Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 57: Chương 57: Khí phách




Độ mắt của Yên Nhi lóe lên, cười nói: "Ta cũng chỉ lo lắng cho thân thể của ngươi."

"Vậy sao?" Lông mày Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíulại: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện, cô nương thực sự thiện lương, lại có thể quan tâm một người xa lạ."

Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói, tươi cười trên mặt Yên nhi không giảm, hơi ủy khuất nói: "Lam tiểu thư sao có thể nói như vậy, tốt xấu gì tiểu thư cũng là người Hiên vương điện hạ tự mình mang tới, ta tự nhiên muốn quan tâm."

Lam Ảnh Nguyệt không ngừng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại lộ ra tươi cười: "Là ta hiểu lầm ngươi rồi."

Yên nhi cảm thấy trong tay bản thân chảy đầy mồ hôi, rõ ràng Lam Ảnh Nguyệt nhỏ hơn nàng, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như vậy, nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt Lam Ảnh Nguyệt, nụ cười trên mặt Yên Nhi cứng ngắc: "Vậy ngươi chậm rãi uống dược, ta đi trước."

Nàng vừa quay người lại, phía sau lại truyền đến một thanh âm lành lạnh: "Ngươi quan tâm ta như vậy, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."

Nghe lời nàng nói, theo bản năng Yên Nhi muốn chạy khỏi đây, nhưng còn chưa đi tới cửa, thân ảnh gầy yếu của Lam Ảnh Nguyệt lại quỷ mị xuất hiện trước mắt nàng, ánh mắt kia tản ra lãnh ý khiến toàn thân Yên Nhi chợt lạnh, còn không chờ nàng mở miệng, Lam Ảnh Nguyệt đã cười nói: "Thuốc trân quý như thế này, ngươi uống đi, không cần lãng phí."

Ánh mắt Yên nhi nhanh chóng xẹt qua một tia sợ hãi, nhưng vẫn như cũ trấn định nói: "Đây là gia gia chuẩn bị cho ngươi, ta cũng không bị thương, làm sao phải uống dược."

Nhìn thân mình run nhẹ của Yên Nhi, Thao Thiết nhàm chán ngáp một cái, chuyện này khẳng định là do đại ma vương trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng Lam Ảnh Nguyệt đã không thoải mái vì hồng y nữ tử kia, giờ lại xuất hiện thêm một người.

"Bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống, cần gì nói nhiều lời vô nghĩa." Lam Ảnh Nguyệt tựa vào bên cửa, một tay cầm bát dược nhưng lại để lộ ra một phần tà khí.

Nhìn ánh mắt thanh lãnh kia, tay Yên Nhi không chịu khống chế hơi run lên, nàng hoảng sợ lắc đầu: "Không cần không muốn, ta không thể uống."

Làm sao nàng có thể uống dược đó, dược đó là chuẩn bị riêng cho Lam Ảnh nguyệt. Bên trong bỏ thêm cái gì, nàng nhất thanh nhị sở, nếu uống vào, sống không bằng chết.

"Ngoan." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt câu hồn, chỉ trong nháy mắt, Yên nhi triệt để mất ý thức, ngoan ngoãn cầm lấy chén thuốc, uống không còn một giọt.

Lam Ảnh Nguyệt xoay người, nàng đột nhiên nhớ tới một câu nói, sau đó nhẹ nhàng nói với Yên nhi nói: "Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật."

Nghe lời này, Thao Thiết suýt chút nữ ngã ngửa trên mặt đất, hắn dám khẳng định cái nữ nhân này là trực tiếp khống chế con kiến kia uống bát dược có bỏ thêm dược liệu, nhưng mà nàng lại cố ý cho người ta cảm thụ được nỗi sợ hãi khi uống dược, quả thực quá âm hiểm.

Du Hồn yên lặng liếc mắt nhìn một cái Lam Ảnh Nguyệt, trên gương mặt lạnh như băng lộ ra một tia kinh ngạc, tính tình của tiểu thư rốt cuộc giống ai, còn có, những lời này là dùng ở đây sao?

Lam Ảnh Nguyệt vừa đi ra khỏi cửa viện, lại cảm thấy một trận hàn ý, nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Mộ Hi Thần một thân hắc y đứng dưới tàng cây nhìn nàng.

Hai người cứ đứng đó nhìn nhau như vậy, không nói một lời.

Lam Ảnh Nguyệt không biết tại sao Mộ Hi Thần lại xuất hiện ở nơi này, cũng không biết sự tình vừa rồi hắn thấy được bao nhiêu, lúc sau cất bước rời đi.

Phía sau lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mộ Hi Thần: "Ngươi đến cùng là loại người nào?"

