Nhiếp Chính Vương

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Ai cũng bảo gỗ vô tâm, nhưng Văn Nhân Thiện này, lại trớ trêu sinh ra tình cảm con người.

Bản Vương thở dài, hỏi y: “Chuyện này, ngươi đã thương lượng với Sở Hoằng chưa?”

“Chưa.” – y lắc đầu, “Bề ngoài Hoàng Thượng là người mạnh mẽ, chẳng nể nang ai, kỳ thật nội tâm rất dịu dàng. Hai năm nay, là ta ở bên cạnh hắn, chăm lo cơm áo sinh hoạt, giúp hắn dàn xếp hậu cung. Ta là người nằm chung chăn, là vợ của hắn. Dù không thương ta, nhưng hắn vẫn quan tâm đến cảm nhận của ta. Nên trước mặt ta, hắn sẽ không nói muốn Văn Nhân Thiện trở về. Nhưng ngài biết đấy, nhịn được hôm nay, chịu đựng được ngày mai, nhưng chắc chắn chẳng thể nhẫn nại được ngày mốt, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ngươi muốn Văn Nhân Thiện trở về. Hai năm qua, lúc nào hắn cũng khắc khoải người ấy, cả mơ cũng gọi người ấy. Nếu ngài thật sự có thể mang Văn Nhân Thiện trở lại, đừng nói là xúc giác, dù phải đánh đổi bằng cả giang sơn, hắn cũng bằng lòng.”

Cõi lòng Bản Vương chợt buồn phiền khó hiểu. Đừng nói yên đan của y chẳng có tác dụng gì với ta, mà dù có, ta cũng không làm vụ giao dịch này.

Bởi nếu Văn Nhân Thiện kia trở lại, con rối sẽ thành vật dư thừa, thành rào cản giữa Sở Hoằng và Văn Nhân Thiện, Sở Hoằng sẽ chẳng muốn giữ y lại bên mình.

Nhưng y đã thành tinh, đã coi như một sinh mạng, nào có thể dễ dàng ném đi như chiếc giày đã rách.

Nhiều lần trải qua luân hồi sinh tử, Bản Vương vẫn cho rằng, trăng khi tròn khi khuyết, người lúc thăng lúc trầm, vốn mọi thứ đã được định sẵn, nên buông tay thì phải buông tay.

Cứ cố chấp giữ lấy chỉ càng thêm đau thương. Duyên phận đã hết, thì đừng nên miễn cưỡng kéo dài.

So với mang Văn Nhân Thiện trở về, Bản Vương hy vọng Sở Hoằng có thể quý trọng con người trước mắt này hơn.

Còn về xúc giác của Bản Vương, kiếp này không lấy được thì để sang kiếp sau lấy…

Bản Vương ngẫm nghĩ rồi nói với y: “Ngươi không biết, trên đời có hai thứ mà người ta không thể buông bỏ, một là không có được, hai là đã mất đi. Hiện giờ Sở Hoằng mất Văn Nhân Thiện, nên lòng hắn lúc nào cũng hướng về cậu ta, nhưng nếu một ngày hắn mất ngươi rồi, cũng sẽ nhớ ngươi mãi khôn nguôi.”

Y lắc đầu, “Không. Ta không biết cười, không biết khóc, không biết làm nũng, càng không biết lấy lòng, vậy nên hắn chưa từng thích ta. Hắn tốt với ta cũng vì coi ta là Văn Nhân Thiện. Đến khi Văn Nhân Thiện trở về, tất cả sự dịu dàng chăm sóc ấy sẽ dành trọn cho người đó thôi.”

Chung quy vẫn là một miếng gỗ, sao cứ mãi khư khư một chuyện tình?

Bản Vương đành giải thích: “Ngươi trải đời chưa lâu, chưa hiểu thấu lòng người. Trên đời này, không phân biệt nam nữ, ai cũng khốn nạn cả. Khi ngươi ở bên hắn, trả giá nhiều vì hắn, hắn cũng chẳng để tâm, nhưng một khi ngươi biến mất, hắn mới nhớ ngươi thật nhiều. Thứ gì quá dễ đạt được thì càng ít được người ta quý trọng. Đến lúc mất rồi, mới không kịp ăn năn.”

Y khó hiểu, “Vậy là sao?”

“Thời gian dài như vậy, Sở Hoằng dù sắt đá đến mấy cũng sẽ bị dao động thôi.” – Bản Vương nói, “Không hẳn là hắn không có tình cảm với ngươi, chủ yếu là vì hắn tự giam mình vào bể sâu quá khứ, lại cố chấp ép buộc bản thân không được yêu ngươi. Hắn cho là như thế mới không phụ tình yêu mà Văn Nhân Thiện từng dành cho hắn.”

