Xuân đến thu đi, mai vàng mấy độ.
Bên ngoài Nguyệt Hoa lâu có một thiếu niên cứ đứng mãi bên kia đường, khi bầu trời sẩm tối, lầu trong bắt đầu mở cửa buôn bán, lại nghển cổ ngó nghiêng vào bên trong.
Không vì nhìn ngắm các cô nương eo gọn mông đầy, gò ngực nõn nà hở nửa, mà vì nhìn trộm một nam tử ôn hòa như ngọc, thanh nhã như sen – Bách Lý Trần.
Đó là một đóa hoa Phạn nở giữa bùn sìn, đủ để cậu dùng cả cuộc đời mình để thành kính và ngưỡng mộ, để cúi đầu và quỳ lạy.
Đêm xuống đèn lên, lại là một đêm sênh ca bắt đầu.
Bách Lý Trần vừa tiếp khách vừa gảy bàn tính. Làm một người bề ngoài trông thì như chẳng vương bụi trần, thực chất lại toát đầy mùi tiền bạc, từ trước đến nay, hắn vẫn là kẻ cân tiền đong bạc, tính toán chi li.
Làm một ông chủ của thanh lâu lớn nhất Kinh thành, đáng lý hắn chỉ cần đứng đằng sau, mỗi cuối tháng kiểm tra sổ sách là được. Còn lại thì để tiên sinh thu chi và tú bà lộ diện đứng ra xử lý.
Trước là thế. Ấy Nhưng gần đây, hắn để ý đứa bé tên Tiểu Cửu kia, đứa bé luôn đứng đúng chính vị trí ấy, bất động như một khối gỗ, ngó nghiêng nhìn vào trong lầu, mặc gió mặc mưa.
Đôi mắt nó khác với tất cả những vị khách đến với lâu, đôi mắt rất sạch sẽ, sạch sẽ đến chói lòa, điều đó làm một kẻ chuyên buôn bán trên da thịt kẻ khác như Bách Lý Trần vừa yêu thích lại vừa không ưa.
Như thể một thân áo thô nghèo túng chẳng tài nào che lấp được vẻ chính nhân quân tử, trong khi mình thì áo trắng vô ngần lại chẳng khác gì một kẻ mặt người dạ thú.
Nhưng thời gian là một chiếc lò tôi luyện, bôi đen màu trắng, tốt cũng hóa hư. Không một ai mãi mãi ngay thẳng, không một ai giữ mãi ngây thơ.
Đặc biệt là khi Tiểu Cửu ngày một tươm tất, từ một tiểu nhị bán hàng trở thành quản lý, từ quản lý thành một ông chủ nhỏ, từ ông chủ nhỏ trở thành chủ nhân của mấy cửa hiệu tơ lụa trong Kinh thành. Sau đó, nghe nói chuỗi cửa hiệu của nó trải khắp cả nước, thậm chí vươn sang Sở Quốc, Ngụy Quốc, Triệu Quốc…
Một người như thế sẽ mục nát từ trong ra ngoài.
Đó là sau rất nhiều năm. Thiếu niên ngây ngô áo vải thô khi trước trở thành thương nhân anh khí bức người, phú khả địch Quốc.
Cũng chính từ lúc đó, Bách Lý Trần chuyển từ màn sau lên trước quầy, tối nào cũng gảy bàn tính giết thời gian.
Hắn không rõ, một thương nhân giắt lưng bạc triệu, chuyện buôn bán cũng phải bận sứt đầu mẻ trán lắm, cớ vì sao vẫn có thể rút thì giờ đến đứng ở bên kia đường nhìn ngắm hắn, ròng rã hơn mười năm.
Trước kia ngắm thì thôi, ai bảo Bách Lý Trần hắn là một trong tứ tài nổi tiếng Kinh thành, về dung mạo, khí chất hay học thức đều có thể sáng nganh với Nhạc Sơ, Diêu Thư Vân hay Phong Mộ Ngôn.
Nhưng trước là trước, hắn của hôm nay đã không còn trẻ. Một người bốn mươi tuổi, dù làn da có chăm sóc tốt mấy, đuôi mắt vẫn có nếp nhăn, có gì đẹp đâu mà nhìn.
Trong khi Tiểu Cửu mới chỉ hơn đôi mươi, là cái độ hào hoa phong nhã nhất đời người, không mau cưới vợ đẹp sinh con đẻ cái, đứng đó mỗi ngày làm gì.
Vì tình ư?
Bách Lý Trần cúi đầu cười giễu. Bốn mươi tuổi, đã không còn là độ tuổi mơ ước về một tình yêu.
