Phong Mộ Ngôn thấy khách đến cũng chả thèm ra tiếp.
Chỉ thấy hắn thoa hương liệu nên mu bàn tay của một cô nàng, mặt dày nịnh đầm: “Tỷ tỷ, mùi thơm thanh nhã này hợp với khí chất thanh tao cao quý của tỷ nhất đấy.”
Một tiếng “Tỷ tỷ” này gọi đến là ngọt, không biết ê mặt là gì.
Cũng phải thôi, cùng hội cùng thuyền với Diêu Thư Vân thì có mặt mũi cũng chỉ để trang trí.
Phong Mộ Ngôn lấy lòng xong cô thứ nhất thì xoay sang chiều ý cô thứ hai, miệng lưỡi không xương cứ trăm đường lắt léo, lừa hết cô này đến cô kia.
Trong lúc đẩy đưa, cả mở ngân phiếu đã nhét hết vào lòng hắn.
Ỷ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ, chả biết bán hương hay bán sắc đây.
Tóm lại, sau khi thỏa mãn hết cả “Ân khách” rồi, Phong Mộ Ngôn mới quay ra nhìn ta và Diêu Thư Vân như thể ban ơn mà hỏi: “Sao, Diêu đại nhân tìm tại hạ có việc gì?”
Diêu Thư Vân cười khẩy, “Không có việc thì tìm ngươi làm gì, chả lẽ đến xem cái vẻ lẳng lơ của ngươi chắc?” – rồi hắn giới thiệu Bản Vương cho Phong Mộ Ngôn: “Vị bên cạnh đây chính là Tương Vương điện hạ.”
“Ối chà?” – Phong Mộ Ngôn nhìn ta đầy mờ ám, “Tình nhân của Diêu đại nhân à, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bản Vương nhíu mày, “Tình nhân?”
“Không phải ư?” – Phong Mộ Ngôn kéo vạt áo che lại da thịt lõa lồ trước ngực, lười biếng bảo: “Gần đây trong thành ai chẳng kháo nhau chuyện hai vị tình nồng ý mật, gắn bó keo sơn như thế nào. Mấy cô nàng ở Nguyệt Hoa Lâu còn kể từng tận mắt chứng kiến Vương gia không tiếc vung tiền để đổi lấy nụ cười khuynh thành của Diêu đại nhân mà.”
Nụ cười khuynh thành…
Bản Vương liếc nhìn Diêu Thư Vân đang cười hở mười cái răng, mắt híp tịt chẳng thấy mặt trời, trông rất chi là ngứa đòn, phải kiềm chế lắm mới không giết hắn.
Không ngờ vở diễn mới hai hôm trước trước cửa Nguyệt Hoa Lâu đã lan truyền khắp ngõ ngách Kinh thành.
Chuyện tốt không ra tới cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn xa.
Chính là đây!
Đằng nào cũng mất mặt rồi đâm ra lười giải thích, sau khi Bản Vương tỏ ý đồ đến đây với Phong Mộ Ngôn, hắn lấy hương liệu cho Bản Vương và dặn dò: “Khi nào dùng thì cho vào lư hương. Trong này có mộc hương, trầm hương quý hiếm, với hương phấn bí truyền của tại hạ, đã dùng là đảm bảo không mất ngủ với mộng mị nữa.”
Bản Vương cất hương liệu, đưa cho hắn một thỏi bạc, hắn ta áng chừng một lúc rồi nói: “Có nhiêu đây thôi á? Từng này còn chưa đủ hồi vốn.”
Bản Vương giật mình, “Thế bao nhiêu?”
Hắn ta giơ tay, “Giá niêm yết công khai, 1 lạng 10 lượng, Vương gia mua tròn hai cân, phải là hai trăm lượng, không cho nợ.”
Bản Vương suýt thì ói máu, hai trăm lượng? Sao không đi cướp cho rồi?!
