Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 45: Chương 45: Mất mặt trong học viện tái (tam)




Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, không nhìn hắn, tựa hồ đối với việc hắn đến đây không phải việc ngoài ý muốn.

Tinh linh thị huyết cúi đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt của Lam Ảnh Nguyệt, dưới ánh trăng, hơn một phần mông lung mỹ cảm, “Tiểu bảo bối, ngươi đây đang thẹn thùng?”

Lúc sau, Lam Ảnh Nguyệt giương mắt nhìn về phía hắn, mỉm cười: “Chúng ta làm giao dịch như thế nào?”

Chỉ là một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, cười rộ lên lại khiến tinh linh thị huyết hơi thất thần, đặc biệt là ánh mắt kia, phảng phất như muốn hút hồn người vào vậy, ánh mắt tinh linh thị huyết nhíu lại, nhìn về phía kia khuôn mặt kia ánh mắt hơi hơi thay đổi.

Khuôn mặt tiểu gia hoả này có vấn đề.

Nhưng mà thời điểm tay hắn chuẩn bị giơ lên chạm vào gương mặt kia, một bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay hắn, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nàng, không nghĩ tới nàng lại phát hiện ý đồ của hắn.

“Mỗi ngày ta cho ngươi một bông hoa, ngươi dạy ta bắn cung.” Lam Ảnh Nguyệt đưa tay đẩy tinh linh thị huyết, lúc này đây, lại đẩy ra dễ dàng.

“A, tiểu gia hỏa Nguyệt Nhi đêm nay là cố ý ở chỗ này chờ ta đi.” Thân ảnh tinh linh thị huyết đột nhiên biến mất, giây sau đã xuất hiện trên ngọn cây cao 5 thước, hắn lười nhác bán nằm trên cành cây, tóc bạc theo gió nhảy múa, ánh mắt tà mị hơi hếch lên, mị hoặc vô cùng.

Mặc cho ai thấy tình cảnh này chỉ sợ cũng không rời ánh mắt ra được, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt chính là nhàn nhạt lườm hắn một cái, bắt đầu lau trường cung trong tay, nàng vốn đang đợi hắn, sao phải phủ nhận.

Bộ tộc Tinh linh vốn có tài bắn cung, chứ nói gì đến tinh linh biến thái này.

Thấy Lam Ảnh Nguyệt không nói chuyện, tinh linh cũng không giận, hắn chống đầu, ở bên cạnh không tiếng động nhìn tiểu gia hỏa trước mắt, lại phảng phất thấy được một thân ảnh quen thuộc.

“Tài bắn cung của bộ tộc ta rất khó, Nguyệt Nhi xem trọng rồi.” Vốn đang nằm trên cành cây cao 5 thước thoáng một cái tinh linh đã đứng trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, tóc bạc loạn vũ, cay cung trong tay Lam Ảnh Nguyệt không biết đã nằm trong tay hắn từ khi nào.

Thân là cung thủ, tốc độ của Lam Ảnh Nguyệt rất nhanh, nhưng so với tinh linh thị huyết còn kém quá xa.

Thị huyết tinh linh giơ cung lên, tư thế tao nhã vô cùng, ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt chờ mong nhất, thị huyết tinh linh lại không động.

Đôi mắt xanh biếc lộ ra một tia kinh ngạc, hắn lại không kéo được dây cung.

Lúc này Thao Thiết đã sớm ôm bụng cười lăn rồi, Huyết Cung đã nhận thức Lam Ảnh Nguyệt làm chủ, thần binh thượng cổ chỉ có thể do chủ nhân của nó kéo.

Không nghĩ tới lúc còn sống hắn có thể nhìn thấy tinh linh biến thái mất mặt như vậy, hắn còn tưởng nữ nhân trước mặt này đang đùa giỡn, lại không nghĩ rằng kia cây cung rất bình thường kia lại là thượng cổ thần binh.

Nhìn gương mặt đen xì kia của tinh linh thị huyết, ngay cả Du Hồn luôn lạnh lùng cũng động khóe miệng, hắn trước kia cũng bị tinh linh biến thái này ngược không ít.

Thao Thiết một bên cười một bên nói với Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt nghe xong khóe miệng giơ lên mỉm cười, “Ngươi nếu không đổi cung ta e rằng.”

Thị huyết tinh linh cảm thấy thập phần mất mặt, tiểu gia hỏa này rõ ràng đang cười hắn, thế mà cho dù hắn có rót vào trường cung bao nhiêu linh lực đi nữa, trường cũng không đáp lại hắn một chút nào, linh lực kia giống như đá chìm đáy biến vậy, không có một tia gợn sóng.

Tinh linh thị huyết ảo não ném trường cung lên không trung, trường cung lại tản ra một trận hồng quang, lập tức biến mất trong tay Lam Ảnh Nguyệt.