Huống hồ, hắn không lập gia đình cũng không có nghĩa là hắn đoạn tụ. Về tâm lý, hắn vẫn thích phụ nữ hơn.
Giống như những cô gái trong lầu này, tuy ai cũng hư tình giả ý, bán rẻ tiếng khóc tiếng cười, nhưng đó là vì kiếm sống, nội tâm các nàng vẫn mơ tưởng về một tình yêu chân thành.
Nhưng những kẻ đến đây thì sao, kẻ nào chẳng có thê thiếp ở nhà, lại vẫn tham lam muốn ra ngoài vấn liễu tầm hoa.
Thế gian mắng kỹ nữ vô tình, nhưng vô tình vẫn còn hơn lạm tình.
Phụ nữ vẫn tốt hơn đàn ông…
Bách Lý Trần đặt bàn tính xuống, nhìn thanh niên chững chạc anh tuấn bên ngoài, đoán thầm cậu ta còn có thể chờ đợi bao lâu.
Rồi cũng tới một ngày hết sạch kiên nhẫn, trong thế giới bao la này, kiểu gì chả gặp một người trẻ hơn mình, đẹp hơn mình.
Đàn ông vốn chẳng thể kháng cự khỏi sức hấp dẫn của đồng tiền và mỹ nhân, hiện giờ Tiểu Cửu đã đứng trên đỉnh cao giàu có, kế tiếp chính là cưới thê nạp thiếp, trái ôm phải ấp, mỹ nữ thành đàn.
*
Tối nọ, Bách Lý Trần biếng nhác chuẩn bị mở quán như thường ngày, bấm tay tính thời gian, hẳn Tiểu Cửu nên xuất hiện, bèn ngó ra bên ngoài.
Thế nhưng bất ngờ thay, hắn không thấy người kia.
Vốn đã thành quen, Bách Lý Trần bỗng trào lên nỗi hoảng hốt, liệu có phải cậu ta làm lụng quá độ sinh bệnh, hay bị cướp hỏi thăm, hay là vì quá giàu mà bị xét nhà?
Hắn suy nghĩ rất nhiều trường hợp, lại dường như chôn nhẹm đi suy nghĩ hay người đó chán mình rồi, không xuất hiện nữa.
Khuôn mặt hắn lúc nào cũng diện vẻ chẳng quan tâm, nhưng nội tâm đã thành quen thuộc, mỗi khi trời sẩm tối sẽ có một người đứng bên kia đường nhìn hắn, trông hắn, chờ hắn từ xa, luôn luôn là như vậy.
Khác với đám khách đến lâu luôn muốn thay đổi, nếm thử những thứ tươi mới, người kia là của riêng hắn, chỉ thuộc về hắn thôi.
Bỗng dưng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ này, Bách Lý Trần hoảng sợ, đang định uống chén trà bình tâm thì thấy Tiểu Cửu ăn diện, khí chất bất phàm đi đến gần Nguyệt Hoa lầu, theo sau hắn là vị thương gia khẩu âm nước ngoài.
Vậy nên, Bách Lý Trần chỉ cảm thấy chén trà trong tay này càng uống càng nóng gan nóng ruột, miệng lưỡi như bỏng rát, gân trên mu bàn tay nổi chằng chịt.
Cậu ta lại dám vào!
Nhiều năm trước kia, con đường trước cửa như một con sông Ngân, vạch ra một giới hạn rõ ràng. Tiểu Cửu chỉ đứng xa xa nhìn hắn, chưa bao giờ dám bước chân vượt qua.
Dù sao tất cả những người đến với nơi này cũng đều vì mây mưa hoan ái, không phải ngâm gió thưởng trăng.
Ẩn sâu trong những ngọn đèn le lói, không phải chốn đào nguyên tiên cảnh, chỉ có những giao dịch bằng tiền nhơ nhớp.
*
Bách Lý Trần bật dậy trước khi tú bà chạy ra chào đón khách, ung dung đi đến trước mặt Tiểu Cửu, hỏi: “Mấy vị khách quan đến uống rượu hay tầm hoan?”
Vừa thấy hắn, Tiểu Cửu đã đỏ mặt tía tai như uống phải hai vò rượu mạnh, đang muốn trả lời đã bị người theo sau cướp trước, “Uống rượu thì đến đây làm gì, đến đây đương nhiên là để chơi gái!”
“Vậy à?” – Bách Lý Trần đảo mắt nhìn lướt sang Tiểu Cửu, “Vậy không biết khách quan thích người như thế nào?”