Văn Nhân Thiện sửng sốt, “Ý ngài là, hắn cũng có thể thích ta ư?”

“Có lẽ…” – Bản Vương trả lời.

Lặng không một hồi, ngoài trời chợt lóe chớp, cơn mưa mới ngơi đã lại đổ bay bay.

Văn Nhân Thiện sai cung nữ, “Đến Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa đi, bảo đầu bếp nấu bát canh gà, thả Bách tử nhân và Hợp hoan bì, ít thảo dược vị nhẹ, à phải rồi, nấu thêm bát cháo đỗ đen Dạ giao đằng nữa, rồi cùng bưng lên.”

Tất cả đều có tác dụng an thần.

Vị Hoàng Hậu này, quả là quan tâm Sở Hoằng hết mực.

Dặn dò xong xuôi, Văn Nhân Thiện cầm ô, nói với ta: “Xin thứ không tiếp chuyện với ngài được, ta đến Ngự thư phòng một lát, chẳng biết Hoàng Thượng có gì để che mưa không.”

Bản Vương sửng sốt, “Ngươi cứ giao việc này cho nô tài, việc gì phải tự mình đi.”

“Không sao, coi như đi tản bộ.” – rồi y mở ô bước ra ngoài.

Chẳng có việc gì làm, Bản Vương ra cửa điện, đứng dưới mái hiên, giơ tay đón mưa. Tay chẳng cảm nhận được mưa ướt, cũng chẳng thấy lạnh chi.

Rốt cuộc nước là cảm giác gì? Ấm và lạnh là cảm giác gì? Ôm lại cảm giác thế nào? Và hôn thì cảm xúc ra sao?

Yêu, lại là cảm giác gì?

Đứng ngắm mưa dưới hiên chừng một khắc, Bản Vương thấy Sở Hoằng cầm ô đi phía xa, người dựa sát vào Văn Nhân Thiện. Mà chiếc ô kia, tuy là che chung, nhưng lại nghiêng hết về phía Văn Nhân Thiện, Sở Hoằng thì để cả nửa người ra ngoài.

Văn Nhân Thiện cầm ô đẩy về phía Sở Hoằng, “Cơ thể ta không sợ lạnh, Ngự thể của Hoàng Thượng quan trọng hơn.”

“Đừng nói bậy.” – Sở Hoằng ôm ghì lấy eo y, kéo y sát vào người mình, “Thế này chẳng tốt hơn, sao cứ cách xa ta vậy làm gì.”

Bản Vương đứng xa nhìn hai người họ, lắc đầu.

Hai người này, một người si, một kẻ ngốc, không ai chịu nói, dồn nén tất cả tình cảm vào trong lòng, kể cũng thật hợp đôi.

Rõ ràng chỉ cần một người dám bước lên, vấn đề giữa họ sẽ được giải quyết. Vậy mà trớ trêu thay, một người không dám hy vọng, một kẻ không dám lãng quên.

Cả hai đều như hũ nút, rốt cuộc chẳng biết ai đang dằn vặt ai.

Khi Sở Hoằng đến gần, hắn cười hỏi: “Tương Vương đã ở đây thì nán lại dùng bữa đi?”

Bản Vương chần chừ một chút rồi đồng ý: “Được.”

Và thế là ba người chúng ta ngồi chè nước đợi cơm.

Chỉ thấy Sở Hoằng móc ra một chiếc trâm cái tóc đính đá vàng, đặt vào tay Văn Nhân Thiện, “Nhân lúc rảnh rỗi, Trẫm tự tay khắc đấy, cảm thấy màu này rất hợp với ngươi.”

Văn Nhân Thiện ngẩn người, “Chẳng phải mọi khi ngươi đều nói ta hợp với màu hồng nhạt đó sao?”

“Đó là hợp với Thiện Nhi, không phải ngươi.” – Sở Hoằng nói, lại cầm chiếc trâm ướm lên tóc y, “Quả nhiên màu vàng hợp với khí chất của ngươi hơn.”

Văn Nhân Thiện ngây dại. Có lẽ đây là lần đầu tiên y được Sở Hoằng đối xử như một người khác, nhất thời đầu óc trống không chẳng nghĩ được gì.

Y đưa tay gỡ chiếc trâm xuống, vuốt nhè nhẹ lên họa tiết hoa bên trên, “Đẹp quá, đây là món quà đầu tiên Hoàng Thượng tặng ta.”

Sở Hoằng nhướn mày, “Trước kia vẫn hay tặng cho ngươi còn gì?”

“Đó là cho Văn Nhân Thiện.” – y nhẹ nhàng đáp, “Dù đặt vào tay ta, nhưng đều là những thứ cậu ấy thích.”

Sở Hoằng lặng người, “Vậy ngươi thích gì nữa thì nhớ nói, Trẫm đều tặng cho ngươi.”

