Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 53: Chương 53: Chờ em




Edit: Thanh Thanh

Ngày 17 tháng 5, Bùi Hạo Bân tan làm rất sớm, sau đó đem mình nhốt trong thư phòng không ra ngoài.

Bạch Ngọc Đồng nói: “Chú Bùi đang làm gì vậy, gọi ra ăn cơm cũng không thấy đi ra.”

Tào Lị xoa tay lên tạp dề, nhớ tới mấy ngày hôm trước Bùi Hạo Bân đem cờ thưởng và huy chương mấy năm đều khóa trong két sắt, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm trước thì sắc mặt âm trầm nói: “Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Bùi Xuyên.”

Bạch Ngọc Đồng mở to hai mắt.

Tào Lị cũng lo sợ trong lòng, bà ta rốt cuộc chỉ là vợ hai, Bạch Ngọc Đồng cũng không phải con gái ruột của Bùi Hạo Bân. Bùi Hạo Bân làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có đôi khi nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm.

Hai mẹ con bà ta hiện tại cẩm y ngọc thực đều là dựa vào Bùi Hạo Bân, Tào Lị không có công việc, trình độ văn hóa lại không cao, tính cách cũng không yên ổn, chỉ có một chút ưu điểm đó là việc biết lấy lòng người khác.

Tào Lị sợ nhất chính là Bùi Hạo Bân âm thầm lập di chúc, đem mọi tài sản để lại cho Bùi Xuyên. Người đàn ông này cũng sẽ không tuyệt tình để bà ta và Bạch Ngọc Đồng lưu lạc đầu đường, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có một cái phòng cùng ít tài sản linh tinh.

Bùi Hạo Bân và Tưởng Văn Quyên phấn đấu nhiều năm, có một ít tài sản, Tào Lị cũng cảm thấy gia sản của Bùi gia thật sự không tồi.

Nhưng cho dù bà ta và Bạch Ngọc Đồng cố lấy lòng cho Bùi Hạo Bân vui thì bọn họ cũng chỉ là hai người ngoài, Bùi Xuyên mới là con trai ruột của ông ta.

Con trai trưởng thành, mọi nhà đều sẽ vội vã mua phòng ở cưới vợ cho con. Nếu Bùi Hạo Bân ý thức được điểm này, còn cảm thấy áy náy thì rất có thể sẽ đem mọi thứ để lại cho Bùi Xuyên.

Tào Lị tưởng tượng, trấn định ngày thường không thấy đâu nữa, trong lòng có chút hốt hoảng.

Hai mẹ con vừa âm thầm nói với nhau thì Bạch Ngọc Đồng càng luống cuống. Cô ta còn nhớ rõ chuyện Bùi Xuyên suýt nữa bóp cổ mình đến chết đáng sợ thế nào, nếu tiền để lại hết cho Bùi Xuyên thì hắn nhất định sẽ không quan tâm đến hai mẹ con cô ta.

Bạch Ngọc Đồng nói: “Mẹ, con có một biện pháp, mẹ lại sinh cho chú Bùi một đứa con trai đi.”

Một đứa nhỏ kiện toàn, một đứa nhỏ mang dòng máu của Bùi Hạo Bân chính là nơi hai mẹ con cô ta cậy nhờ.

Tào Lị trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Con cho rằng mẹ không nghĩ đến sao, loại chuyện này mẹ muốn sinh là sinh được chắc?” Năm nay bà ta sắp 40 rồi, cho dù không sợ tuổi cao còn mang thai thì Bùi Hạo Bân cũng sẽ chú ý tránh thai.

Không biết có phải đứa nhỏ kia để lại bóng ma quá lớn hay không mà hai năm này Bùi Hạo Bân không có ý muốn có thêm con.

Tào Lị nói: “Được rồi, nên làm gì thì làm đó đi, chớ chọc mẹ phiền lòng. Mẹ nói cho con biết, con nên hiểu chuyện, cố gắng đọc sách đi, như vậy lòng mẹ mới kiên định được.”

Bạch Ngọc Đồng bĩu môi.