“Tôi -” – Tiểu Cửu chưa kịp trả lời, vị khách theo sau đã lại cướp lượt, “Hỏi vớ hỏi vấn, đương nhiên là ngực bự mông cong, mặt mũi xinh đẹp!”
“Dễ thôi, chỉ cần trả nổi tiền, ta đây sẽ gọi ngay hoa khôi ra hầu hạ các ngài, đâu dám thế nào.” – Bạch Lý Trần nói xong thì xòe tay ra.
Tiểu Cửu chần chừ, lấy một xấp ngân phiếu đặt vào trong tay hắn, “Vậy làm phiền ngài.”
Bách Lý Trần nhận ngân phiếu, móng tay cắm vào lòng bàn tay như muốn chọc thủng xấp tiền. Dù trong lòng không thoải mái, khuôn mặt hắn lại vẫn giữ nguyên nét cười, “Vị khách quan này hào phóng quá nha, mọi người chờ, ta cho người đi gọi hoa khôi tới.” – dứt lời cũng lạnh lùng quay đi.
“Ơ -” – Tiểu Cửu bất giác nắm cổ tay hắn, lại như bất kính với thần linh mà vội vã rút tay trở về trong nháy mắt, “Mạo phạm. Tôi tới đây không phải vì tầm hoa vấn liễu.”
“A?” – Bách Lý Trần mỉm cười nhìn Tiểu Cửu, “Nếu chỉ đi ngâm gió chơi trăng thì ngài đi nhầm chỗ rồi.”
Tiểu Cửu sợ hắn hiểu lầm, chỉ dám gục đầu cẩn thận nói: “Là mấy vị thương nhân từ Sở Quốc đòi đến đây, tôi bị họ ép kéo tới.”
“Thì sao, họ lừa hay đe dọa ngươi? Chân là của ngươi, người khác điều khiển làm sao được?” – Bách Lý Trần nhíu tít mày, buộc miệng thốt ra theo cơn tức, lại hoảng hốt vì thất thố mà vội vã ho lấp liếm đi, “Có gì mà phải sợ, đàn ông với nhau ai chả biết thừa, sao phải chối.”
“Tôi, tôi không phải!” – trán cậu chàng túa mồ hôi như thác. Mấy năm nay, vì kinh doanh buôn bán cũng luyện ra khả năng ăn nói tài tình, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, luôn được khen là có tài ăn nói, miệng lưỡi lắt léo trăm đường. Thế nhưng hôm nay đối diện với Bách Lý Trần, cậu lại đột nhiên lắp ba lắp bắp, khẩn trương quá đâm ra cũng buộc miệng chẳng kịp khống chế, “Tôi không có hứng thú với những cô nương trong này, tôi chỉ thích có mình ngài.”
Sau đó, thế gian im lặng.
Rồi thì vỡ òa.
Giữa tiếng huyên áo ầm ĩ, Bách Lý Trần còn nghe thấp thoáng có người vọng vào: “Gả đi.”
Gả đi…
2 –
Là một người đã thấy đủ ấm lạnh cuộc đời, bị Tiểu Cửu thổ lộ mà chẳng kịp đề phòng, đáng lý Bách Lý Trần đã có thể cười khẩy rồi hờ hững bỏ đi. Thế nhưng hắn không làm thế. Trái tim vốn đã sớm khô cạn vì thất lạc giữa hồng trần bỗng dưng nảy lên từng nhịp, sau đó chẳng chịu khống chế cứ bình bịch rộn ràng.
Hẳn cảm giác cả người mình không còn chịu sự chi phối.
Lại một tiếng ho khan lấp liếm, Bách Lý Trần hếch mặt hếch mày hỏi lại, “Ngươi lặp lại xem nào?”
Tiểu Cửu: “Tôi thích ngài”.
Bách Lý Trần:…
Bảo ngươi lặp lại thì ngươi lặp lại thật à, có biết thế nào là uyển chuyển, thế nào là quanh co không?
Hơn hai mươi năm, một Bách Lý Trần gieo thân chốn phong nguyệt, lại bất ngờ đỏ mặt lạ thường.
Tiếng reo hò xung quanh dần lắng xuống. Cuộc tỏ tình bất ngờ chỉ được mọi người coi là trò đùa.
Ngoài người trong lầu cảm động, những kẻ còn lại đều cười đùa rồi tan, không quá bận tâm.
Bởi dù sao một thương nhân giàu nhất nhì đất nước với một chủ quán lầu xanh, chưa bàn đến giới tính, chỉ thân phận thôi đã lệch nhau quá nhiều.
Cho đến khi tất cả mọi người đều tán đi, Tiểu Cửu mới gục đầu, áy náy bảo: “Xin lỗi, tôi, lỗ mãng.”
