Nhiếp Chính Vương

Chương 29: Chương 29: Chương 28




Thư Cảnh Càn cam chịu nhắm nghiền hai mắt, lại nhận ra hàm răng sắc bén kia chẳng đâm thủng làn da mình như đã tưởng, chỉ nhẹ nhàng day cắn chút thôi, sau đó còn thè lưỡi liếm liếm đầy tình dục.

Thư Cảnh Càn cũng bực, hất gã ta ra, “Muốn ăn thì ăn lẹ lên cho người ta được chết thoải mái đi.”

Ấy thế mà gã Giao nhân vẫn cứ nhấm nháp từng chút một, nắm bàn tay y, liếm láp từng ngón tay, bên môi còn kéo theo cả sợi nước miếng, trông rõ dâm.

Thư Cảnh Càn không biết quá trình mần thịt của Giao nhân thế nào, chỉ thấy lòng mình cứ thấp thỏm, nửa vời thế này chẳng thà cắn phát chết tươi cho thanh thản.

Thế nhưng lão cá tinh liếm rất chăm chú, làm người ta cũng gượng gượng thế nào.

Cả người Thư Cảnh Càn đơ như khúc gỗ, mặt mày nhăn nhúm, lòng thì suy nghĩ miên man, không biết gã ta liếm thoả thuê rồi có há mồm xực đứt ngón tay mình không nhỉ.

Vì tập trung toàn bộ tinh thần lên từng ngón tay mà Thư Cảnh Càn không phát hiện ra dưới hông lão cá tinh đang có thứ gì đó rục rịch, muốn phá vảy chui ra.

Mùa xuân, mùa động dục của loài cá.

Nhưng Giao nhân cao cấp hơn cá, không thích cố chấp theo đuổi, cũng không ham ép buộc giao phối, theo nguyên tắc ‘Ít mà chất’, gã đã chọn lựa mấy trăm năm qua, khó khăn lắm mới gặp được khuôn mặt thanh tú hợp khẩu vị mình, nên chẳng muốn con mồi chết ngay.

Nhưng trông cơ thể gầy gò yếu đuối này, có khi chưa hưởng dụng được mấy lần đã ngỏm củ tỏi rồi ấy chứ.

Thư Cảnh Càn vẫn chăm chăm để ý ngón tay mình, nào có biết thực chất lão cá tinh đâu hứng thú gì với nó, mà đang định giở trò với cơ thể y kìa.

Ánh mắt trở nên dâm tà trắng trợn, dù chưa động thủ nhưng đã ăn người ta từ trong ra ngoài một lượt rồi, lúc mút tay Thư Cảnh Càn còn phát ra những âm thanh đầy tình dục.

Nếu khắc trước Thư Cảnh Càn mới chỉ thấy thấp thỏm, thì khắc này nổi đầy da gà rồi ý.

Rốt cuộc y cũng nhận ra, lão cá tinh đâu chỉ định ăn thịt mình đơn giản thế.

Vừa sợ vừa lạnh, cả người y lắc lư, ngất.

Giao nhân nào đoán được y còn yếu hơn mình tưởng tượng, nhất thời cũng đâm lo. Với cái sức khỏe này thì làm sao mà giao hợp cho khoái chí được.

Thu gom bụi rậm bên bờ, Giao nhân làm thành một chiếc ổ đơn sơ, thả Thư Cảnh Càn nằm vào, nghĩ một lúc lại lặn vào nước kiếm mấy loại lá thuốc, nhai nát pha với máu mình đút cho y.

Ổn thỏa rồi gã lại nhóm lửa, đẩy Thư Cảnh Càn đến gần đống lửa, rồi ngả người nằm vào bên y.

Đêm đó, Thư Cảnh Càn bừng tỉnh từ trong mộng, thấy dưới thân rất mềm mại, cho là đang nằm trên giường, cảnh tượng lúc trước chỉ là cơn ác mộng thôi.

Ấy nhưng vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt cười như không cười. Chỉ thấy gã Giao nhân gặp ngày hôm qua đang chống cằm, mái tóc đen tản dài, ung dung nhìn y.

