Nhiếp Chính Vương

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Được hôm thời tiết xanh trong, xuân hoa rực rỡ, không ra ngoài du chơi thì thật là phí của giời.

Bản Vương trở về nhà trọ, sang gõ cửa phòng Diêu Thư Vân, nhưng đợi mãi không thấy hắn ló mặt ra, thế là tự túc đẩy cửa đi vào, hất tung chăn lên.

Một nam tử trần như nhộng đập thẳng vào mắt Bản Vương, cùng với thằng em út phía dưới nhà hắn đang bừng bừng phấn chấn, chỉ thẳng trời cao.

Có lẽ vì thấy lạnh mà em nó rung rinh se sẽ, cúi đầu chào Bản Vương.

Bản Vương tối sầm cả mặt mũi, tát cái bốp phát cho hắn tỉnh, quát: “Dậy mau!”

“Óa á?” – Diêu Thư Vân mở đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, lại tiện thể xoa xoa thằng em, “Đừng có giật đùng đùng thế chớ, nhỡ héo thì sao.”

Bản Vương đanh mặt, cầm quần áo ném cho hắn, “Mặc vào nhanh lên.”

“A.” – hắn cần khố, uể oải xỏ chân kéo lên, rồi chậm chạp mặc quần, xỏ giày, mặc áo lót, áo trong, hất tóc ra sau lưng, cuối cùng là tròng thêm chiếc áo ngoài tím nhạt thêu xương bồ, cả quá trình rất chi là lả lơi.

Mặc hẳn hoi tử tế xong, hắn nhanh nhẹn cột tóc lên, để lộ ra vầng trán trơn bóng, rồi thì xòe quạt, cuối cùng chốt bằng một cú xoay người lả lướt như chim nhạn, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thể hiện thế nào là cặn bã, mặt người dạ thú.

Bản vương xách cổ áo hắn, vừa đi ra vừa bảo: “Đi, vào trong thành thăm thú.”

Hắn thất thểu chạy theo, “Hạ quan còn chưa ăn sáng.”

“Trên đường mua cho hai cái bánh bao lót dạ.” – Bản Vương nói xong thì lôi người ra khỏi quán trọ.

Hắn vừa đi vừa ngáp, mãi mới tỉnh táo ra được chút đỉnh thì lập tức chớp chớp mắt hỏi ta: “Vương gia nè, sáng ngài dậy ấy, nếu bên dưới có căng quá thì giải quyết thế nào? Ngài lại không xúc giác, chỉ dùng tay thì chắc là không thích đâu nhỉ.”

Bản Vương nhíu mày, “Đã không thích thì không dùng, kệ nó, một lúc là tự hết.”

“Há?” – hắn giật mình, “Vậy thì tích nhiều lắm á, thế phải làm sao?”

Bản Vương cũng có chút ngượng mồm, chỉ đành quát hắn, “Câm mồm!”

“Ài.” – hắn yên tĩnh được một lúc, rồi lại vẫn không thể chịu nổi tò mò hỏi: “Liệu nó có chảy ra không?”

Bản Vương: …

Thấy mặt ta đen như đáy nồi, hắn vội vã nhảy sang chuyện khác, ha ha cười trừ: “Nghe nói gần đây có một con suối, bên trong có Giao nhân, Vương gia có muốn đến đó thử xem có may mắn được gặp không?”

“Giao nhân?” – Bản Vương bật cười, “Ngoài Nam Hải, có Giao nhân, dưới nước như cá, lại biết dệt tơ, nước mắt có thể hóa thành châu ngọc. Cái đó chỉ có trong truyền thuyết, ngoài đời lấy đâu ra.”

Lời vừa dứt Bản Vương cũng giật mình theo. Ta đây cũng là Thiên Tuyền, một trong Bắc Đẩu thất tinh quân, chẳng phải cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết đó ư?

Thế gian to lớn, vũ trụ mênh mông, có lẽ có những sinh linh khác thật tự tồn tại mà chính chúng ta chưa bao giờ được tận mắt trông thấy.

Vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cả hai cũng đến khe Thiên Thủy, chỉ thấy một mặt là nước, ba mặt được núi bao quanh, bên bờ là hàng cây cao vút tận trời, xanh rì rậm rạp, khung cảnh tốt tươi.

Phong cảnh tuyệt đẹp này, nếu không vì con đường lên đây phải trèo đèo lội suối quá khó đi, thì có lẽ du khách đến đây thăm quan đã không ít, nhưng cũng vì địa thế hiểm trở mà lại bí mật ấy mà hai ta mới có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh sắc ngút ngàn này.

Diêu Thư Vân hất vạt áo, ngồi lên phiến đá trơn, lấy cần câu, tung cần mà chẳng có mồi ngon gì cả.