Bách Lý Trần bừng tỉnh từ sự rung động bất ngờ, mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình sẽ không bận tâm, cũng định bỏ đi.
“Ngài —” – Tiểu Cửu gọi hắn.
Bách Lý Trần chưa ngoái đầu, hỏi: “Làm sao?”
“Tôi,” – Tiểu Cửu ngập ngừng, nửa xấu hổ nửa chờ mong hỏi: “Tôi có thể thích ngài không?”
Vấn đề này cũng thật là lạ, Bách Lý Trần thầm nghĩ.
Trái tim là của ngươi, người khác làm sao quản được. Dù không cho ngươi thích, ngươi cũng có thể dứt khoát không thích được ngay ư?
“Mặc kệ ngươi.” – Bách Lý Trần đáp, lúc đi, khóe miệng đã hơi cong lên.
Tiểu Cửu lại lớn mật thêm một chút, hỏi: “Vậy tôi có thể theo đuổi ngài không?”
Bách Lý Trần dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Đôi mắt cậu ta rất sáng, đẹp như hàng vạn vì sao, dù đang đứng giữa chốn trăng hoa cũng không nhiễm một hạt bụi ô uế.
Một đôi mắt chân thành và nóng bỏng như vậy, Bách Lý Trần biết cả đời mình chưa từng thấy ở bất cứ người khác nào.
Khe khẽ cười, Bách Lý Trần vẫn đáp bằng một câu kia, “Mặc kệ ngươi.”
Chớp mắt, Tiểu Cửu như được cứu rỗi, cười như gió mùa xuân.
Suốt bao năm qua, cậu vẫn thích trong thầm lặng, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Người tài ba tuấn tú như Bách Lý Trần, dường như chẳng có bất cứ kẻ nào xứng đáng có được.
Vậy nên chỉ cần liếc nhìn, Tiểu Cửu đã cảm thấy thỏa mãn.
Hơn mười năm qua, cậu vẫn đứng bên kia đường, không dám bước ra, sợ một khi vượt qua ranh giới sẽ đời đời kiếp kiếp chẳng thể vãn hồi.
Dù sao bị một nam tử mơ ước, có lẽ Bách Lý Trần sẽ cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm.
Nhưng hôm nay chẳng may bộc bạch, dường như không khiến người đó phản cảm, lại còn được ngầm đồng ý ư?
Sờ tay lên đồng tiền treo trên cổ, Tiểu Cửu càng cười càng khó kìm chế.
Rất nhiều năm trước, khi được Bách Lý Trần cứu khỏi cảnh bị người đánh thừa sống thiếu chết, lại tiện tay ném cho cậu vài đồng tiền. Có lẽ với Bách Lý Trần, đó chỉ là tiện tay làm việc thiện khi tâm trạng thoải mái.
Nhưng với Tiểu Cửu, đây lại là lúc mầm tình nảy nở, tương tư khắc cốt ghi tâm.
Bạc bị đám anh em lang thang chia nhau hết, chỉ có đồng tiền này được cậu giữ lại, dùng dây xỏ lỗ, thắt một nút thắt đồng tâm, đeo trên cổ.
Buộc một cuộc gặp gỡ, buộc một đoạn tình, và buộc cả một đời người.
Tương Vương nói đúng. Đóa hoa sinh giữa cống ngầm cũng có quyền nở đẹp. Yêu một người không phải một chuyện đáng chê trách.
Cuộc đời thay đổi vô thường, có một số việc phải làm, có một số người phải thổ lộ chân tình.
Cho nên đêm nay, tưởng như Tiểu Cửu bị đám thương nhân Sở Quốc lôi kéo đi, kỳ thực chính cậu cũng muốn đi, đi để gặp người trong lòng mà mình vẫn ngày nhớ đêm thương rõng rã mười mấy năm trời.
Chẳng phải vì lo được lo mất, chỉ vì muốn cho người ấy hay: Tôi thích ngài.
*
Quá nửa đêm, Tiểu Cửu thấy đám thương nhân chưa có ý định ra về, cậu lắc đầu, định bụng về một mình, chẳng ngờ vừa xuống lầu đã thấy trời đổ mưa.
Vừa định chui đầu vào màn mưa thì bỗng một chiếc dù xanh được đưa từ phía sau tới, kèm theo tiếng dặn dò bình thản, “Trời mưa trơn trượt, đường tối khó đi, cẩm thận an toàn.”
Tiểu Cửu nhận chiếc dù, thấy một góc trên mặt dù có nửa đóa hoa đào, bèn ngạc nhiên hỏi: “Ngài vẽ đây à?”