Buổi chiều Bùi Hạo Bân từ trong phòng ra ngoài, cảm xúc không được tốt lắm. Đôi tay ông ta lau mặt một phen, không nói gì cả đi thẳng vào toilet.

Tào Lị lặng lẽ cầm lấy điện thoại của ông ta, thấy bên trên có một số điện thoại xa lạ, hiện thời gian cuộc gọi là 32 phút.

Tâm Tào Lị nhảy dựng, đại khái đoán được gì rồi ——

Số điện thoại này hơn phân nửa là của vợ trước của Bùi Hạo Bân - Tưởng Văn Quyên gọi tới. Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của Bùi Xuyên, đối với sinh nhật hắn khẳng định là nhớ rõ. Trong lòng Tào Lị hoảng hốt, sợ Bùi Hạo Bân bị tâm lý áy náy ảnh hưởng, về sau muốn để lại mọi thứ cho Bùi Xuyên. Bà ta cắn răng, hạ quyết tâm nhất định phải sinh một đứa con cho Bùi Hạo Bân.

Bà ta quả thật đoán không sai, người gọi đến đích xác là Tưởng Văn Quyên.

Mấy năm nay Tưởng Văn Quyên sống không tồi, cũng không tính toán sinh thêm con, chồng bà đối xử với bà cũng rất tốt. Nhưng vào ngày 17 này, bà vẫn nhớ về đứa bé kia.

Tưởng Văn Quyên đã từng nói với nó là mẹ đi công tác, nhưng sau đó không trở về nữa.

Tưởng Văn Quyên mất ngủ một đêm, dưới sự an ủi của chồng, ngày hôm sau bà lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Bùi Hạo Bân, muốn nói chuyện với Bùi Xuyên. Trong lòng bà áy náy, sợ hãi, cô đơn lại không nghĩ tới Bùi Xuyên sớm đã rời khỏi nhà. Cảm xúc của Tưởng Văn Quyên không tốt, lập tức cùng Bùi Hạo Bân cãi nhau.

