Dưới bầu trời tràn ngập cánh hoa lay động trong gió, Lam Ảnh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt kia, không hiểu sao tim lại đập chậm nửa nhịp.
Phượng Diệc tà mị nở nụ cười, giơ tay lên, Lam Ảnh Nguyệt đã vững vàng rơi vào ôm ấp của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ảnh Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng phất qua gương mặt nàng, lớp ngụy trang trên mặt biến mất thay vào đó là gương mặt khuynh quốc khuynh thành.(ta chém đấy :-D :-D :-D )
Bàn tay của hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, da thịt vô cùng mịn màng, trong đêm tối đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy, khóe mắt hơi hướng lên phía trên, trong đêm đen càng thêm mị hoặc. Trong đêm tối mi mắt dài chớp động như bóng ma mê hoặc lòng người khiến người ta không biết nói gì cho phải, cái miệng nhỏ ướt át màu hồng phấn không cần cười cũng đủ mê hoặc lòng người.(mê hoặc chết ca ròi)
Tiểu nha đầu của hắn, thì ra lại đẹp như thế.
“Nha đầu.” Thanh âm Phượng Diệc mềm nhẹ mà lười nhác, mang theo một chút mị hoặc, trong lúc nhất thời Lam Ảnh Nguyệt lại sinh ra chút hoảng hốt.
“Ân?” Nàng giương mắt, nhìn thấy mặt hắn đang không ngừng phóng đại trước mắt nàng, sau đó, chưa kịp phòng thủ đã bị môi hắn bất ngờ phủ lên môi nàng.
Tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua, chạm nhẹ một chút rồi thôi: “Ngươi nhớ ta sao?”
Trong nháy mắt khuôn mặt Lam Ảnh Nguyệt trở lên đỏ ửng, trong lòng lại có một cảm xúc không hiểu dâng lên: “Ta không có.”
Phượng Diệc nhìn chằm chằm vào mắt Lam Ảnh Nguyệt, không bỏ qua một cảm xúc nào trong mắt nàng, hắn nâng cằm nàng lên, khiến nàng nhìn về phía hắn: “Tiểu nha đầu, ánh mắt đã bán đứng ngươi.”
Thậm chí Lam Ảnh Nguyệt còn không biết bản thân đối với Phượng Diệc là cảm giác gì, nàng chỉ có thể khẳng định rằng, nàng cũng không chán ghét hắn, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết một tí gì về hắn, hắn quá mức thần bí cùng cường đại, giống như một cái lốc xoáy, có lực hấp dẫn trí mạng.
Cũng như cảnh tượng trước mắt này, chẳng qua chỉ do hắn huyễn hóa mà ra, phải rất cường đại mới có thể huyễn hóa ra cánh hoa bay ngập trời, cũng như hắn và nàng đứng trong không trung như đứng trên mặt đất.
“Ngươi đến cùng là ai?” Lam Ảnh Nguyệt hỏi.
Tay Phượng Diệc đang nâng mặt nàng ngừng lại, đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi trầm xuống, hắn chần chừ.
Không khí giữa hai người trở nên có chút quỷ dị, xa xa Hắc Phong sốt ruột, hắn đã dùng ngọc giản xuyên thời gian duy nhất để gửi tin cho chủ thượng, vốn muốn cho chủ thượng cùng Ngũ tiểu thư bồi dưỡng chút tình cảm, thế nào lại cảm thấy giữa bọn họ có cái gì đó không đúng.
Ngay tại thời điểm Phượng Diệc muốn mở miệng, lại xuất hiện đạn tín hiệu được bắn lên sáng đỏ một vùng trời, sau đó chỉ nghe thấy học viện Đông Phương sôi trào hừng hực, tiếng thét chói tai liên tiếp nhau đánh vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người.
Ánh mắt Phượng Diệc hơi nheo lại, là ai có gan đến phá hư chuyện của hắn trong lúc này?
“Đi mau.” Thao Thiết đột nhiên kêu to, ngay sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi không gian.
Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, nàng chưa từng nhìn thấy Thao Thiết kích động như vậy.
“Như thế nào?” Lam Ảnh Nguyệt nhìn Thao Thiết, Thao Thiết lại nhìn về phía Phượng Diệc, đại ma vương không gật đầu, hắn không dám nói.
Phượng Diệc thở dài một hơi, trong thanh âm lười nhác mang theo một chút ý cười: “Chẳng qua là một con sâu nhỏ mà thôi, không có gì đáng sợ.”
Thao Thiết quả thực tưởng mình sẽ gặp trở ngại, trong mắt đại ma vương tiểu sâu này là bình thường, nhưng trong mắt hắn tiểu sâu này có thể trợ giúp hắn khôi phục tu vi đó, Thao Thiết tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cần Lam Ảnh Nguyệt mở miệng, đại ma vương khẳng định sẽ không ngăn cản.
“Mẫu thân, đây là phụ thân của ta đi.” Thanh âm nhuyễn nhu truyền đến, nếu không phải Phượng Diệc đang ôm nàng, nàng nhất định sẽ ngã trên mặt đất.