Tuy Vương gia thì giàu thật, nhưng bạc cũng không từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên, bổng lộc mỗi tháng của Bản Vương cũng chỉ đến hai trăm lượng là cùng.
Thế mà nhà ngươi còn cố tình lên giá, chặt chém cắt cổ như thế cũng quá là —
Thấy ta giật mình, Phong Mộ Ngôn nhướn mày hỏi: “Sao? Vương gia chế đắt phỏng? Nói thật cho ngài biết nhé, đã là người đến chỗ ta thì không ngại vung tiền. Nếu không phải đã hết cách thì ai lại tìm đến đây, mà đã tìm đến thì ai lại xót tiền. Nếu Vương gia tiếc của thì có thể tìm chỗ khác. Hương liệu ngoài kia chỉ mấy văn tiền một cân thôi.”
Hắn nói cứ như thể Bản Vương vừa nghèo vừa ki bo lắm.
Thôi, đằng nào cũng đến rồi, Bản Vương xót ruột một lần, trả tiền thanh toán.
Cầm hương liệu trở ra ngoài sảnh, chỉ thấy có mấy gã lờ đà lờ đờ nằm cuộn tròn trong góc phòng, mồm thì lẩm bẩm gì đó. Nét mặt có vui có buồn, có sảng khoái có đau khổ, trông rất quái dị.
Bản Vương kinh ngạc, ngoái lại liếc nhìn Phong Mộ Ngôn cũng cùng đi ra, hỏi: “Mấy người kìa —”
Phong Mộ Ngôn cười khẽ, “Hít ‘Mộng Tiêu Tương’ vào, đang hưởng thụ lắm. Vương gia có muốn thử không? Lần đầu tiên ta miễn phí cho.”
Bản Vương hoảng hốt.
Thứ hương ‘Mộng Tiêu Tương’ này có thể khiến người ta mất hết tỉnh táo, thần trí mộng mị, quá là tà ma.
Rốt cuộc có khúc mắc gì không giải quyết nổi mà phải cần đến độc dược để giải sầu.
Bản Vương không hiểu.
Chỉ có điều trên mặt mỗi người, Bản Vương lại bắt gặp những nét mặt khác nhau.
Diêu Thư Vân từng nói: “Kiếp đời đắng khổ, ai cũng có dục vọng ham muốn, ai cũng có ý niệm chấp nhất. Vương gia trông thì như chẳng hề có ham muốn, vô dục vô cầu, chẳng qua là ngươi ra vẻ phóng khoáng. Người sống ở đời, chung quy cũng có thứ không thể nắm lấy, rồi không thể buông xuôi.”
Ngẫm vậy, Bản Vương lại đảo mắt nhìn họ một lần nữa, nhìn nụ cười thỏa mãn của họ, như cuồng lại như si.
Đời này của Bản Vương cũng có một người, một phần tình, mà ta muốn buông không được, nắm cũng chẳng xong.
Trước khi đi, Bản Vương ngoái lại nhìn Phong Mộ Ngôn rồi nói: “Ta sẽ còn đến nữa.”
“Ồ?” – hắn nhếch mép cười, “Không biết lần tới Vương gia đến, là muốn mua hương liệu dưỡng tâm an thần hay cầu một ảo mộng say sưa.”
Bản Vương khép ống tay áo, đáp hắn rằng: “Cầu mộng, hỏi lòng.”
Đi ra được một khoảng, Diêu Thư Vân dựa sát vào hỏi ta: “Vương gia, ngài muốn thử ‘Mộng Tiêu Tương’ kia thật đấy à?”
Bản Vương cười, “Có câu ngày nhớ đêm mơ, Bản Vương muốn biết, nếu chẳng có tương tư lại sẽ mơ thấy thứ gì.”
“Không tương tư gì ư?” – Diêu Thư Vân nheo mắt, “Vương gia, đôi khi hạ quan thấy ngài quen làm bộ làm tịch thật ý.”