Cuối cùng Bùi Hạo Bân hứa hẹn nói mọi tài sản sau này của ông ta đều sẽ để lại cho Bùi Xuyên.

~~~

Ban đêm ở Khuynh Thế, đám Kim Tử Dương tự mua bánh sinh nhật cho Bùi Xuyên.

Tất cả mọi người đều biết Bùi Xuyên đã không hút thuốc từ đêm Giáng Sinh thế nên ai hút thì cứ tự mình hút. Quý Vĩ thì ôm quyển sách —— hắn không hút thuốc cũng không uống rượu.

Kim Tử Dương sợ không đủ náo nhiệt nên tìm rất nhiều người đến đây, Bùi Xuyên vừa thấy liền nhíu mày.

Thậm chí còn có cả học muội cao nhất.

Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca, sinh nhật thì phải nhiều người mới náo nhiệt. Dù sao cũng chỉ là đánh bài, chơi chơi trò gì đó thôi.”

Kim Tử Dương xác thật không có ý gì khác, nhưng có vài học muội lại không nghĩ thế. Trong mấy nam sinh thì người lớn lên đẹp nhất chính là Bùi Xuyên, hình dáng lãnh ngạnh, lúc không nói lời nào thực khốc.

Tất cả mọi người đều biết Kim Tử Dương đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn, Trịnh Hàng hình như đã có người trong lòng, Quý Vĩ thì đừng nói, hắn có tiền thật nhưng với hắn thì học tập mới là cô bạn gái hắn vĩnh viễn không phản bội.

Chỉ có Bùi Xuyên, tuy rằng cũng không biết rõ hoàn cảnh nhà anh, nhưng anh lái siêu xe, cái này ai cũng biết. Huống chi lúc trước chỉ nghe nói anh có dây dưa với Vệ Uyển mà Vệ Uyển hiện tại đã không còn qua lại với đám người này nữa.

Bùi Xuyên là độc thân.

Đêm nay anh mười tám tuổi, đã bước qua ranh giới của thiếu niên và đàn ông, các nữ sinh lặng lẽ nhìn anh, xuân tâm nhộn nhạo.

Điện thoại của Bùi Xuyên vang lên, là Bùi Hạo Bân gọi tới.

Trước đó Bùi Hạo Bân có hỏi số điện thoại của anh từ giáo viên chủ nhiệm.

Đầu dây bên kia Bùi Hạo Bân có chút xấu hổ nói: “Đêm nay sinh nhật con, trở về ăn cơm đi, ba bảo dì Tào làm đồ ăn rồi.”

Bùi Xuyên cười một tiếng: “Cảnh sát Bùi, vẫn là một nhà mấy người cứ ăn đi thì hơn.”

Làm khó cho ông ta còn nhớ rõ mình có một đứa con trai hôm nay thành niên. Nhưng lúc anh vị thành niên không cần ông ta chiếu cố thì sau khi thành niên càng không cần ông ta làm gì.

Bùi Xuyên ngắt điện thoại, nhân tiện kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.

Mọi người thấy sắc mặt anh không tốt, có người đánh bạo lại đây, cười nói: “Xuyên ca, sinh nhật anh, để em kính anh một ly, sinh nhật vui vẻ.”

Bùi Xuyên nói: “Về sau không uống rượu.”

Kim Tử Dương bày ra vẻ mặt ngọa tào: “Xuyên ca, anh nói thật ư? Không hút thuốc, không uống rượu, anh muốn tu tiên hả?”

Bùi Xuyên nghĩ nghĩ cái gì, trên khuôn mặt lãnh ngạnh xuất hiện một chút nhu hòa, sau đó gật đầu: “Cho nên mọi người cứ chơi, tôi về nhà trước 10 giờ.”

Mọi người đều ngơ ngác mà ừ một tiếng.

Chờ đến 9 giờ 50, lúc Bùi Xuyên thật sự đứng dậy rời đi thì trên mặt mọi người đều là biểu tình một lời khó nói hết.

Trịnh Hàng đưa anh xuống tâng, nhìn thần sắc của Bùi Xuyên hỏi: “Xuyên ca, anh có bạn gái hả?” Mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều đoán vậy.

Trên tầng có người ca hát, cãi cọ ồn ào, cảnh đêm thành phố C thật xinh đẹp, không phải đẹp phù hoa mà là yên tĩnh mỹ lệ.

Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Không có.”

Trịnh Hàng thấy cho dù anh nói không có nhưng trong mắt vẫn thật ôn tồn.

Bùi Xuyên lái xe đi, chiếc siêu xe kia thật chói mắt.

Chờ xe chạy đến không thấy bóng dáng đâu thì Trịnh Hàng mới chậm nửa nhịp mà phản ứng lại, nếu không có bạn gái thì anh đổi cách sống là vì ai?

Chính mình ép bản thân vào khuôn khổ sao?

~~~

Chiếc xe kia của Bùi Xuyên là năm trăm vạn.

Căn chung cư nhỏ này thì mua dưới danh nghĩa của người khác, nhưng cũng có thể bán trao tay. Tiền trong thẻ ngân hàng của anh...... là một con số rất lớn.

Cuối tháng năm, Bùi Xuyên đem xe đi bán, sau khi đổi lại hình dáng ban đầu thì mới bán.

Ở năm 2008, đối với một gia đình bình thường thì đây là một số tiền khổng lồ.

Nhưng Bùi Xuyên cảm thấy không đủ, anh nhíu mày nhìn một chuỗi số 0 trong một cái thẻ ngân hàng khác, tiền chỗ đó rất nhiều nhưng lại không thể động đến.

Mỗi tối Bùi Xuyên làm việc ba giờ, từ 23 giờ đến rạng sáng hai giờ, cứ thế liên tục một năm.

Lúc này anh mở máy tính của mình ra, ánh mắt dừng trên đám mã lập trình vài giây rồi ấn nút xóa hết.

Đây là phần mềm đánh cắp mật mã, mới chỉ là bán thành phẩm. Nếu nó được viết xong hết thì hacker có thể tùy ý đánh cắp tiền trong các cơ quan tài chính.