Thư Cảnh Càn thót tim, vội vàng lăn sang bên, cảnh giác hỏi: “Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Giao nhân há miệng, cười đến dâm dê, trên mặt hiện rõ hàng chữ: Muốn làm ngươi.

Sau đó bổ nhào tới như đã hứa.

Thư Cảnh Càn lăn lông lốc ra, dưới tình hình vô cùng cấp bách cũng chả nể nang mặt mũi gì, lúc thì khóc lóc như thiếu nữ, khi thì la lối như đàn bà, khi lại chửi tục như đám lưu manh thô kệch, một khóc hai la ba thắt cổ, vậy mà vẫn không khiến gã ngừng tay, cuối cùng y chớp cơ hội ngàn năm có một, lên gối tung chiêu ‘Đoạn tử tuyệt tôn’ với gã.

Ai ngờ Giao nhân kia da dày thịt béo, lớp vảy trên đuôi như một lớp rào chắc chắn, bao vây thứ đàn ông của gã không hề xước xác tí tẹo, ngược lại người đá lại tru tréo lên thảm thiết, ôm chân khóc lóc vang trời.

Giao nhân lạnh lùng kiềm chế tính bạo ngược trong người, cầm cổ chân Thư Cảnh Càn lên, liếm ngón chân đang chảy máu.

Đột nhiên thấy gã dịu dàng, Thư Cảnh Càn bặm miệng, nhỏ một giọt nước mắt, cố làm cho mình thật là đáng thương, mếu máo: “Ta sợ đau.”

Giao nhân ngẩng mặt lên bảo: “Ta sẽ dịu dàng.”

Thư Cảnh Càn sửng sốt, không ngờ gã ta lại biết tiếng người, rồi thấy lão cá dâm bổ sung thêm câu trời đánh, “Ta sẽ cố gắng không làm chết ngươi.”

“Hức hức,” – Thư Cành Cản nghẹn ngào, vừa định giả chết, Giao nhân đã nâng mông y lên, xé rách miếng vải cuối cùng còn sót lại.

Sau đó, đè người xuống.

Da thịt chạm nhau không mềm mại và ấm áp như giữa người và người, mà là chút thô ráp và lạnh băng như nước.

Thư Cảnh Càn giật nảy mình, nhìn dung mạo gã yêu quái đang gần trong gang tấc, chỉ thấy làn da gã tuy bợt bạt, môi lại đỏ tươi lạ thường, trong đôi mắt tối đen như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh đẹp vô ngần.

Gã ta đẹp, đẹp đến nao lòng.

Nếu không vì bản thân đang trong tình thế nguy hiểm, có lẽ Thư Cảnh Càn sẽ chết chìm trong đôi mắt đầy sao ấy.

Nhân cơ hội lão cá dâm động dục, Thư Cảnh Càn quờ tay nắm hòn đá trên mặt đất, đập mạnh vào gáy gã.

Cứ tưởng gã ta sẽ lăn quay ra ngất xỉu, không chí ít cũng chảy máu kêu lên, vậy mà gã còn chẳng thèm biến sắc, vẫn cứ gục mặt liếm láp cổ mình, hệt như một con chó nhà, vừa vô lại vừa mặt dày, nằm sấp trên người cọ tới cọ lui.

Trên cổ đầy mùi nước bọt tanh tưởi, Thư Cảnh Càn kiềm chế cơn ói mửa, giơ đá lên phang cho gã nhát nữa.

Lần này Giao nhân vươn tay bắt được cổ tay y, khẽ bóp mạnh đã làm y phải thả hòn đá xuống, sau đó nhẹ nhàng cắn cổ y thay cho lời trừng phạt, chiếc răng sắc bén ấn vào lớp da non mịn, làm cả người y run bần bật, Giao nhân vừa định tiến thêm bước nghe lại thấy Thư Cảnh Càn lại sụt sà sụt sịt rồi khóc òa.

Giao nhân cau có nhìn con mồi làm mình mất hứng, phát ra tiếng hừ hừ khó chịu.

