“Người dựa vào cái gì… dựa vào cái gì…”
“Hoàng Thúc, người không thể… không thể…”
“Cầu xin người đừng…”
“Không thương ta thì thôi… còn muốn cướp cả quyền lợi yêu ngươi…”
“Ta không muốn… Hoàng Thúc…”
“Ta hận ngươi…”
Đêm đó, sau khi đã biết tất cả, Yến Cữu giãy giụa sống chết không chịu cho ta thu hồi tình căn từ trên người nó.
Theo như nó nói thì thà dù khổ vì cầu mà không được còn hơn vô dục vô cầu, như thế liệu có còn là con người hay không?
Nó không cần ta thương nó, chỉ liều mình giữ lại tình yêu của nó dành cho ta.
Nhưng Bản Vương vẫn không theo ý nó, cưỡng chế thu hồi tình căn đã mất hàng trăm năm qua.
Phòng trong lộn xộn, tiếng khóc trộn lẫn tiếng đấm đá.
Kẻ không biết còn tưởng Bản Vương đang giở trò đồi bại với Yến Cửu.
Yến Cửu khóc lóc giãy giụa một thôi một hồi thì ngừng nhúc nhích, nó nằm yên lặng, đáy mắt đã nhuộm sắc tro tàn.
*
Tinh mơ hôm sau, Yến Cửu dậy sớm rời khỏi Vương phủ, ngồi kiệu về Cung trước.
Bản Vương theo sau, vén rèm kiệu lên là có thể thấy nó đi ngay đằng trước.
Cách mấy bước, mà như cách một sông Ngân.
*
Lên Triều, chỉ thấy Yến Cửu đã trút bỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn khi xưa, nghiêm nghị quát: “Lên Triều không nghiêm túc, nói nói cười cười ầm ỹ còn ra thể thống gì!”
Ai nấy đều sững sờ, nhất thời khó hiểu lặng lẽ đứng về hàng.
Yến Cửu hằm hằm ngồi xuống, như đã thay đổi thành một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng đảo qua từng người một: “Các ái khanh có gì muốn tấu không?”
Cả Triều đình lặng ngắt như tờ, không ai bước ra.
“Sao? Đại Yến ta Quốc thái dân an quá nên nuôi không các ngươi hết rồi hả?” – Yến Cửu vừa nói vừa vỗ lên tay vịn, “Cả một đám người câm như hến, chỉ biết há miệng chờ sung, ăn không ngồi rồi!”
“Này —” – mọi người chần chừ, đánh mắt nhìn nhau, lại vẫn mờ mịt chẳng hiểu nguyên cớ.
Bản Vương đứng đầu hàng, nheo mắt nhìn nó, lòng nặng âu lo.
Yến Cửu vốn không lương thiện, ngồi lên ngôi vị Đế Vương cũng vì Bản Vương, nay mất tình yêu làm xiềng xích kìm kẹp, không còn khổ sở vì tình, rất có thể nó sẽ gỡ lớp vỏ ngụy trang, trở thành một vị Đế quân tàn bạo.
Hành sự quyết đoán, sát phạt tuyệt tình.
Bản Vương chợt khổ sở không yên.
Tan Triều, Yến Cửu rời khỏi Long ỷ, gạt tay Vương công công, “Tránh ra, Trẫm tự đi.”
“Dạ vâng.” – Vương công công vội vã đi theo, được mấy bước bèn nhìn về phía Bản Vương đầy nghi hoặc.
Bản Vương lắc đầu, ý bảo hắn rằng ta cũng không biết tâm trạng Yến Cửu ra sao, nhìn theo bóng người rời khỏi đại điện, nhất thời nảy lòng lén đi theo.
Trông thấy Vương công công vẫn cười nói như thường ngày, “Hoàng Thượng, thời tiết đang ấm dần, chẳng mấy chốc cây này lại nẩy chồi non rồi.”
Yến Cửu liếc nhìn cây Hương Thung bên cạnh, “Chặt đi.”
“Ơ dạ?” – Vương công công lấy làm khó hiểu, “Đang yên lành sao lại chặt ạ?”