Văn Nhân Thiện lắc đầu, “Không còn gì cả, có thể nhận được món quà này, lại do ngươi tự tay điêu khắc, vậy là tốt lắm rồi.”

Tuy chẳng thấy bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt y, vậy mà Bản Vương lại cảm giác rằng, dường như y đang khóc. Có một loại nước mắt, không phải cứ chảy trên mặt mới khiến người ta biết y đang buồn hay đang vui.

Mà sự thay đổi thái độ đột ngột này của Sở Hoằng càng làm Bản Vương thấy bất ổn.

Món ăn được bê lên, Sở Hoằng rót rượu cho Bản Vương, “Mời Vương gia.”

“Mời.” – Bản Vương cầm chén rượu, nhấm nháp thử một ngụm.

“Thế nào?” – Sở Hoằng hỏi: “Có thể sánh với rượu do Tửu Thánh Yến Quốc ngươi cất ra không?”

Bản Vương thật thà đáp: “Kém xa.”

“Ha ha.” – hắn bật cười, “Vương gia thật chẳng khách khí.” – rồi gắp một chút thức ăn, “Tiếc quá, giá như Vương gia không sinh ra ở Yến Quốc mà trên Sở Quốc ta, thì có lẽ hai ta đã thành tri kỉ rồi. Đời này chẳng mấy người được Trẫm tôn trọng, Tương Vương ngươi chắc chắn là một người trong số đó.”

“Được Hoàng Thượng nể mặt rồi.” – Bản Vương lại làm ngụm rượu nữa, “Nếu đã coi trọng tại hạ, thì ngay giờ khắc này, hai ta đã có thể trở thành tri kỉ đấy.”

Hắn cười, “Sau đó thì sao? Thả ngươi đi hả?”

Bản Vương lắc đầu, nào có trông mong hắn sẽ làm đến nhường đó.

*

Tuy rượu hơi kém, nhưng món ăn lại rất ngon, bữa này cũng thỏa mãn được bảy tám phần.

Văn Nhân Thiện thì vì cơ thể không cần hấp thụ dinh dưỡng nên chỉ ngồi bên phụ trách rót rượu.

Chẳng biết có phải Bản Vương suy nghĩ nhiều, mà luôn cảm thấy đêm nay, Sở Hoằng rất đỗi dịu dàng với Văn Nhân Thiện.

Cảm giác này giống như khi ta áy náy với một người, sẽ nghĩ mọi cách bù đắp cho hắn.

Ăn no rượu say, Bản Vương lên tiếng cám ơn, rồi rời khỏi Phượng Linh cung.

*

Về đến tẩm cung thì thấy một nam tử mặc áo đen dài thêu hoa Mạn Châu Sa đỏ đang đứng dưới mái hiên, dáng người cao to, khuôn mặt lạnh lùng, không phải Chiêu Minh thì còn là ai.

Hắn đã thấy khuôn mặt sứt sẹo của Bản Vương từ đằng xa, thế rồi cười khẩy, “Vốn đã xấu rồi, giờ làm gì mà để xấu hơn thế?”

Bản Vương sờ mặt bảo: “Nhất thời bất cẩn, bị người ta đánh lén.”

“Hừ!” – hắn rảo bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, “Ta đã điều tra hồn phách mà ngươi nhờ vả rồi.”

“Thế nào?” – Bản Vương hỏi.

“Không tốt lắm.” – Chiêu Minh đáp, “Đã uống canh Mạnh Bà, đến bờ bên kia đầu thai.”

Bản Vương nhíu mày, lại thấy Chiêu Minh đẩy sang một chiếc hộp chế bằng huyền thiết, “Nhưng sau khi Văn Nhân Thiện uống canh Mạnh Bà, trí nhớ của hắn bị rơi vỡ bên cầu Nại Hà, được Mạnh Bà nhặt về đây. Ngươi chỉ cần tìm một cơ thể, khảm trí nhớ này vào là được.”

Bản Vương nhận hộp, lại nhớ ngay đến con rối kia, hỏi hắn: “Nếu gán trí nhớ này vào một người thì người đó sẽ ra sao?”

Chiêu Minh thản nhiên đáp, “Trí nhớ của chính hắn sẽ biến mất, bị trí nhớ mới này thế chỗ hoàn toàn.”

Tay Bản Vương bỗng siết chặt, “Vậy có khác nào tá thi hoàn hồn đâu?”

Chiêu Minh lắc đầu, “Không giống, tuy ta có quyền lớn, nhưng cũng không dám tự tiện giết người câu hồn. Người đó chỉ kế thừa trí nhớ của Văn Nhân Thiện thôi, linh hồn thì vẫn là của hắn.”

Vậy là, linh hồn thì vẫn là linh hồn đó.

Nhưng trái tim, nào phải trái tim kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.