Edit: Thanh Thanh
============
Sự hoang mang trên mặt Bối Dao quá rõ ràng, cô Dư Thiến giật mình ngạc nhiên. Thứ nhất vốn dĩ buổi sáng cô Dư muốn hỏi suy nghĩ của Bối Dao, nhưng mà nhà Bối Dao khá xa, nên đến sát giờ học mới tới. Thứ hai phản ứng của người bình thường là, ngồi với Phương Mẫn Quân tốt hơn ngồi với Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên vẽ “Vĩ tuyến 38”, cũng hoàn toàn không nói chuyện với Bối Dao, xuất phát từ việc bảo vệ Bối Dao, hẳn là nên để Bối Dao ngồi với Phương Mẫn Quân, nghĩ như vậy cô Dư lập tức thông báo luôn.
Bối Dao nhìn biểu tình lãnh đạm của Bùi Xuyên, tư duy của cô vẫn chưa trưởng thành, tuy rằng luyến tiếc, nhưng khi còn nhỏ Bối Dao vẫn luôn là bé ngoan nghe lời cô giáo.
Bàn tay nhỏ của cô dụi dụi mắt, cất cốc nước và sách giáo khoa vào cặp sách, dọn dẹp đồ của mình. Bùi Xuyên cũng không thèm nhìn đến cô, chỉ nhìn chằm chằm tranh vẽ sách giáo khoa Ngữ Văn của mình.
Bối Dao sợ anh cô đơn, nghĩ rồi lại nghĩ, đem gấu trúc nhỏ treo trên cặp sách của mình cởi xuống.
Khuôn mặt mềm mại của cô không nỡ mà cọ cọ nó, sau đó đem nó đặt lên trên bàn của Bùi Xuyên.
Tầm mắt của Bùi Xuyên chuyển từ quyển sách qua người nó, gấu trúc nhỏ tròn tròn, ngồi yên trước bàn học của cậu.
Cậu biết cô rất thích thứ đồ chơi này, đi học có đôi khi theo bản năng sẽ nắm lấy lỗ tai của chú gấu trúc nhỏ, ngày nào đi học cũng sắp xếp cho nó trước.
Cuối cùng cậu cũng nhìn cô, thấy cô lưu luyến không muốn đi, ánh mắt đáng thương vô cùng, không biết là đang luyến tiếc cậu hay là luyến tiếc gấu trúc nhỏ.
Cậu không nói gì mà đẩy gấu trúc nhỏ mà cô âu yếm đi.
Cô luyến tiếc, đại khái không phải là mình.
Bối Dao thương tâm ôm gấu trúc nhỏ, anh không thích cô, cũng không thích đồ chơi của cô.
Bối Dao đeo cặp sách đi về phía Phương Mẫn Quân, Phương Mẫn Quân ngạo kiều* mà nhìn cô một cái, quay đầu nói chuyện với người ngồi phía sau.
*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng“.
Bùi Xuyên mới năm tuổi dùng tất cả ý chí nghị lực, mới có thể không quay đầu nhìn bóng dáng cô rời đi.
Bối Dao ngồi ở nơi có ánh mặt trời lộng lẫy, ánh sáng màu vàng ôn nhu chiếu xuống cái đầu nhỏ của cô. Cậu ngồi đối lập với cô, ở nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới, lặng lẽ cất chuồn chuồn trúc vào trong cặp sách.
~~~
Bọn nhỏ xem náo nhiệt đảo mắt đã quên chuyện đổi chỗ này.
Bối Dao và Phương Mẫn Quân thành bạn ngồi cùng bàn.
Nếu Bối Dao có ký ức của cao trung, khẳng định sẽ cảm thấy rất kì quái. May mà bây giờ cô chỉ có ký ức của đứa trẻ, cảm thấy Mẫn Quân xinh đẹp cũng rất đáng yêu.
Toàn bộ mùa thu, chuyện đầu tiên Bối Dao học được chính là khống chế uống ít nước, bởi vì Phương Mẫn Quân không giống Bùi Xuyên đưa nước của mình cho cô uống.
Phương Mẫn Quân hết sức hiếu thắng, nếu tóc của Bối Dao đẹp, vậy thì cả ngày sẽ không có sắc mặt tốt, theo bản năng đi sửa sang lại cái váy công chúa của mình. Nhưng cũng chỉ là trẻ con, tuy cô bé nhớ rõ những quan niệm của mẹ giáo huấn, nhưng cô bé cũng không có quá nhiều địch ý đối với Bối Dao.