Yến Cửu lạnh lùng nhìn hắn, “Trẫm nói gì, ngươi làm nấy là được, đừng hỏi. Trẫm là Vua, muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến ngươi?”
“Nô tài không dám.” – Vương công công hốt hoảng quỳ xuống, trán đẫm mồ hôi hột.
Yến Cửu của hôm nay rất cáu kỉnh, giận không có chỗ trút bèn trút vào cây bên đường, đạp cật lực cho nó hai cái, lại kéo cành bứt lá, lẩm bẩm: “Mình bực gì không biết…” – nói rồi nhìn về phía Bản Vương, “Sao thế, Hoàng Thúc tự thấy bản thân phạm lỗi, đuối lý không dám ló mặt ra hả?”
Bản Vương bước ra từ đằng sau một thân cây, khom người, “Hoàng Thượng.”
Yến Cửu nhìn Vương công công đứng bên, nói: “Ngươi lui xuống đi, ta có việc muốn nói riêng với Tương Vương.”
“Dạ, nô tài cáo lui.” – Vương công công lùi ra sau đôi bước, có lẽ cho rằng đôi ‘vợ chồng son’ chúng ta cãi nhau giận dỗi gì, lúc gần đi còn bắn cho Bản Vương ánh mắt như nói rằng ‘tự giải quyết đê, đồng chí bảo trọng’.
Bản Vương thấy hắn đi xa, thở dài, đến trước mặt Yến Cửu, cầm tay nó, “Là ta sai.”
Nó thờ ơ nhìn cánh tay mà Bản Vương đang nắm, “Không biết sau khi Hoàng Thúc lấy lại tình căn rồi thì cảm thấy thế nào? Đứng trước mặt Trẫm, tim có đập nhanh hơn không?”
Bản Vương phiền muộn, “Tiểu Cửu.”
Nó tiến lại gần hơn, trong đôi mắt không còn vẻ nồng nàn dịu dàng đến say đắm, chỉ còn một vực nước sâu không gợn sóng, “Hoàng Thúc, thử hôn Trẫm đi.”
Bản Vương sững người, nó đã kiễng chân, hôn lên môi ta.
Cái chạm môi không còn ngọt lành và thơm thảo, chỉ còn nỗi chua cay lan tràn.
Môi Yến Cửu tách ra, khuôn mặt nhăn nhó như khóc lại chẳng thể, “Hoàng Thúc à, ta cứ tưởng ngươi đùa, chỉ cần tình cảm của ta mãi kiên định thì dù thế nào cũng vẫn yêu ngươi. Nhưng giờ, đột nhiên ta không còn thấy hạnh phúc khi hôn ngươi nữa, thậm chí, ta còn chẳng muốn thấy mặt ngươi.”
Bản Vương chôn chân tại chỗ, nặng nề nhìn nó.
“Thế cũng tốt, phải không…” – nó tự thì thào, cất đi sự tàn bạo trên mặt, lại trở lại là tiểu Hoàng Đế dịu dàng và yếu ớt kia, thế nhưng những lời thốt khỏi đầu môi lại vẫn khiến lòng người tê tái, “Không còn tình cảm trói buộc, ta có thể làm theo ý muốn của Phụ Hoàng, làm một Hoàng Đế tàn nhẫn vô tình, cũng không cần đặc biệt đãi ngộ với Nhạc Sơ ngươi nữa.”
Bản Vương: “Tiểu Cửu.”
“Nó chết rồi.” – Yến Cửu nói, “Ngươi giết nó mà.”
Bản Vương: …
*
Sau đó, ta vẫn là Nhiếp Chính Vương, đứng đầu trước toàn Triều chính.
Yến Cửu cũng chỉ cáu kỉnh nhất thời, sau khi ổn định cảm xúc, nó lại trở về là tiểu Hoàng Đế ôn hòa nho nhã khi xưa, vẫn trọng dụng Bản Vương, đại sự trong Triều cũng vẫn giao cho Bản Vương xử lý.
Tin tưởng và nể trọng không giảm, chỉ có phần thâm tình thì hoàn toàn biến mất.
