Bình thường ra, mỗi khi Bản Vương gặp chuyện, quá nửa là có liên quan đến đám cựu thần cáo già trong Triều đình.
Chẳng hạn như Hình bộ Thượng thư Lý Minh Khải, Binh bộ Thượng thư Từ Hoài, Thừa tướng Triệu Vô Lượng, hay Tướng quân Lưu Quảng, vân vân và vô số. Quá nhiều người muốn giết ta, nhất thời Bản Vương cũng không đoán được là ai phái thích khách tới.
May cái là Bản Vương không có xúc giác. Ngã từ vách núi cao vậy xuống, người thì bất động rồi, lại chẳng hề đau đớn, đúng là trong cái rủi có cái may.
Khẽ xoay cổ nhìn hai gã đàn ông đang bao vây mình, Bản Vương thều thào: “Hai vị hiệp khách —”
Chưa chào hỏi xong, chúng đã đập cho ta một gậy ngất xong rồi.
Xong, Bản Vương chắc mẩm, lần nhắm mắt này có khi xuống thẳng cầu Nại Bà, ôn lại tình xưa với Mạnh Bà cũng nên.
May ra thì còn được ăn cá trong Vong Xuyên nữa.
Nhưng đến khi tỉnh lại, Bản Vương thật bất ngờ vì mình chưa có ngoẻo, mà đang bị trói gô, ném vào xe ngựa.
Vì đi đường núi mà xe lắc lư quá chừng.
Gã bắt cóc thấy Bản Vương tỉnh thì kề dao vào cổ ta, hăm dọa: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ông.”
“Ưm ưm.” – Bản Vương thức thời lắm, gật đầu lia lịa.
Gã nhíu mày, vén rèm hỏi kẻ còn lại đang đánh xe, “Này, hình như không đúng, Nhiếp Chính Vương của Yến Quốc điếc cơ mà, sao hắn ta nghe được tao nói, có phải bắt nhầm không?”
“Yên tâm đi.” – gã đánh xe ngoái đầu nhìn vào, “Tao thấy hình Tương Vương rồi, chính là hắn.”
“Chậc, cũng đẹp mẽ đấy.”
Nghe hai người nói chuyện, lòng dạ Bản Vương cồn cào.
Chẳng lẽ kẻ bắt ta không phải người Yến Quốc?
Vậy thì…
Bản Vương trầm xuống, “Không biết hai vị hảo hán là người phương nào?”
“Chúng ta?” – chúng cười khẩy, “Chúng ta là người Sở Quốc.”
“Sở Quốc?” – đến lượt Bản Vương nhíu mày. Trong vùng đông thổ, Yến Quốc hùng mạnh nhất, sau đó là Sở Quốc, tuy hai Quốc gia có đủ tiềm lực sống mái một phen, nhưng mấy năm qua, dân chúng đã quen nếp sống thái bình, nên không ai mong muốn chiến tranh đổ máu.
Chỉ không rõ, người Sở Quốc muốn bắt ta làm gì.
Xe ngựa lắc lư, men theo sườn núi ra khỏi vực.
Sau khi tiến vào thị trấn, hai gã bắt cóc lôi đâu chiếc vớ rách, nhồi nhét vào mồm Bản Vương. Chiếc vớ thối inh, chẳng biết có phải của chúng không nữa.
Bản Vương chống người, cố gắng nhích đến gần cửa sổ, dùng mặt đẩy một góc mành.
Chỉ thấy bên ngoài có một đội nhân mã rầm rập ngang qua, tiến về phía vách núi.
Đi đầu là Diêu Thư Vân và Yến Cửu, một người cau có, một người trầm tĩnh, nhưng đều lộ vẻ lo lắng trùng trùng.
Khi đi ngang qua Bản Vương, Yến Cửu đang siết chặt dây cương, ngón tay đã trắng bệch, hỏi Diêu Thư Vân: “Ngươi nói, có phải Hoàng thúc đã —”
“Không đâu.” – Diêu Thư Vân chắc như đinh đóng cột, “Xưa nay người tốt thì bần cùng đoản thọ, kẻ ác thì phú quý sống dai, Vương gia á, ông trời cũng không muốn nhận ngài ấy đâu.”
Bản Vương: …
“Cũng đúng.” – Yến Cửu lẩm nhẩm, “Hoàng Thúc hứa hắn sẽ bên ta trọn đời, nhất định không thất hứa, nhất định hắn còn sống trở về.”
Lòng Bản Vương quặn lại. Không biết khi con gấu con ấy không tìm được ta thì sẽ thế nào.