Rốt cuộc tiểu Bối Dao lớn lên cũng không tinh tế thanh tú như mình, hơn nữa Bối Dao dễ bắt nạt.
Rác có thể bảo Bối Dao mang đi vứt, bài tập có thể bảo Bối Dao mang đi nộp cho tổ trưởng, Bối Dao nghe lời lại ngoan ngoãn.
Bùi Xuyên nhìn ở trong mắt, sắc mặt rất khó xem.
Nhưng đây là con đường mà cậu lựa chọn, Bối Dao không hề là bạn ngồi cùng bàn của cậu.
Mùa thu đi qua thời tiết chuyển lạnh, Bối Dao được Triệu Chi Lan mặc cho giống con búp bê béo tròn - chiếc áo bông đỏ rực, vừa dày vừa có không khí vui mừng.
Cái áo bông đó không phải là áo mới, là Triệu Chi Lan dùng quần áo cũ may lại, tuy rằng không đẹp lắm nhưng rất giữ ấm. Bên trong áo bông đỏ rực ấy còn có áo mùa thu, hai cái áo lông, Bối Dao chân ngắn nhỏ cũng bị bọc thật dày.
Vừa lúc Triệu Tú ôm Phương Mẫn Quân xuống tầng gõ cửa, Bối Dao dùng giọng sữa non nớt chào: “Chào dì Tú, Mẫn Mẫn.”
Triệu Tú suýt nữa cười sốc hông: “Chi Lan a, nhìn từ xa còn tưởng Dao Dao là một quả cầu lửa đó.”
Triệu Chi Lan nghe vậy theo bản năng nhìn Phương Mẫn Quân, cô bé được mặc bộ quần áo thanh tú xinh đẹp, áo bông mới tinh màu hồng nhạt, bên ngoài còn quàng khăn quàng cổ màu hồng, phong cách tây lại không mập mạp. Phương Mẫn Quân đang ăn vạ trong lòng Triệu Tú, mà Triệu Tú cũng chiều con.
Triệu Chi Lan trong lòng trợn trắng mắt, trời lạnh như vậy, ai quản đẹp hay không đẹp, ấm áp mới là chuyện chính. Trên mặt dù sao cũng phải khách sáo một chút: “Nha, quần áo của Mẫn Mẫn nhà cậu chắc không rẻ đâu?”
“Áo bông hơn 30 đồng, khăn quàng cổ là cô của con bé đưa.”
Hơn 30 đồng tiền làm người trong túi không có tiền như Triệu Chi Lan thành công ngậm miệng, ánh mắt Triệu Tú mang theo sự sung sướng.
Khi Triệu Tú ôm Phương Mẫn Quân về nhà, Phương Mẫn Quân nói: “Cha nói áo bông 26 đồng tiền.”
Triệu Tú trừng mắt nhìn con gái mình: “Mẹ nói 30 thì là 30, sắp đến cuối kì rồi, nhất định phải thi tốt có biết không? Thi tốt sẽ có phần thưởng.” Áo bông hơn ba mươi đồng làm Triệu Tú cũng đau lòng, nhưng nghĩ đến so thành tích khi thi xong của hai nhà, Triệu Tú lại cảm thấy vui sướng.
Vì “Khen thưởng”, Phương Mẫn Quân gật đầu như gà mổ thóc.
Mùa đông là lần đầu tiên bọn nhỏ thi cuối kỳ, tuy Triệu Chi Lan cũng có chút khẩn trương, bà sợ để Bối Dao đi Học Tiền Ban sớm là sai lầm, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của con gái nhà mình, Triệu Chi Lan thở dài, thôi, thành tích không quan trọng, con bé bình an khoẻ mạnh lớn lên là tốt nhất rồi.
Hôm nay thi cuối kỳ, Bối Dao được Triệu Chi Lan đưa tới trường học từ sớm.
Học Tiền Ban thi không giống như tiểu học sẽ đổi chỗ, mỗi người đều ngồi tại chỗ thi.
Bối Dao không cảm thấy khẩn trương một chút nào —— kiến thức của cô dừng lại ở năm lớp ba.
“Trọng sinh” đối với một đứa bé mà nói thì quá xa xôi, ngay cả bản thân cô cũng có chút mờ mịt, vì sao mấy thứ này cô đều biết, còn có thể biết về sau sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng Bối Dao biết, đây là một bí mật rất quan trọng, cũng không thể cho mẹ biết.
Dư Thiến tới phát bài thi, phát xong thì xem bọn nhỏ làm bài, thầy Trịnh cũng tới giúp đỡ, Học Tiền Ban không chia ra làm nhiều bài thi, cả Văn cả Toán cũng chỉ làm trong một tờ đề này.