“Thế à?” – Bản Vương không thèm truy cứu cái sự vô lễ của hắn, chỉ lấy miếng ngọc bội đã khắc xong từ trong áo đưa sang, “Này, trả lễ.”
Hắn trân trọng nhận lấy, ngắm nhìn tỉ mẩn, đầu ngón tay vuốt lên mỗi họa tiết hoa văn, lần qua từng nét khắc, nhoẻn cười, “Vương gia có lòng, còn nhớ ta thích xương bồ nhe.”
Việc con con đó Bản Vương vẫn nhớ được.
Vậy mà trông hắn thật nâng niu, vuốt ve miếng ngọc bội mãi mới nói rằng: “Vương gia viết chữ đẹp, điêu khắc cũng thật giỏi, đã là ngài tự tay khắc tặng cho, hạ quan coi nó như vật đính ước nhé.” – nói rồi lại bắn cho ta nụ cười đầy ám muội.
*
Chập tối, Bản Vương trở về phủ.
Thấy Tô Dung đang ngồi trong sân giặt giũ một chậu quần áo to, đôi bàn tay nhỏ nhắn nứt nẻ vì lạnh giờ ngâm nước làm các vết nứt càng thêm trắng bệch.
Nàng thấy Bản Vương, định đứng dậy chào, lại bị ta xua tay miễn lễ.
Bản Vương lại gần hỏi: “Ai giao cho ngươi mấy việc nặng nhọc này? Bản Vương nhớ là đã dặn cả phủ không để ngươi ra ngoài nhiễm lạnh rồi cơ mà.”
Nàng lắc đầu, “Nô tì không sao, giặt ít quần áo thôi, thoải mái hơn bổ cúi nhóm bếp nhiều rồi.”
Bản Vương sai người cầm thuốc trị nứt da đến, ngồi xổm xuống, cầm tay Tô Dung, bôi thuốc cho nàng.
Tô Dung giật mình co rúm cả người lại, “Nô tì không dám.”
“Đừng nhúc nhích.” – Bản Vương nạt nộ, tiếp tục bôi thuốc cho nàng, nhân tiện nói: “May mà lần trước có ngươi xem bệnh cho Hoàng Đế.”
Cả người nàng cứng nhắc, “Vương gia khách khí quá, đây là bổn phận của nô tì. Nếu không còn việc gì thì nô tì xin lui xuống.” – nói rồi rút tay bỏ chạy.
Bản Vương sửng sốt. Phụ nữ khắp thiên hạ bon chen dẫm đạp lên nhau, đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để được kề cận Bản Vương ta, ấy vậy mà nàng ta chạy đến là lẹ.
Nếu đổi thành nha hoàn khác thì —
Bản Vương đánh mắt sang cô nàng Thu Hà đang quét lá, hắng giọng một cái, còn chưa kịp gọi đã thấy nàng ta đá lông nheo, bắn tim tới tấp, hổn hà hổn hề mà gọi ta: “Chủ nhân ~”
“Biến!” – Bản Vương quát.
Rồi đứng dậy chạy theo Tô Dung hô với theo: “Tóm lại lần này Bản Vương nợ ngươi một lần, sau này có gì cần cứ nói. Kể cả vào thái y viện Bản Vương cũng có thể giúp ngươi.”
Nàng dừng chân, ngoái lại cười, những vết nứt nẻ trên mặt dường như nhòa đi, trông sinh động hẳn ra, nói với ta rằng: “Món nợ này cứ ghi lại đó, sau này nếu cần nô tì sẽ không khách sáo đâu. Chỉ hy vọng lúc đó Vương gia đừng có quỵt nợ.”
Bản Vương cười, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy nô tì xin cáo lui.” – nói rồi bình thản rời đi, làn váy phe phất.
Bản Vương thôi cười, vẫy tay, gọi ảnh vệ ngồi xổm trên nóc nhà — Bạch Sam, Bạch Hoa xuống.
