đột nhiên ngẩng đầu lên chọt ngay câu, “Càng lớn càng ghen tị, tranh giành Hoàng Thúc với ta ha.”

Yến Cửu điếng người, “Ngươi nói cái gì?”

“Không đúng sao?” – Yến Tứ nhanh như chớp gắp con tôm đã bóc vỏ trong bát Yến Cửu, với tinh thần lợn chết cóc sợ nước sôi tiếp tục: “Ta còn nhớ trước kia ngươi bảo, sau này ngươi lớn ngươi gả cho Hoàng Thúc làm cả, chỉ cho ta làm lẽ nhá.”

Mọi người: …

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” – mặt Yến Cửu đỏ đến mang tai, vỗ bàn cái rầm, quát: “Hỗn xược!”

“Ây yô” – Yến Tứ lắc lắc tay, “Ai chấp lời trẻ con, Hoàng Thúc chả cười ngươi đâu mà.”

“Ngậm mồm vào!”

“Ngậm sao ăn.”

“Ngươi!”

Thấy hai đứa lại sắp sửa choảng nhau, Bản Vương vội vàng lôi Yến Cửu xuống, “Thôi nào. Được Hoàng Thượng ưu ái cũng là phúc phận của thần mà.”

Mặt Yến Cửu vẫn đỏ bừng, cả giận, “Nói ba lăng nhăng!”

“Ha ha.” – Bản Vương cười xòa, lại bóc con tôm khác cho nó, “Ăn đi, đừng cãi nhau nữa.”

Vất vả lắm mới dỗ được hai đứa, Bản Vương ăn được lưng lửng, thấy quán cũng đông khách dần.

Lơ đãng đảo mắt nhìn quanh, Bản Vương thấy Phong Mộ Ngôn phía góc phòng, đối diện hắn là Tô Thanh Mặc.

Hai người kia một đen một trắng, một chính một tà, một yêu dị hồng trần, một tiên tử bích lạc, ngồi cùng nhau lại rất xứng đôi.

Có lẽ vì sợ Tô Thanh Mặc vụng về, Phong Mộ Ngôn đang gỡ xương cá cho hắn ăn, lại cẩn thận gắp hết hành ra ngoài, “Ăn đi.”

Tô Thanh Mặc rầu rĩ gắp, mắt hoe hoe nhìn hắn, “Tại sao ngươi không thích ta?”

Phong Mộ Ngôn dừng lại, “Có người nhìn đấy, đừng nói lung tung, ăn đi.”

“Tại sao?” – Tô Thanh Mặc lại nhất quyết không chịu thôi, vặn hỏi, “Vì ta không có ngực bự, không có mông cong à? Hay là không thể sinh con đẻ cái?”

“Không phải.” – Phong Mộ Ngôn lắc đầu, “Ý ta không phải thế.”

“Thế vì sao?” – Tô Thanh Mặc dùng dằng hỏi.

Phong Mộ Ngôn thoáng ngừng, buồn phiền nốc rượu, “Vì ta không xứng.”

“Rắm ý!” – Tô Thanh Mặc chửi tục, “Không phải vì tịt mũi thôi sao, ta không chê ngươi mà.”

Phong Mộ Ngôn: “Cũng không phải…”

“Chẳng lẽ là —” – Tô Thanh Mặc kinh ngạc, “Ngươi bị liệt dương? Đừng giấu bệnh sợ thầy, có bệnh thì chữa! Nếu không được nữa thì ta ở trên cũng được mà.”

Phong Mộ Ngôn: …

“Sặc —” – Bản Vương phì cười, thu hút ánh mắt Yến Cửu, nó hỏi ta: “Hoàng Thúc cười gì đấy?”

“À không có gì.” – Bản Vương lắc đầu, uống vội chén trà.

Vì cách khác xa nên mọi người không nghe thấy cuộc đối thoại của Phong Mộ Ngôn và Tô Thanh Mặc. Nhưng Bản Vương hiểu môi ngữ, mấy kiểu nghe lén này là chuyện bình thường ở huyện, thế là vừa tiếp tục giả vờ uống trà vừa “Nghe” hai người nói chuyện.

Phong Mộ Ngôn cầm tẩu thuốc, rít một hơi, “Ta không hiểu, kinh thành có bao nhiêu người, sao ngươi lại để ý ta.”

“Vì ngươi đẹp mà.” – Tô Thanh Mặc vô tư đáp.

Phong Mộ Ngôn lại tắc tịt, “Đời này thiếu gì mỹ nhân, như Hình bộ thị lang Diêu Thư Vân, Tương Vương Nhạc Sơ hay Bách Lý Trần của Nguyệt Hoa Lâu đấy, ai chẳng tài mạo song toàn, sao ngươi không thích họ?”

Đột nhiên được khen, Bản Vương cũng có tý hý hửng, đang rờ cằm đắc ý thì bỗng thấy Phong Mộ Ngôn chữa lại, “À mà không đúng, bỏ qua Tương Vương đi, nghe nói gã ta tàn phế, liệt là chắc rồi. Còn hai người kia thôi, tóm lại đều là những nhân vật thượng thừa cả, sao không thấy ngươi đi quấn quýt người ta?”

Bản Vương: …

Đây là tin vịt đứa nào tung ra không biết?!

“Không giống mà.” – Tô Thanh Mặc nghiêm túc trả lời: “Diêu Thư Vân dẻo mỏ quá ta không thích, Bách Lý Trần ra vẻ thanh cao, ta cũng không thích. Còn Tương Vương, vừa trông đã biết là loại cáo già, mặt mũi thì tiểu nhân, ta càng không ưa.”

Bản Vương: …

Tiểu nhân cáo già ta đây thật có lỗi với ngươi quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.