Tiểu Long vẫn đang ngủ say không biết tỉnh lại từ khi nào, lúc này đang ngồi trên vai Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ trước mắt, nước miếng chảy hết ra rồi.
Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy quá mất mặt, có Thao Thiết thì thôi đi, ngay cả Tiểu Long cũng háo sắc, Lam Ảnh Nguyệt đang muốn phủ nhận, Phượng Diệc lại nở nụ cười: “Đúng vậy.”
“Phụ thân, bộ dạng người thật đẹp mắt.” Tiểu Long lập tức nịnh nọt nói.
Thao Thiết ghét bỏ trừng mắt nhìn Tiểu Long, tên vô dụng, chỉ biết nịnh nọt người khác.
Hai tiếng phụ thân này hiển nhiên đã lấy lòng được Phượng Diệc, Phượng Diệc cười cười vươn tay nhẹ nhàng xoa cái trán Tiểu Long, tầng ánh sáng vàng nhạt từ trên trán Tiểu Long bắt đầu tản ra toàn thân, chờ ánh sáng tán đi, Tiểu Long vẫn còn ngây thơ vừa nãy đã biến thành một tiểu bạch miêu chỉ bé bằng lòng bàn tay.
Thao Thiết kinh sợ nhìn tình cảnh này, đại ma vương cư nhiên biết huyễn hình thuật.
Tiểu Long mê mang nâng móng vuốt của bản thân lên, nhìn nhìn lông mao của miêu kia, mềm yếu mở miệng nói: “Mẫu thân ta đẹp không?”
Lam Ảnh Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Phượng Diệc, hắn sợ Thanh Long bị bại lộ thân phận khi xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng qua là hắn lại có thể biến một thần thú thành tiểu bạch miêu nhẹ nhàng như vậy, thật đúng là làm người ta ngoài ý muốn.
Chiếm được tán thành của Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long lập tức hôn bẹp một cái lên má Lam Ảnh Nguyệt, nó vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Thao Thiết ngay trước mặt, nhất thời run run chui vào tay áo Lam Ảnh Nguyệt: “Mẫu thân, có quỷ.”
Thao Thiết không nói gì, nếu không phải đại ma vương ở đây, hắn nhất định sẽ đưa Tiểu Long vô dụng này đi giáo huấn một chút, chỉ là việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm tên kia, vì thế hắn bắt đầu học Tiểu Long đáng thương hề hề nhìn Lam Ảnh Nguyệt.
“Ta muốn đến xem.” Lam Ảnh Nguyệt bị ánh mắt ngập nước của Thao Thiết nhìn khiến cả người không được tự nhiên, nàng không chịu nổi biểu cảm của Thao Thiết như vậy.
Phượng Diệc gật đầu, một bàn tay ôm lấy thắt lưng Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đứng trên mặt đất, những cánh hoa vẫn còn bay múa trong gió đột nhiên biến mất hoàn toàn, bầu trời lại khôi phục cảnh về đêm vốn có của nó.
Dần dần, mấy người trong ký túc xá bắt đầu tỉnh lại, chậm rãi hướng về phía có đạn tín hiệu.
Lam Ảnh Nguyệt đi về phía trước mấy bước, quay đầu lại, hỏi Phượng Diệc: “Ngươi còn muốn đi nữa sao?”
Phượng Diệc nhìn nàng hơi hơi nhăn lông mày, nhẹ nhàng cười, trong phút chốc ấy thiên địa thất sắc: “Ta chờ ngươi.”
Bị nụ cười của hắn làm cho thất thần, Lam Ảnh Nguyệt cưỡng chế cảm giác khác thường trong lòng, rời khỏi ký túc xá, vừa đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Tần Ngọc cùng Lâm Khiêm đã đứng ở trước cửa ký túc xá.
“Tiểu Dật, ngươi tới rồi, ta còn bảo An Nhã đi gọi ngươi đấy.” Tần Ngọc vừa thấy thấy Lam Ảnh Nguyệt, lập tức đã đi tới, sắc mặt có chút sốt ruột.
Nhìn bọn họ, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt ngưng trọng vài phần, “Là chuyện gì xảy ra?”
“Cấm địa của học viện chúng ta dùng để nhốt thần thú, có một thần thú bị nhốt ở bên trong trấn yêu tháp, đã trải qua vài thập niên rất yên tĩnh, nhưng tối nay thần thú lại đột nhiên tức giận, hiện tại đã đánh vỡ hai tầng kết giới, tình huống thập phần nguy cấp.” Lâm Khiêm tạm dừng một chút, lại nói: “Hàng năm học viện đều an bài học viên gác ở bên ngoài tháp, tối hôm nay vừa khéo là Đông Phương Hàn.”
Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, vài thập niên đều an ổn, không có khả năng vừa đến lượt Đông Phương Hàn lại xảy ra vấn đề, xem ra có người nhằm vào hắn.
Hoặc là, bọn họ.
“Thần tượng.” An Nhã vừa chạy đến nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì chạy vội mà dẫn đến đỏ bừng, thở gấp nói: “Thần tượng, chúng ta nhanh nhanh chút, đi cứu Hàn ca ca.”