Nhiếp Chính Vương

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Lần này gặp lại, dung mạo cả hai đã khác nhiều.

Chỉ có đôi mắt là vẫn như xưa.

Một kẻ cười xấu xa, một người nhìn thơ dại.

Hắn hôn gương mặt cậu, gọi: “Dưa ngốc.”

Mắt cậu đỏ hoe, gọi lại: “Thái tử ca ca.”

Trời nổi gió, hoa trút mưa.

Giữa tầng lớp mưa hoa đỏ rực, hai người chăm chú nhìn đối phương, cảm xúc ngổn ngang lại chẳng biết nói những gì.

Văn Nhân Thiện nửa buồn nửa vui, vui vì xa nhau lâu cũng đến ngày gặp lại, lại buồn vì gặp rồi cũng là lúc nói lời chia ly.

“Thiện Nhi.” – Sở Hoằng gọi, tay giơ lên muốn vén lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, Văn Nhân Thiên lại đột nhiên há miệng, “Òa” lên, cắn ngón tay hắn.

Sở Hoàng: …

Văn Nhân Thiện: Hư hư…

Sở Hoằng vừa muốn giận vừa muốn cười, vỗ mông cậu, mắng thương: “Nhóc con, chưa xuất giá đã muốn mưu sát chồng.” – rồi đặt cậu ra ghế mây, hôn ngấu nghiến, “Lần sau có cắn, nhớ phải cắn môi.”

Văn Nhân Thiện chẳng biết phải đối đáp thế nào, mắt cứ trợn tròn ngơ ngác, bị Sở Hoằng hôn quên thở, đôi mắt ửng hồng, nước lại trào mi.

Sở Hoằng lau nước mắt bên khóe mi cậu, hỏi: “Nghe được tin đồn vớ vẩn nào ngoài kia hử?”

Văn Nhân Thiện ôm cổ hắn, lắc đầu.

“Nhóc con.” – Sở Hoằng vươn tay vuốt ve tóc cậu, “Sao, không tin Thái tử ca ca của nhóc hở?”

“Không phải.” – Văn Nhân Thiện vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

Sở Hoằng hôn đôi mắt ướt nhòe, “Đừng nghĩ gì, chỉ chuẩn bị quần áo cưới, vui vẻ chờ đội ngũ ta đến rước dâu thôi, nghe chưa.”

“Nhưng mà —”

“Không nhưng nhị, ta sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Ngươi đã đợi năm năm, thêm chút thời gian nữa cũng không sợ phải không?”

Văn Nhân Thiện do dự, gật đầu.

“Dưa ngốc.” – Sở Hoằng lại cúi đầu, một nụ hôn triền miên dai dẳng.

*

Sau đó, Triều đình gần như xảy ra một cuộc chính biến. Tuy chưa đến nông nỗi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng quả là Sở Hoằng đã giết một số người không quan trọng, dấy lên sự sợ hãi bao trùm cả Triều đình.

Hắn biết đám cựu thần sẽ căm phẫn khó bình, nhưng thế thì sao, ngày thường hưởng lộc Vua, lại chỉ giỏi cái sự khua môi múa mép.

Đến lúc có sự vụ quan trọng lại chẳng được tích sự gì.

Cũng giống như lúc này, vừa nghe thấy Sở Hoằng muốn lập một nam tử làm Hoàng Hậu thì lập tức hè nhau thống thiết khuyên giải, chỉ khi thấy bạn diễn của mình rớt đài, bản thân mới ngừng công kích, co đầu rụt cổ không dám ho he.

Cái gọi là trung thành, đứng trước cường quyền và vũ lực, cơ bản chẳng là cái thá gì.

Còn Sở Hoằng, tuy chưa ngồi vững ngôi Vua, nhưng hắn nắm binh quền, không sợ có kẻ cả gan dám bức cung tạo phản. Thuận theo thì nhà nhà hòa hợp, mọi thứ đều xuôi, còn không theo, vậy đành phải giết.

Cuộc đời này, hắn nhất định phải đăng cơ Đế Vương, hiến dâng tất cả vì dân vì nước, vậy ít nhất trong quãng đời ăn không no, ngủ không ngon ngắn ngủi, hắn phải làm được một số việc vui vẻ cho mình.

Sở Hoằng chưa có căn cơ sâu, lại không người thân tín trong Triều đình, chỉ có thể làm một số thủ đoạn chộp giật.

Mà một loạt hành động giết gà dọa khỉ ấy cũng chỉ để tuyên bố rằng: Trẫm muốn lấy một nam nhi. Chư vị vừa mắt thì ở lại Triều đình tiếp tục làm quan, nếu gai mắt thì hoặc cuốn gói, hoặc là chết.