Có lẽ, khóc nhè đi…
*
Những tưởng bọn bắt cóc sẽ vội vã quay về Sở Quốc lập công. Lại chẳng ngờ, hai gã ta tìm một quán trọ lân cận, thuê một căn phòng nhìn ra phố, thoải mái ở lại.
Vừa điều tức, Bản Vương vừa chú ý động tĩnh bên ngoài.
Tuy không rõ rốt cuộc chúng muốn làm gì, nhưng nhờ chiếc giường được kê gần cửa sổ, Bản Vương gắng chống người dậy vẫn có thể quan sát được tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy sau nửa đêm, Yến Cửu dẫn quân trở về, theo sau là vài ba hộ vệ chạy bộ khiêng một người mình đầy thương tích, hớt hải tìm y quán gần kề.
Nếu Bản Vương không nhìn nhầm, người nằm trên kiệu rất giống ta.
Vừa đoán ra chúng định làm gì, Bản Vương đã đổ mồ hôi hột.
Nếu bị một kẻ Sở Quốc giả mạo Bản Vương, tương đương với giao toàn bộ chính quyền Yến Quốc cho hắn. Hắn hoàn toàn có khả năng ám sát Yến Cửu.
Ai bảo ta là Nhiếp Chính Vương đầy quyền lực cơ chứ.
“Xong rồi.” – bọn bắt cóc vỗ tay, “Vậy là nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Còn lại chỉ trông chờ vào Nam Cung Tầm thôi.”
Bản Vương nhổ chiếc vớ rách, “Các ngươi nghĩ Yến Cửu ngu xuẩn tới mức không nhận ra Hoàng Thúc của mình sao?”
Hai gã liếc nhìn ta, “Ngươi yên tâm, Nam Cung Tầm mất hai năm chỉ để bắt chước ngươi, đảm bảo nhất cử nhất động đều giống ngươi như đúc.”
“Giống như đúc?” – Bản Vương cười khẩy, “Một người khỏe mạnh, dù có hóa trang cũng không thể giống người điếc, kiểu gì cũng lộ tẩy.”
“Vậy nên —” – một gã nhe răng cười với ta, “Trước khi làm việc, chúng ta đã chọc thủng tai hắn, dùng thuốc phá khứu giác, vị giác và xúc giác hắn, cam đoan giống hệt ngươi.”
Bản Vương: …
Không ngờ chúng đã ủ mưu từ lâu, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Nhưng Bản Vương không rõ, có một người giống hệt mình ẩn núp bên người hai năm trời, giám sát, bắt chước ta, vậy tại sao ta lại hoàn toàn không biết. Mà dù ta không phát hiện, Bạch Sam Bạch Hoa bên ta bao nhiêu năm cũng phải phát hiện ra chứ.
Hai gã bắt cóc như nhận ra ta hãy còn nghi vấn, nên rất tri kỉ tiết lộ cho hay, “Không phải nghĩ, Nam Cung Tầm dịch dung xong đến phủ nhà ngươi làm người hầu. Thường ngày hắn ta hiền lành chất phác, vâng lời, phép tắc, không khiến ai chú ý.”
Bản Vương nhíu mày, “Dịch dung?”
“Đúng, Đại Sở ta có một người kì tài, biết chế những loại mặt nạ da người, dán lên mặt là không ai có thể nhìn ra sơ hở. Thế nào, thần kỳ không?”
“Quả là thần kỳ…” – Bản Vương lẩm nhẩm. Lại thấy một gã rờ cắm, chậc chậc đầy bỉ ổi, “Nhưng không ngờ tiểu Hoàng Đế của các ngươi lại thơm ngon, xinh xẻo hơn cả nữ tử đấy nhé. Nghe nói, ngươi có tí táu tí mẻ với Hoàng Đế phải không, ài, thế lại sướng cho Nam Cung Tầm quá, có thể nhân cơ hội này mà thượng tiểu Hoàng Đế nhà ngươi. Được đè lên cơ thể nhỏ nhắn mềm mại kia chắc sướng lắm?”
Bản Vương sầm mặt, “Ngươi nói gì?”
“Sao? Giận hả?” – gã cười để lộ chiếc răng vàng khè, càng cười càng dâm, “Ngươi cứ yên tâm, thứ kia của Nam Cung Tầm vừa to vừa sướng, đảm bảo hầu hạ tiểu Hoàng Đế nhà ngươi đến dục tử dục tiên.”