"Ta là ai không phải ngươi đã sớm điều tra rồi sao, còn hỏi ta làm gì?" Lam Ảnh Nguyệt không có ý dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, Mộ Hi Thần lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, suýt chút nữa nàng đâm vào hắn.

Lam Ảnh Nguyệt buồn bực lui về phía sau một bước, Mộ Hi Thần lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi không phải người đại lục này."

Lời hắn nói khiến trong lòng Lam Ảnh nguyệt cả kinh, chẳng lẽ Mộ Hi Thần phát hiện thân phận thật của mình?

Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ đáp: "Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào."

Ánh mắt Mộ Hi thần âm trầm, mặc kệ hắn tra thế nào, Lam Dật này giống như từ trong hư không đến vậy, không có bối cảnh, hiện tại trên dưới Viêm Quốc đều nói nàng là ngoại tộc, nhưng hắn không tin.

"Ngươi đi đi." Mộ Hi Thần nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi, bĩu môi, vừa mới rồi Thao Thiết đã nói cho nàng tình huống bên ngoài, quân chủ Viêm Quốc buộc nàng đi ra, mà Mộ Hi Thần lại thả nàng đi.

"A." Đúng lúc này, trong tiểu viện lại phát ra một thanh âm, tiếp sau đó là một thiếu nữ hét chói tai chạy vọt ra, nàng ôm mặt giống như một người điên lao về phía trước, ngay cả Lam Ảnh nguyệt đứng ở cửa cũng không phát hiện.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn thấy trên đường xuất hiện một vệt máu, ngửi được mùi tanh tưởi trong không khí, hại người thành ra hại mình, nữ nhân như vậy không đáng được đồng tình.

"Đi thôi." Lam Ảnh Nguyệt bỏ vào miệng vài phiến hoa, lập tức rời khỏi sân.

Thao Thiết không biết Lam Ảnh Nguyệt muốn đi đâu, chậm rãi bám theo, thời điểm nhìn thấy ánh vàng rực rỡ, trong nháy mắt hắn không giữ được bình tĩnh: "Nữ nhân, ngươi muốn chui đầu vào lưới sao?."

"Có ý kiến?" Trong khi nói chuyện Lam Ảnh Nguyệt đã nhanh chóng vượt qua tường rào, ẩn vào góc tối.

Thao Thiết trầm mặc, hắn nào dám có ý kiến a.

Du Hồn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, dưới cái nhìn của hắn sức chiến đấu của những người này cơ hồ trở về con số không, chỉ cần tiểu thư cao hứng, giết hết cũng được.

Lam Ảnh Nguyệt không ngừng chạy trong đêm tối, đúng lúc này một thái giám tóc trắng cầm đèn đi tới, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng đứng trước mặt hắn, thái giám kia ngẩn người chống lại ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt.

"Hoàng thượng đang ở đâu?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.

Thái giám kia nghe vậy, cực kì nghe lời trả lời: "Ngủ tại Tê Long điện, đi thẳng rẽ phải."

Lông mi Lam Ảnh Nguyệt khẽ chớp, cấp tốc đi về hướng Tê Long điện, hiện tại Thao Thiết mồ đổ hôi lạnh ròng ròng, nữ nhân này có phải quá lớn mật hay không, đột nhập vào hoàng cung Viêm Quốc không tính, nàng còn trực tiếp đi tìm hoàng thượng.

Ngay tại thời điểm Thao Thiết vẫn còn đang suy ngẫm, Lam Ảnh Nguyệt đã bước vào Tê Long điện, tránh thoát đội tuần tra nàng nhanh chóng lẻn vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ ngọn đèn hắc ám, gian ngoài có một cung nữ gác đêm, Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp đánh một phát vào sau gáy cung nữ kia, tiểu cung nữ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thao Thiết không nói gì, quả là một nữ nhân dã man.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn chung quanh một chút, phát hiện không còn người nào khác, nàng dạo quanh phòng một vòng, sau đó thuận tay cầm ấm trà trên bàn đi đến ben giường lão hoàng thượng.(lão hòa thượng)

Nhìn hoàng đế ngủ say bên trong màn trướng, Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhếch môi, bản thân đột nhiên biến thành người dị tộc, không phải do lão hoàng đế này sao, dám tính kế nàng, phải thừa nhận tức giận của nàng.

Nhìn nụ cười đáng sợ của Lam Ảnh nguyệt, Thao Thiết chỉ cảm thấy có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, nhìn Lam Ảnh Nguyệt nửa giây sau, nó nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đặt một chân lên mép giường, trước ánh mắt khiếp sợ của Thao Thiết cùng Du Hồn, tiêu sái đổ nước trà mát lạnh trong ấm kia lên mặt hoàng đế, bộ dáng kia quả thực khí phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.