Còn có một chương trình phá giải bảo mật, anh click mở phần mềm mình đã làm nửa năm, ngón tay nhấn lên chuột.

Hoàn toàn cắt bỏ.

Một phần mềm cuối cùng là nơi anh kiếm được nhiều tiền nhất.

Bùi Xuyên rũ mắt, không muốn suy nghĩ “Nó” đến tột cùng là dùng để làm gì, anh nhấn xóa vĩnh viễn.

Lúc tháng sáu vừa mới đến, Bùi Xuyên nhận được điện thoại của một người đàn ông.

“Satan, tháng tám là kỳ hạn cuối cùng, cậu có manh mối gì chưa?”

Bùi Xuyên trầm mặc một lát rồi trả lời hắn: “Tôi không làm nữa, các người mời người khác đi.”

Người kia kích động nói: “Cậu đang đùa cái gì thế? Sau nửa năm, cậu cứ thế mà trả lời chúng tôi sao?” Nếu bọn họ có thể tìm được người có thể lập trình, viết ra phần mềm đó ở năm 2008 này thì sao phải tôn thờ cúng bái tên thiếu niên thiên tài này như thế? Bọn họ đã ấn theo yêu cầu của cậu ta, để cậu ta sống cuộc sống cao trung bình thường.

Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Cứ như vậy thôi.”

Bùi Xuyên nhìn cả phòng đầy sách vở tài liệu một hồi rồi khóa nó lại.

Số tiền không sạch sẽ kia nếu cần thiết thì anh sẽ nộp lên cho quốc gia.

Cũng không phải lương tâm anh tự nhiên bộc phát, cũng không phải từ nay về sau anh muốn làm người lương thiện. Anh vẫn không thích thế giới này như cũ.Cái thế giới này để anh sinh ra hoàn chỉnh nhưng lại cướp đi hai chân và toàn bộ thế giới của anh.

Có điều giờ anh cảm thấy nếu đã hôn cô rồi, thì dù sao bản thân cũng phải sạch sẽ một chút.

Anh không biết có thể ở bên cạnh cô mấy năm, nhưng anh muốn cùng cô cùng nhau vào đại học, nhìn cô lớn lên, thành niên.

Sắp lên cao tam rồi, không biết cô muốn vào trường đại học nào, sẽ đến nơi nào của tổ quốc. Cô sẽ đến phương bắc để ngắm tuyết hay xuống phía nam xuôi dòng nước nhu thuận?