Thư Cảnh Càn vừa khóc vừa đẩy gã, còn không quên bồi thêm câu rất phá không khí, “Ngươi mà dám làm ta, ta đánh rắm đấy!”

Giao nhân: …

Thư Cảnh Càn uy hiếp, “Không chừng ta còn tiêu chảy nữa.”

Giao nhân: …

Thư Cảnh Càn nức nở, “Oa oa, ta là đàn ông mà, đàn ông đó.”

Giao nhân run rẩy, rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi mà rì rầm một câu, “Ta thích công.”

Thư Cảnh Càn chết điếng, khóc càng thêm to, đầu óc đầy ắp ý nghĩ, vất vả lắm ta mới đủ lông đủ cánh, còn chưa nếm thử mùi vị nữ nhi, cớ sao phải bị ngươi nếm trước.

Lão cá dâm đã háo sắc thì thôi, còn bày đặt không chọn cô bà dì thím, chỉ thích ra tay với mì chính cánh như y!

Sống sao được nữa!

Giãy không được, Thư Cảnh Càn vừa hoảng vừa kinh, người run như cầy sấy.

Giao nhân lấy đuôi cá cuộn y lại, vươn tay xoa nhẹ lên chiếc bụng hơi gồ lên, vừa định hôn lên, mắt đã khựng lại, chăm chú nhìn vết sẹo hình vành trăng gần rốn.

Vết sẹo rất dữ tợn, hình răng cưa, trông như dấu răng, nhưng vết thương sâu, không như người thường có thể tạo thành, mà giống như —

Ký ức chợt ùa về bóng dáng một đứa bé, khi gió xuân se lạnh, mưa bụi mông lung, nó đứng trên tảng đá bên bờ, vừa cầm cần câu đập vào nước vừa sướt mướt hô lên, “Cá tinh thối, ngươi ra đây, ra đây mau đi —”

Giao nhân bực dọc, vừa định nổi lên hù nó, ai dè cậu bé lại thình lình vẩy một bãi nước mũi, dính cái đét lên mặt.

Sau đó, Giao nhân cảm thấy bị sỉ nhục, há mồm cạp ngay lên bụng nó.



Vuốt ve vết sẹo kia, Giao nhân thử gọi “Tiểu, Cảnh?” – có lẽ vì đã lâu lắm rồi, mà gã cũng không biết mình có gọi đúng hay không.

Nhưng Thư Cảnh Càn hãy còn hoảng sợ, đầu óc rối tinh rối mù, nào có nghe thấy gã nỉ non điều chi, mặt mũi dàn dụa nước mắt và nước mũi, chẳng khác con chó mất ổ, nằm vật ra đấy cho người ta mặc sức xâm lược.

Dù sao cũng đánh không lại, trốn không thoát, chẳng thà nằm im cho gã thượng một lần, chứ liều lĩnh giãy giụa, người bị thương vẫn là mình.

Khác với thành phần tri thức khác, Thư Cảnh Càn chẳng có khí phách gì đáng kể, tuân theo phương châm ‘Chết vinh không bằng sống nhục’, y quyết định không làm mấy hành động vĩ đại kiểu như ngọc nát với ngói lành. Ngược lại, trong sự sợ hãi vô cùng tận, y lại nghĩ, nếu gã thượng mình rồi mà cho mình sống, ấy mới tốt.

Còn mạng là còn cơ hội đào tẩu.

Cứ cho là bị muỗi cắn thôi, mặc dù con muỗi ấy có hơi lớn một tí. À mà, cá thôi, lớn được bao nhiêu chứ.

Nghĩ vậy, Thư Cảnh Càn đột nhiên bình tĩnh hẳn, nằm dạng tè he ra, mặc người hưởng dụng.

Lòng cũng không ngừng niệm chú: Ngắn thôi, nhỏ thôi, điêu luyện vào nhé!

Sau đó, y nhìn xuống công cụ gây án mà Giao nhân để lộ ra, vừa thấy trái tim đã tan nát.

Lão súc sinh này, mặt mũi trông đẹp thế mà cái thứ dưới kia sao mà khủng khiếp vậy!

“Cứu mạng —”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.