Bá quan làm sao buông được công danh lợi lộc, bạo quân cầm quyền, cũng chỉ đành cúi đầu cam chịu.

Lấy nam nhi thì lấy nam nhi, có gì to tát đâu.

Không chừng mấy ngày nữa chơi chán rồi, đến khi đó tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, cũng dần đầy lên ấy chứ.

Như vậy, Văn Nhân Thiện thuận lợi gả vào trong cung.

Và cái mác hôn quân gán cho Sở Hoằng cũng vững vàng từ đấy.

Nhưng Sở Hoằng không quan tâm. Hôn quân trong lịch sử đều là những kẻ bỏ bê Triều chính, tửu trì nhục lâm. Sở Hoằng hắn chỉ cần một người tri tâm, nắm tay đi hết cuộc đời ngắn ngủi, thì sai chỗ nào?

Chết rồi, mắt nhắm, tay xuôi, tất cả về với cát bụi, thị phi ưu khuyết thế nào, mặc hậu nhân phán xét.

Nhưng khi còn sống, hắn không thẹn với mình, thẹn với y.

Bờ cõi thịnh thế phồn hoa này, hắn cũng cần một người tri tâm, cùng hắn ngắm nhìn, cùng hắn hưởng thụ.

*

Ngày “xuất giá”, Văn Nhân Thiện mặc chiếc áo cưới đỏ tươi may vừa người, nổi bật lên dung mạo kiều diễm, phong thái vô song.

Bá quan mỗi người một suy nghĩ, ai cũng nhìn Văn Nhân Thiện bằng ánh mắt khác thường. Chỉ thấy mặt mày cậu như hoa như phấn, nam nữ bất phân, có lẽ vì dung mạo quá mức tinh xảo mà còn mang theo cả nét mị hoặc mơ hồ, làm người ta liên tưởng ngay tới câu — dung nhan họa Quốc.

Xưa kia là hồng nhan, nay đổi gió, thành nam nhi rồi.

Ài, thói đời đổi thay!

Sở Hoằng nắm tay Văn Nhân Thiện, hoàn thành trọn vẹn buổi hôn lễ Hoàng gia, tuy lễ tiết rườm rà rắc rối, nhưng nắm được tay cậu rồi, vất vả một chút cũng xá chi.

Nghiêng đầu nhìn giọt nước lóng lánh trên khóe mắt Hoàng Hậu của hắn, Sở Hoằng nhẹ nhàng lau đi, dán vào tai cậu thủ thỉ: “Ngoan, muốn khóc thì để dành đến tối khi chúng mình lên giường ấy. Nào, cười một cái cho chồng xem.”

Văn Nhân Thiện trộm véo hắn, “Lưu manh.”

Cậu không ngờ mình lại có thể lấy thân phận nam nhi gả vào Hoàng cung, trở thành vợ của Sở Hoằng, thành Hoàng Hậu của hắn.

Trước khi Sở Hoằng mang sinh lễ đến, cậu không dám tưởng tượng, cũng không dám hy vọng xa vời.

Cố gắng nuốt nước mắt vào, lại nghe Sở Hoằng nói: “Đừng khóc, ngươi là Hoàng Hậu mà Trẫm cưới hỏi đoàng hoàng, là chủ của Cung điện này. Từ nay về sau, non sông gấm vóc, không chỉ của riêng ta, mà cũng là của ngươi. Chỉ cần ưỡn ngực, mỉm cười cho bá tính thiên hạ xem.”

Văn Nhân Thiện rung động, “Hoàng Thượng.”

Sở Hoằng cúi đầu hôn môi cậu, dịu dàng gọi: “Hoàng Hậu.”

“Ôi trời ơi!” – bá quan đồng loạt che mặt. Còn chưa động phòng đâu đấy, có biết xấu hổ không!

Đã có một hôn quân, còn thêm một quái hậu.

Tương lai Đại Sở thật đáng lo.

Đêm đến, Sở Hoằng kết thúc bữa tiệc, lảo đảo về tẩm cung, vừa vào đã thấy nhóc con đang ngồi khoanh chân trên giường, cắn hạt thông, hạch đào “tanh tách”, chẳng thua thiệt bản thân chút nào.

Nhiều năm qua, cậu đã cao lớn, sức ăn cũng khỏe ra.

Nhìn đống vỏ chất đầy đất, Sở Hoằng bước vào, nhéo nhéo đôi má phúng phính của cậu, hỏi: “Còn đói không, ta sai người mang ít thức ăn lên nhé.”

Văn Nhân Thiện vỗ vụn trên người, “Cũng gần no rồi, không ăn nữa.”