“Các ngươi —” – chưa kịp để Bản Vương mắng ra miệng, chúng đã nhét miếng vải rách vào mồm, “Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta phải về Sở Quốc đấy.” – xong lại trói Bản Vương lên giường.
Ta vùng giãy giụa, nhưng sau một lúc không ăn thua, cùng từ từ bình tĩnh.
Không sao đâu, trông Yến Cửu như một đứa trẻ đơn thuần, thực chất lòng dạ thâm sâu hơn ai hết. Mà hàng giả vĩnh viễn là hàng giả, có bắt chước giỏi mấy cũng không thể giống hệt được. Chỉ cần Yến Cửu chú ý là sẽ nhận ra sơ hở ngay.
Nhưng đấy là theo chiều hướng tốt. Còn chiều hướng xấu, dạo này Yến Cửu như bị ma nhập, đầu óc lúc nào cũng muốn Bản Vương, chỉ cần Nam Cung Tầm ân cần nịnh bợ, âu yếm đôi câu, có khi Yến Cửu sẽ nóng đầu, cùng hắn ta —
Thật không dám tưởng tượng!
Bản Vương xoắn xuýt cả đêm. Hôm sau, trời còn chưa hửng, hai gã bắt cóc đã thức dậy, ném Bản Vương vào xe ngựa, vội vã chạy đi.
Gần chạng vạng, một gã trong bọn bắt cóc nới lỏng dây thừng, đưa ta một miếng lương khô với nước, “Ăn đi, không lại chết đói.”
Bản Vương nhận mệnh, cầm lương khô cắn một miếng, tu một ngụm nước.
Ăn xong, gã lại trói lại, sau đó lấy dao găm, múa may trước mặt ta.
Bản Vương biến sắc, “Ngươi định làm gì?”
“Khà khà.” – chúng cười, “Có trách thì trách khuôn mặt này quá anh tuấn bất phàm, trên đường đi khó tránh khỏi bị người ta chú ý, phải vẽ thêm mấy đường mới được.”
Bản Vương: “Ngươi dám!”
“A! Sao không. Chủ nhân ta chỉ nói mang người sống trở về, còn mặt ngươi có làm sao, ai quan tâm chứ.” – nói rồi chúng dí dao vào mặt Bản Vương, hung hăng rạch xuống.
Vẫn thế, vẫn không cảm thấy đau, nhưng nhìn máu ồ ồ chảy xuống ướt đẫm vạt áo ta thì biết ngay vết thương kia sâu đến nhường nào. Vậy mà chúng vẫn không dừng tay, cầm dao rạch thêm mấy đường nữa, sau đó vỗ vỗ tay, “Giờ thì khá hơn rồi.”
Khá cái đầu ngươi! Nhất định là chằng chịt vết đao, thê thảm lắm rồi.
Ngươi có biết Đại Gian Vương ta, một khi mất sắc thì sau này lấy gì mà “Phục chúng” đây.
Tuy thanh danh Bản Vương không tốt, nhưng vẫn nhiều người thầm mến lắm chứ bộ.
*
Mấy ngày sau đó, chúng vội vã lên đường, chẳng mấy chốc đã đến biên giới Sở Quốc, lại tròng trành thêm mấy ngày là tới Hoàng thành.
Gương mặt xù xì như vỏ cây của Bản Vương đã đóng vảy, sau khi bong tróc thì tạo thành những vết sẹo ngoằn ngoèo sâu hoắm.
Ai, chỉ tiếc cho khuôn mặt bảnh trai của ta…
Trên đường đi, Bản Vương thử trốn mấy lần nhưng bất thành, đâm ra mặc kệ, nằm trong xe ăn uống nghỉ ngơi, thật là sảng khoái.
Tuy bị trói, nhưng coi như đi du lịch cũng không đến nỗi nào.
Đến Hoàng cung, trời đã sẩm.
Nhìn từ xa, cả tòa cung điện chìm đắm trong ánh chiều tà, mỗi viên ngói lưu ly đều như ánh lên một lớp vàng đỏ, sáng lấp lánh.
Quy mô chỉ có hơn chứ không kém Hoàng cung Yến Quốc, trang nghiêm, túc mục và bề thế.
Chỉ không rõ, chủ nhân nơi đây, rốt cuộc là hạng người gì.
Theo như Địa Mẫu nói, Hoàng Đế Sở Quốc không đếm xỉa đến sự ngăn cản của cả Triều thần, lập một nam tử lên làm Hoàng Hậu.
Một kẻ tùy hứng ngông cuồng như vậy, Bản Vương vẫn có chút chờ mong.