Anh cười cười, cô gái nhỏ đâu có chọn cùng mình ở bên nhau, cô còn tức giận kìa.

~~~

Bối Dao còn đang tức giận, khăng quàng cổ mượn anh từ mùa đông mà đến mùa hè cô còn chưa trả lại cho anh.

Năm nay nghỉ hè sẽ học bù, bọn họ sắp lên cao tam rồi, trong phòng học mỗi lớp đều sẽ náo nhiệt giăng biểu ngữ —— “Gia tăng một điểm, vượt qua ngàn người.”

“Không thi được đại học, bạn có theo kịp đám phú nhị đại không?”

“Thi qua đám cao phú soái, chiến thắng đám quan nhị đại!”

“Lúc sống ngủ nhiều làm gì, sau khi chết tha hồ mà ngủ.”

“Có đường tới, không đường về; nếu để lại đường lui, đó chính là tuyệt lộ!”

......

Ngay cả một vài xí nghiệp sản xuất đồ dinh dưỡng cũng ăn theo kỳ thi đại học dùng mánh lới đẩy mạnh tiêu thụ thực phẩm dinh dưỡng bổ não gì đó.

Lúc kỳ thì đại học đến gần, mọi người rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút gấp gáp.

Mọi người cũng thường đùa nhau nói: “Sắp thi đại học rồi, nếu không thì uống một lọ “tăng cường trí nhớ” đi. Bảo đảm tăng 100 điểm, đánh bại mẹ nó nhiều người.”

Ngoài ra còn có một sự kiện còn nổi bật hơn kỳ thi đại học năm sau, chính là thế vận hội Olympic sắp được tổ chức.

Ngày 8, tháng 8, năm 2008 là một ngày vô cùng may mắn, vận động viên trên toàn thế giới sẽ tụ tập ở Trung Quốc, tham gia lễ hội thể thao long trọng này.

Đây là biểu tượng cho việc tổ quốc càng thêm cường đại phồn vinh, và cũng có ý nghĩa rằng đây là một thế giới hòa bình.

Đến loại không chú ý đến chính trị như Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Nghỉ hè thật muốn tới thành phố B để xem tận mắt thế vận hội Olympic, như thế có chết cũng không tiếc. Dao Dao, cậu muốn đi không?”

“Muốn.” Bối Dao thẳng thắn thành khẩn mà nói, “Khẳng định sẽ vô cùng xuất sắc, nhưng chắc chỉ có thể nhìn ở trên TV thôi.”

Đến lúc đó cô sẽ cùng người nhà cùng nhau xem trên TV.

Muốn xem tận nơi thế vận hội Olympic thì phải có vé, mà chưa chắc có tiền đã mua được vé này. Tiền vé đã đắt, sinh hoạt ở thành phố B càng đắt hơn, vượt xa khả năng của gia đình bình dân như nhà cô.

Cho nên dù nói thế thì không ai trong số bọn họ để việc này trong lòng.

Khao khát thì cũng chỉ khát khao thôi, chứ có ai thực sự có bản lĩnh mua được vé đến tận nơi xem chứ?

Trước khi trường học nghỉ vào tháng 7, Bối Dao thấy tên Bùi Xuyên ở phía trước mình những hơn hai mươi cái tên. Anh ổn định ở vị trí thứ nhất, lần này không có ai nói anh gian lận nữa.

Chỉ có thán phục thôi.

Cô hếch hếch mặt, nghĩ trong lòng mình sẽ nỗ lực vượt qua cái tên đại hỗn đản khiến người ta chán ghét này.

Nhưng mà hiện thực là, cô còn không vượt qua nổi Mẫn Mẫn, người xếp thứ mười mấy toàn thành phố.

Bối Dao nhụt chí.

Hôm cô được nghỉ, Triệu Chi Lan vẫn phải đi đón Bối Quân đang học Tiền Ban vì thế Bối Dao tự mình về nhà. Ánh sáng mùa hè lóa mắt, Bối Dao thấy thiếu niên đứng dưới tàng cây.

Gần hai tháng ủy khuất làm cô muốn hung hăng đánh anh một trận, nhưng mà anh nhẹ nhàng gọi Dao Dao, cô lại đi qua.

“Em cầm lấy cái này.” Anh nói.

Hai tháng không thấy, anh nhìn qua thì thành thục hơn nhiều. Anh đem một xấp thứ gì đó đặt trong tay cô, Bối Dao cúi đầu xem, là vé vào cửa thế vận hội Olympic năm 2008.

Vé một nửa vàng hồng đẹp đẽ, một nửa lại là màu trắng, giấy cứng, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Bên dưới góc phải còn có một con trâu được vẽ rất đáng yêu.

Cô ngơ ngác nhìn bốn tấm vé vào cửa, sau đó lại ngước mắt nhìn anh.

Thiếu niên cười nói: “Đi chơi đi, nhé?”

Bối Dao nhìn nhìn, sau đó thấp giọng nói: “Có bốn tấm.”

“Ừ, em cùng dì Triệu, chú Bối, còn có Bối Quân đều có thể đi.”

“Vậy còn anh?” Cô giương mắt to ngập nước, bộ dáng chua xót đến sắp khóc.

Anh cười nói: “Anh ở chỗ này chờ em.” Chờ em nhìn xem thế giới ngoài kia xuất sắc thế nào, nhìn thấy những người kiện toàn vận động cùng lực lượng sinh mệnh là như thế nào, rồi lại quyết định có nên trở về hay không.

Tháng tám là tháng đẹp nhất, đó sinh nhật 17 tuổi của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.