Sở Hoằng nhìn đống vỏ chồng chất, mày cau lại, “Mới gần no thôi á.”

Cứ thế này, không biết Quốc khố có bị nhóc ăn sạch hay không.

Lắc đầu, Sở Hoằng cúi xuống, hôn đôi môi dính đầy đường, “Ngọt quá.”

Tai cậu nóng bừng, chớp mắt ra sau ý bảo hắn ta giữ ý đi, đằng sau còn đầy người đấy.

Nào ngờ các cô cung nữ lại lắc đầu, “Hoàng Hậu yên tâm, cứ đến đêm là chúng nô tỳ lại bị mù, không nhìn thấy gì cả, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thoải mái mà ân ái thôi.”

Văn Nhân Thiện: …

Sở Hoằng bật cười, phất tay, “Thôi, Hoàng Hậu dễ ngượng, các ngươi lui xuống đi, ở đây không cần người hầu hạ.”

“Dạ.” – các nàng khom người, lại chần chừ chưa muốn đi.

Đã là nô tài ở cung Phượng Linh thì đều được xem đông cung của Tiên Hoàng và Hoàng Hậu. Thế nhưng nam nam thế này là lần đầu tiên đấy.

Kể cũng có chút háo hức nha.

Thấy các nàng chưa chịu đi, Sở Hoằng lườm, “Sao, hay là muốn ở lại đây qua đêm? Trẫm không có sở thích yêu tập thể.”

Mọi người đỏ mặt, vội vã nhẹ chân rút lui ra ngoài.

Thấy tất cả đi rồi, Sở Hoằng mới quay sang nhìn Văn Nhân Thiện, chỉ thấy mặt cậu đỏ tưng bừng, thế là bỗng nổi máu trêu ghẹo, nắm chiếc cằm đầy đặn của cậu mà hỏi: “Trăng đã treo cao, không khí hòa hợp. Chi bằng để Trẫm đích thân dạy Hoàng Hậu chuyện phòng the nhé?”

Văn Nhân Thiện:…

Biết là phải học, nhưng nghe sao mà hạ lưu thế.

Phù dung trướng ấm, trải đêm xuân.

Nhỏ con như Văn Nhân Thiện nào chịu nổi sức ép quá lớn, Sở Hoằng thì đã nghẹn lâu lắm lại không thể tận hứng, kể cũng đáng tiếc.

Vả lại, hắn có xúc giác mẫn cảm hơn hẳn người thường, nên chuyện kia cũng cố chấp khác hẳn người thường.

Nếu không phải vì thấy Văn Nhân Thiện thực sự không chịu nổi, khóc rưng rức cầu xin, thì hắn đã định bụng làm một mạch đến sáng.

Vất vả lắm mới đè cơn ham muốn cuộn trào xuống, Sở Hoằng lùi ra, nhẹ nhàng vỗ về, “Ngoan, đừng khóc.”

Văn Nhân Thiện cuộn tròn người, đôi mắt đỏ bừng, “Ngươi bắt nạt ta.”

“Không phải bắt nạt.” – Sở Hoằng dở khóc dở cười, hôn đôi mắt nhòe lệ dỗ dành, “Đây là yêu.”

Văn Nhân Thiện rúc sâu vào trong chăn, bĩu môi bảo: “Thế ngươi cũng cho ta yêu một lần đi.”

Sở Hoằng: “Hửm?”

Văn Nhân Thiện: “Cho ta ở trên ý!”

“Nhóc con, tạo phản hả.” – Sở Hoằng vỗ mông cậu, lại thò tay vào chòng ghẹo thằng nhỏ dễ thương kia, “Muốn tạo phản cũng phải có năng lực chứ, trông thằng nhỏ của ngươi xem, phụt – nhỏ quá.”

Văn Nhân Thiện tức tối, đấm thùm thụp cho hắn mất nhát, “Nhỏ đâu mà nhỏ, nhỏ đâu mà nhỏ.”

Sở Hoằng vỗ về an ủi, “Không nhỏ, không ngỏ, là Trẫm nói linh tinh, chỗ đó của Thiện Nhi oai phong hùng dũng không khác gì tướng quân.”

“Ngươi mới là tướng quân ý.” – Văn Nhân Thiện đẩy hắn, rúc lại vào trong chăn, còn không quên lẩm bẩm, “Hơn nữa, chỗ đó của ngươi xấu thế mà còn lên mặt chê ta, đúng là không biết xấu hổ.”

“Dưa ngốc.” – Sở Hoằng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, lòng thầm nhủ sao mà ngốc nghếch thế này.

Ngốc đến mức làm người vừa thích lại vừa thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.