Trong khi Bản Vương ta lại chìm nghỉm vào bể tương tư.
Đêm không ngủ được vì nhớ; lúc uống rượu cũng nhớ, khi ăn cơm cũng nhớ, đến uống miếng nước cũng không quên.
Nhớ cái nhăn mặt nhíu mày, nhớ đôi mắt cong veo khi vui sướng, nhớ cái bĩu môi khi giận dỗi vu vơ.
Ta không hề biết khi lấy tình căn về rồi, sẽ lưu luyến si mê một người đến vậy.
Như chính Yến Cửu từng ngày nhớ đêm mong, trong tim trong mắt đều là ta.
Giờ thì tình thế thay đổi, rốt cuộc ta cũng cảm nhận được nỗi tương tư khắc cốt và nỗi đau cầu mà chẳng được.
Đêm đó, Bản Vương nhảy lên nóc nhà ngồi, nhìn Bạch Sam và Tô Dung đang sóng vai ngồi trong sân chuyện trò vui vẻ, bắt chước giọng điệu Yến Cửu hôm đó, hâm mộ mà rằng: “Người có tình sẽ thành thân thuộc, thật là mừng.”
Nói xong lại nốc một ngụm rượu, cay đắng đến ho sặc sụa.
Lảo đảo đứng lên, chân trượt, Bản Vương ngã xuống đất. Vốn có thể giữ thăng bằng ổn định, Bản Vương lại cố ý buông thả, lăn quay cu đơ ra đất.
Sau đó, Bản Vương nghe thấy tiếng xương mắt cá chân kêu cái ‘rắc’.
Ngon, đúng cái ta cần.
Trước kia chỉ cần đau đầu sổ mũi, va đụng xướt xát là Yến Cửu vội vã chạy đến phủ thăm ta ngay. Giờ ngã gãy chân, nhất định nó sẽ đến.
Bản Vương ôm hy vọng, không cho Tô Dung nắn xương và chạy chữa, nằm liệt trên giường ba ngày liền, lại chẳng đợi được Yến Cửu.
Chỉ có Vương công công ghé qua đưa mấy hộp thuốc thảo dược quý báu, bảo: “Hoàng Thượng bận chính sự không đến được, bảo lão nô đến thăm mang cho ngài mấy hộp thuốc quý, tiện thể bảo lão nô chuyển lời, Vương gia cố gắng nghỉ ngơi, không cần bận tâm chuyện trong Triều.”
Bản Vương nhận đồ, để Lý Trung tiễn người ra cửa, bản thân thì thất thần ngắm trần nhà.
Đáng nhẽ ta không nên hy vọng xa vời, Yến Cửu cho người mang thuốc đến đã thể hiện sự quan tâm. Còn trước kia cố ý đến tận nơi là vì tình cảm.
Yêu là gì, chẳng phải chính là dù ngươi có chuyện lớn sự bé cũng muốn chia sẻ đó sao?
Nhưng hôm nay, không còn nữa.
Ta còn muốn yêu cầu gì.
“Tiểu Cửu.” – lặng lẽ lẩm nhẩm cái tên thân thương, Bản Vương nghiêng người xuống giường, què quặt lết đến bàn, mài mực, đặt bút viết một tờ tấu chương từ quan dưỡng bệnh, chuẩn bị sáng sớm mai giao cho Yến Cửu.
Lần này, chắc hẳn nó sẽ đồng ý.
Mà ta cũng muốn nhân cơ hội này đi đây đi đó, để phần hỗn loạn trong trái tim được bình yên.
Để sau đó khi trở về bên Yến Cửu sẽ lại là một người thúc phụ, toàn tâm toàn ý phụ tá nó. Hoặc cứ thế buông tay bỏ đi, vì trốn tránh mà cách nó càng xa càng tốt.
Có lẽ trên đoạn đường sắp đi ấy, nhìn nơi núi non tráng lệ, ngắm cảnh gấm vóc sơn hà, tâm trạng sẽ rộng mở, có khi lại buông bỏ được phần tình cảm yếu đuối này.
Quả là một nguyện vọng đẹp đẽ, dối lòng cũng dối người.