Bản Vương ngồi vào cạnh hắn, hỏi: “Không có mồi, ngươi câu cá gì?”

Hắn chỉ vào bản thân hắn, “Mồi câu đây thây.”

Bản Vương chả hiểu, lại thấy hắn cười xấu xa, “Yêu quái xưa nay con nào không vì ham mê sắc đẹp. Kể cả loại hóa thân thành người cũng phải tìm công tử đẹp trai nào đó mà phó thác chung thân còn gì? Ngài xem, hạ quan đẹp trai ngời ngời thế này, lấy ta làm mồi câu Giao nhân là thích hợp nhất luôn đó.”

“Truyền thuyết nói rằng Giao nhân có tính cách hung bạo,” – Bản Vương thản nhiên nói, “Nữ thì mê hoặc đàn ông rồi kéo xuống nước làm thịt, nam thì làm ngươi đến chết. Không biết Diêu Thư Vân muốn trở thành đồ ăn hay là vật sở hữu?”

Hắn giật mình, quay phắt ra nhìn Bản Vương, “Ngài đừng làm ta sợ.”

“Tin hay không thì tùy.” – dứt lời, Bản Vương nhắm mắt, ngả lưng nằm ra đá, gà gật ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, giữa núi chợt đổ cơn mưa, Bản Vương choàng mở mắt, nhìn ra xung quanh lại chẳng biết Diêu Thư Vân đã đi đâu, bên người chỉ còn chiếc cần và vò rượu đã rỗng.

Nếu hắn ra về, chẳng lý nào lại không gọi Bản Vương.

Mưa vỗ từng hạt lên mặt, Bản Vương bỗng thấy hoảng hốt vô cớ, còn thầm nghĩ chẳng lẽ trong suối có yêu quái kéo hắn xuống nước thiệt, đừng có tốt thì chả linh, xấu thì nghiệm ngay vậy chứ.

Bản Vương nhích dần đến gần bờ đá, nằm bò ra nhìn xuống nước xem. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cái đã thấy phía dưới tảng đá có một con yêu quái mình người đuôi cá, mặt mày bợt bạt, đôi mắt híp lại đầy thâm độc, đang hung tợn nhìn chằm chằm Bản Vương.

Khuôn mặt hắn rất dễ nhìn, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, có thể nói là tuyệt đẹp. Mái tóc đen nhánh tản ra trong nước, khuôn ngực lõa lồ rắn rỏi mà cân xứng.

Hoa quá đẹp ắt có độc, người quá đẹp ắt thành tai.

Bản Vương rùng mình, lẳng lặng nắm chặt bội kiếm.

Hắn thấy Bản Vương dè dặt thì ngoác mồm, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, đuôi cá quẫy nước, lao về phía ta.

Bản Vương nhanh chóng rút kiếm nghênh đón, giữa cơn mưa rào gió giật, Bản Vương còn chưa thấy rõ tướng mạo hắn thế nào, đã giật mình choàng tỉnh.

Mở mắt ra chỉ thấy ánh nắng chan hòa, trời trong quang đãng, Diêu Thư Vân vẫn ngồi bên cạnh Bản Vương, đang học Khương Thái công buông cần.

Bản Vương thở hào hển, nhìn tay mình hãy còn siết chặt bội kiếm.

Diêu Thư Vân kỳ quái nhìn ta, “Sao đột nhiên lại bật dậy thế?”

Bản Vương ngã ngồi trở về, lau mồ hôi hột trên trán, “Vừa mơ thấy ngươi bị Giao nhân bắt đi làm áp trại tướng công.”

“Thật không?” – hắn híp mắt, cười rạng rỡ, “Bảo sao Vương gia lại bất an, ra là bị cướp mất người thương.”

Tim Bản Vương vẫn bình bịch chưa ổn, không hơi sức đâu đùa với hắn, chỉ siết chặt bội kiếm, nghển cổ nhìn vào trong nước.

Mặt nước như gương, không một gợn sóng.

Con yêu quái tuyệt đẹp đầy răng nanh kia cũng không thấy bên trong.

Thở phào nhẹ nhõm, Bản Vương gọi Diêu Thư Vân, “Chỗ này quỷ quái quá, đừng đợi nữa, về thôi.”

“Làm sao thế?” – hắn khó hiểu.

Bản Vương lắc đầu, “Ta cũng không nói rõ được. Nhưng ngươi không thấy xung quanh đây quá yên tĩnh hay sao, trong thâm sơn rừng già mà không có lấy một tiếng chim muông. Như có thứ gì đó rất tàn ác tồn tại mới khiến chúng không dám đi ra.”