Bách Lý Trần cười, “Vẽ nguệch ngoạc vậy thôi.”
“Cám ơn.” – Tiểu Cửu nắm chặt thân dù, trân trọng lắm, suýt nữa thì ôm rịt vào lòng, nào nỡ mở ra dùng, cậu lấy tay áo bọc thật kỹ, vọt vào trong trời mưa.
Bách Lý Trần: …
Nhìn bóng người dần dần biến mất trong làn mưa tầm tã, Bách Lý Trần đang chuẩn bị xoay người vào nhà đã nghe thấy tiếng cười khẽ, “Sao rồi, động lòng chưa?”
Ngoài cửa, chính là Nhạc Sơ tình cờ đi qua.
Bên cạnh có cỗ kiệu của hắn, cùng hai ảnh vệ đánh xe đang gật gà gật gù lầm bầm ai oán.
Nụ cười trên khóe môi còn chưa kịp tiêu tan, nghe vậy cũng tỉnh bơ đáp, “Có tý chút.”
Nhạc Sơ híp đôi mắt tinh ranh, tò mò hỏi: “Chỉ tý chút thôi sao?”
“Chắc còn thêm một chút cỡ móng tay.” – Bách Lý Trần cười cười, nhìn Nhạc Sơ một tay cầm dù một tay chống hông, hỏi: “Vương gia bận rộn công việc, giày vò tới quá nửa đêm cơ à?”
Hai chữ “Giày vò” còn được nhấn mạnh thêm ẩn ý.
Nhạc Sơ giả đò ho khan, mặt dày bảo: “Ngươi biết đấy, năm nay phía nam không bị lũ thì cũng bị châu chấu hoành hành, mấy chỗ còn vỡ đê, làm dân chúng cửa mất nhà tan. Việc này muốn xử lý cần tốn nhiều thời gian, Hoàng Thượng sốt ruột sốt gan, làm thần tử tự khắc phải san sẻ gánh —”
Lời chưa dứt, Bách Lý Trần đã quay ngoắt vào phòng.
Nhạc Sơ: …
Tiếp tục đỡ hông, đêm nay động tác hơi mạnh, đau…
Bách Lý Trần lên tầng, vào phòng ngủ, nghiêng đầu tựa vào ô cửa, nhìn con đường bên ngoài đẫm mưa.
Nhủ thầm, có lẽ cuối đường kia có người đã ướt như chuột lột.
Nghĩ đến cảnh Tiểu Cửu thà dầm mưa chứ nhất quyết không chịu bung dù, Bách Lý Trần lại cười mỉm.
“A, có khi ta thích hắn nhiều hơn cái móng tay.”
Không chừng đã thích từ rất lâu trước.
Chẳng qua Tiểu Cửu không chịu tiến về phía hắn, hắn cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ chờ.
Con đường trông thì rộng mấy trượng, có lẽ cũng chỉ cách gang tay.
— Hoàn Ngoại truyện 1 —
___________
Tính viết một post riêng nhưng sợ rằng chẳng mấy ai đọc nên mình mượn không gian ở đây luôn cho tiện.
Đầu tiên xin cảm ơn mọi người, những người đã yêu thích và chia sẻ câu chuyện. Thực sự mình rất bất ngờ khi Chính văn vừa hoàn, nhà mình lại đón một lượng khách đông đến thế, hơn bất cứ lần nào trước kia._. thề là mình cứ nghĩ mọi người đọc xong hết rồi, và lần đầu tiên trong quãng thời gian edit mình nhận được nhiều thông báo “Phá đảo thế giới ảo” từ WP gửi đến thế:)) Tâm trạng từ hôm đó đến nay của mình hãy còn lâng lâng giữa mừng và sợ. Mừng vì nhiều người đọc quá, yêu thích và chia sẻ cảm xúc, sợ vì chẳng biết mình làm có sai sót, có chém gió hơi nhiều so với bản gốc mà bị bắt quả tang hay ko:)) Nếu có thấy hãy cứ lờ đi như không biết á hí hí, or nhẹ nhàng chỉ cho mình hay._. nhá nhá!
Thứ hai là xin cảm ơn mọi người, những người đã dành tình cảm cho… mình và vẫn nhớ nhà mình (may be):)) mình biết mình rất dễ thương =)) mình biết nhà mình bé xíu lay lắt mấy năm trời:)) Bất ngờ nó ngoắc ngoải 5 năm liền rồi ý.__. surprise!!
Cuối cùng xin cảm ơn mọi người đã đọc đến tận giờ!
Chúc mọi người buổi đêm an lành!