Chung quy Tô Dung vẫn là người lạ, càng thông minh lại càng đáng ngờ.
Cái mạng của Bản Vương được bao kẻ ngày nhớ đêm mong, trước kia còn gặp đủ các thể loại giết sáng ám tối, bản thân mà không cẩn trọng có khi đã ngoẻo từ đời nào.
Sau khi dặn dò hai người phải canh chừng Tô Dung cẩn thận, Bản Vương quay ra hỏi Bạch Hoa: “Ngươi đang làm gì thế?”
“À.” – hắn nhét bịch hạt dưa vào trong áo, “Ban ngày thuộc hạ ra ngoài tản bộ được cháu gái đằng ngoại của Lưu thẩm nhà lão Vương ở phố Đông đưa cho.”
Bản Vương chưa có luận ra mối quan hệ lằng nhằng này thì đã thấy hắn tiếp tục: “Cô gái kia được lắm á, người xinh xắn, lại thoải mái dí dỏm, biết gảy tì bà nữa, nhưng thuộc hạ vẫn thấy gu thẩm mĩ của nàng ta không được tốt lắm, rõ là mặc váy màu vàng trông sẽ xinh hơn mà cả ngày cứ thích diện bộ màu hồng…”
Hắn còn líu lo chưa ngưng nghỉ, Bản Vương đã nhíu hết cả lông mày.
Thật sự ra thì tính cách của Bạch Hoa không hợp làm ảnh vệ, với thể chất nói không để mồm nên da non của hắn thì hợp với nghề kể truyện hay bà mối hơn. Chính bản thân hắn cũng hay chơi trò mất tích, cả ngày lăn lê đầu đường cuối ngõ, vừa ngồi lê đôi mách với người ta vừa thu thập thông tin.
Hắn ta, coi như là mật thám Bản Vương nhét vào dân gian đi.
Còn cái gã mặt đơ, im lặng sau lưng hắn tên là Bạch Sam, gã còn chả bằng Bạch Hoa. Vì sao, vì hắn ta là người không hề có lấy bất cứ một hứng thú nào, bao gồm cả sự an toàn của chủ nhân hắn là ta đây.
Chỉ cần Bản vương chưa tắt thở thì hắn ta còn tiếp tục thờ ơ, ngồi nhìn không để ý.
Lúc nhàn thì hắn thích ngắm trời, ban ngày nhìn mây, đêm tới đếm sao. Lúc nào cũng ba ngơ như lạc vào cõi thần tiên, chả biết đang nghĩ gì.
Tóm lại, hai kẻ này tháng nào cũng ăn lương đều đặn, mà làm việc thì quá ít.
Vô tích sự mà công việc béo bở như thế chỉ e cả Yến Quốc cũng khó tìm.
Lúc này Bạch Hoa vẫn đang lải nhải bên tai ta, “Nghe người ta bảo nghiêm mực ở cửa hiệu Hương Mực không tốt bằng ở cửa hiệu Thanh Vận, nghiêm mực ở Thanh Vận tốt hơn, đá mực trơn bóng, mài nhẵn như không, nước mực nhanh khô, rửa sạch cũng dễ…”
Hai bên mày của Bản Vương sắp xoắn vào nhau.
Hắn nói nhiều như vậy mà Bản Vương chưa giết hắn, có khi vì Bản Vương có một trái tim nhân ái cũng nên.
Đuổi kẻ ba hoa và gã mặt đơ đi rồi, Bản Vương về phòng, cầm ấm trà, rót chén trà lạnh lót dạ.
Mấy hôm nữa là tới ngày sinh của Hoàng Thượng, không biết nên đưa quà gì đây?
Nhìn lướt qua đống hương liệu mới mua, Bản Vương lại thở dài thở ngắn.
Bổng lộc thằng cháu Bản Vương cho chẳng đáng bao nhiêu, làm cách nào để hồi vốn đây nhỉ.