Diêu Thư Vân cũng căng thẳng theo, nhìn ra bốn phía, “Ngài nói ta cũng thấy thật là lạ.”

“Đi thôi.” – Bản Vương đứng lên, tiện thể kéo hắn.

Hai ta đi một mạch xuống núi, đến Tửu Tiên trấn.

Mà kể ra mục đích chính của ngày hôm nay cũng để gặp vị Tửu Thánh Thư Cảnh Càn mà.

Dọc đường đi, cứ ba bước lại gặp một kho rượu, mười bước gặp một phường rượu, không khí tràn đầy mùi men rượu, không hổ là cái nôi ủ rượu lớn nhất Đại Yến ta.

Cũng không phụ với ba chữ Tửu Tiên trấn.

Bách bộ loanh quanh, qua mấy con đường, Bản Vương chặn một ông lão lại hỏi: “Lão trượng, người có biết đường đi đến Thiên Tuyền phường không?”

“Biết chứ.” – ông lão rất nhiệt tình, đi trước dẫn đường, “Thiên Tuyền phường là rượu phường số một Đại Yến Quốc, đã là người ở đây thì không ai không biết.”

Tuy hơi to còi, nhưng cũng chưa đến nỗi khoác lác.

Tới Thiên Tuyền phường, vừa liếc mắt đã thấy nơi nơi chất đầy vò rượu, tầng tầng lớp lớp, cao thấp béo gầy, gốm trắng gốm vàng chồng chất lên nhau, vô cùng đồ sộ.

Và hương rượu nơi đây cũng dẫn theo vài phần quyến rũ mê hồn, làm người ta chưa uống đã nâng nâng.

Ông lão dẫn đường chỉ vào một nam tử áo xanh đứng cách đó không xa, “Kia, ông chủ Thư Cảnh Càn của Thiên Tuyền phường đấy. Thế nào, có phải tuấn mỹ phi phàm, anh tài đoan chính không?”

Bản Vương băn khoăn không biết lão ta chào bán rượu hay chào hàng người, “Nghe” vậy cũng nhìn về phía Thư Cảnh Càn xem sao, chỉ thấy hắn ta khá trẻ, độ hơn đôi mươi, mặc chiếc áo được thêu thùa tinh xảo, bên hông thắt đai ngọc thếp vàng, tóc được cẩn thận búi lại giấu trong chiếc quan ngọc trắng muốt, bật lên khuôn mặt thanh tú, vừa sang trọng lại thanh tân.

Một người đầy cao sang nhưng không dính mùi tiền bạc.

Bản Vương cứ nghĩ, người được gọi là Tửu Thánh phải là kẻ râu ria xồm xoàm, hào hùng mạnh mẽ, lúc nào cũng ôm vò rượu, tỉnh mà như không tỉnh, say mà lại chẳng say, nửa đời hoang đường, nửa đời ngạo nghễ.

Nhưng người này, mềm mại như liễu xuân, xán lạn như vầng hồng, tuấn tú lịch thiệp, phong độ phiêu diêu.

Hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến danh xưng “Tửu Thánh” này cả.

Trưa đến, hắn bàn chuyện làm ăn với bạn hàng xong xuôi thì xoay người đến trước mặt Bản Vương, hỏi: “Vị tiên sinh này đến mua rượu phải không?”

“Có mua, nhưng chốc nữa,” – Bản Vương ôm quyền, “Tại hạ hâm mộ danh tiếng đã lâu, chuyến đi này chủ yếu là muốn được gặp ông chủ Thư, Tửu Thánh trong truyền thuyết.”

Hắn cũng chắp tay, đáp: “Không dám nhận.”

Lời lẽ tuy khiêm tốn, nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ “Đắc chí” rất rõ ràng.

Thú vị, Bản Vương thích những người như thế, cũng không keo kẹt mà hết lời khen hắn, “Không ngờ, ông chủ Thư không những ủ rượu ngon, mà người cũng quân tử như ngọc, tướng mạo phi phàm.”

“Tiên sinh quá khen.” – hắn cười, “Hai vị lặn lội đường xa ghé thăm, mời vào phòng.”

“Vậy xin quấy rầy.” – Bản Vương đuổi kịp hắn, cũng kịp đánh giá chiếc áo tơ lụa hắn mặc trên người, miếng lụa mỏng trong vắt sắc xanh, nhẵn nhụi mịn màng, mỏng như cánh ve, tinh xảo hơn cả lụa Thiên Huyền ngự dụng.

Trên đời này, chỉ bằng một đôi tay phàm trần thì dù có khéo léo đến mấy cũng không thể dệt nên thứ lụa tinh xảo tới thế.

Nếu có, Bản Vương cũng chợt nhớ đến một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết xưa — Giao tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.