“A, nguyên lai ngươi người này.” Thị huyết tinh linh nhìn đến hồng quang kia, không vui trong mắt lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt lại thâm sâu vài phần, có không gian Anh Túc lại có thượng cổ thần binh, thân phận tiểu gia hỏa này không đơn giản.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn tinh linh thị huyết thay đổi sắc mặt, mở miệng nói: “Một tháng sau, ta muốn tham gia trận đấu, không có thời gian ở đây cùng ngươi ngẩn người.”

“Ha ha.” Thị huyết tinh linh nở nụ cười, “Đối phó với đồ bỏ đi cần gì đến một tháng.”

Dứt lời, đầu ngón tay búng một cái, một trường cung xanh biếc xuất hiện, quanh thân bao phủ bởi một lớp sương mù màu đen, hắn nhíu mày nhìn Lam Ảnh Nguyệt: “Nguyệt nhi, nhìn cho rõ.”

Thị huyết tinh linh giơ tay đặt lên dây cung, mỗi một động tác của hắn thực hiện rất thong thả, giảng giải rất cẩn thận.

Lam Ảnh Nguyệt cũng giơ tay ra, Huyết Cung xuất hiện, gỡ bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, sáng rọi vạn trượng, nàng hít sâu một hơi, giơ cung lên.

Thị huyết tinh linh tán thưởng nhìn nàng một cái, “Không sai.” Tiểu gia hỏa học rất nhanh, nàng chưa từng học qua về cung, vậy mà nghe hắn giảng giải, tư thế đã thập phần tiêu chuẩn.

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, bàn tay nắm dây cung mạnh mẽ buông ra, mũi tên bay nhanh về phía đại thụ xa xa kia, một độc xà bị cố định trên cây.

“Bắn chuẩn đã trọng yếu, lực lượng còn trọng yếu hơn.” lời nói của thị huyết tinh linh cực kì đơn giản, nhưng hắn tin tưởng lấy thông minh của Lam Ảnh Nguyệt, tự nhiên sẽ hiểu.

Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, nhìn nhìn sắc trời, ném cho tinh linh thị huyết một đóa hoa, xoay người hướng ký túc xá mà đến: “Ngày mai gặp.”

Thị huyết tinh linh nhìn bóng lưng nàng xa xa, khóe miệng giơ lên một chút ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Ngày mai gặp Nguyệt nhi.”

Một tháng tiếp theo, Lam Ảnh Nguyệt trở thành thần long thấy đầu không thấy đuôi, mấy người An Nhã cũng vì trận đấu mà không ngừng tu luyện, bởi vì trận đấu này không chỉ thể hiện sức mạnh của bọn họ, mà còn chọn ra tinh anh từ các học viện, ai cũng không dám khinh thường.

Học viện tái hôm đó, toàn trường náo nhiệt vô cùng, thậm chí hoàng thất còn cử thái tử đến xem trận đấu, tứ đại thế gia cũng an bài đại diện đến.

Từ lần bị thương trước, Lam Hạo Phong luôn tĩnh dưỡng tại gia tộc, hiện tại sắc mặt thoạt nhìn cũng đã khôi phục bình thường, hắn nhìn mọi người xung quanh nhưng lại không phát hiện ra cái bóng của người kia.

Lâu lắm rồi hắn không trở lại học viện, trở về lại nghe được lời đồn đãi về người kia, hơn nữa Nhiên Nhi của hắn còn bị Lam Dật nhục nhã như vậy, trước đó hắn đã may mắn ăn được một quả thần dược, lần này nhất định phải đánh chết tiểu tiện nhân kia.

Trận thứ nhất là hai người đối chiến, năm trăm thí sinh dự thi sẽ thông qua rút thăm để lựa chọn đối thủ, đến lúc mọi người bốc thăm xong lại không thấy Lam Ảnh Nguyệt.

“Canh giờ đến, thỉnh trọng tài tuyên bố Lam Dật bỏ quyền trận đấu.” Lam Hạo Phong lạnh lùng nói.

“A.” Tần Ngọc cười lạnh một tiếng, “Viện trưởng còn chưa lên tiếng, sao ngươi lại vội vàng như vậy? Không phải là là ngươi sợ gặp phải Tiểu Dật, đánh không lại nàng chứ?”

“Ha ha ha.” Lam Hạo Phong cười lớn, Lam Dật kia chỉ là một tứ giai mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của hắn: “Là nàng không dám tới thôi.”

Thời gian một chút đi qua, sắc mặt thái tử trở nên rất khó nhìn, viện trưởng tuy rằng rất muốn lưu lại Lam Ảnh Nguyệt, nhưng hắn không đắc tội nổi với thái tử, vì thế hắn đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta tuyên bố.”

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, một ánh lửa đỏ xa xa bay nhanh mà đến, quanh thân liệt hỏa trùng trùng, đôi cánh khổng lồ nhẹ nhàng huy động, thiên địa biến sắc, An Nhã kinh ngạc lớn tiếng hô: “Đó là thần thú Phượng Hoàng của Diệc Vương.”

P/s: mọi người ngủ ngon!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.