Đám trẻ con lần đầu tiên làm bài thi, tâm trạng vô cùng khẩn trương, trong chốc lát xin nghỉ muốn đi WC, trong chốc lát bút chì bị gãy vẫn luôn gọt không được, thầy cô đều đến giúp đỡ chăm sóc.
Phương Mẫn Quân vòng tay thành một cái cung cong cong, cô bé vừa viết vừa che khuất bài thi. Triệu Tú nói, không thể để Bối Dao chép bài của mình.
Bối Dao nhìn bài thi, đề thi chỉ có mấy câu hỏi có bao nhiêu bông hoa, bao nhiêu bạn học.
Bối Dao: “......”
Bùi Xuyên ở phía trước cũng đang nghiêng nghiêng đầu viết, đồng tử đen nhánh của cậu nhìn chỗ có ánh mặt trời kia. Cô bé đang nghiêm túc viết tên.
Cậu nhìn không ra cô có thể hay không, Bùi Xuyên quay đầu, cô có thể hay không đều không liên quan đến mình.
Bối Dao làm xong rất nhanh, cô cảm thấy thật đơn giản a!
~~~
Bài thi của bọn nhỏ chấm rất nhanh, hai ngày sau là có thể đi lấy thành tích, đối với bọn nhỏ lần đầu tiên làm bài thi, các gia trưởng đều ôm chờ mong rất lớn.
Năm 1996 lớp Học Tiền Ban của thành phố C thực hành chính là một bài thi chấm theo thang điểm một trăm.
Bọn nhỏ ngồi ở trên chỗ ngồi, thầy cô gọi đến tên ai, sau đó bọn nhỏ đi lên bục giảng lấy bài thi. Cô Dư Thiến không có đặt nặng bài điểm cao điểm thấp, đối với cô mà nói, dạy học và giáo dục thành tích không phải là quan trọng nhất, huống chi Học Tiền Ban chỉ là cái quá độ. Làm cô ngoài ý muốn chính là trong đó là thành tích của hai bạn nhỏ —— Bối Dao cùng Bùi Xuyên.
Phương Mẫn Quân trước cầm được bài thi, bài thi ghi “90” điểm đỏ rực, Phương Mẫn Quân nhịn không được vui sướng mà cong cong môi, học theo hình tượng của “Thường Tuyết”, cô bé đem khóe môi đè ép đi xuống, chỉ là trong ánh mắt đều ngăn không được sự vui vẻ.
Sau đó là Bùi Xuyên nhận bài thi, cậu nhìn thoáng qua, liền để vào cặp sách.
Bối Dao là người đếm ngược thứ hai cuối cùng của toàn lớp nhận được bài thi, cô nhìn đến con số trên bài thi vui mừng cũng nhịn không được mà mắt hạnh cong cong.
Phương Mẫn Quân nghĩ thầm, chắc là thi được 70 điểm, thế mà bạn ngồi cùng bàn đã cười rồi.
Cô bé che khuất điểm của mình, không cho Bối Dao xem, sau đó hỏi: “Dao Dao, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Bối Dao đem bài thi mở ra cho Phương Mẫn Quân xem, trên đầu là con số mực nước hồng rực “99” —— Bối Dao vẽ đường kẻ không thẳng, bị trừ một điểm, vốn dĩ nên là một trăm điểm.
Phương Mẫn Quân nhìn con số 99 đỏ tươi kia, như sét đánh giữa trời quang, ngày mùa đông này vui sướng của cô bé tiêu tán đến sạch sẽ, phảng phất bị người ta tạt một thùng nước đá vậy.
Xong rồi!
Về nhà nếu là để Triệu Tú biết đến thì......
Làm bài thi xong đến nhận bài thi về, sau đó là được nghỉ về nhà ăn tết, Bùi Hạo Bân tới đón Bùi Xuyên, bọn họ như thường vẫn lái xe từ cổng trường đi ra.
Bùi Xuyên quay đầu lại, quả cầu đỏ nhỏ đứng ở hàng đầu tiên, dùng sức vẫy tay với cậu, đôi mắt như là mặt trăng nhỏ hai tháng.
Trong lòng cô không có khúc mắc, ngoan đến muốn mệnh.
Bùi Xuyên nắm chặt thanh kim loại lạnh lẽo của xe máy: “Cha, mang Bối Dao về cùng đi.”
Bùi Hạo Bân kinh ngạc: “Mẹ cô bé tới đón cô bé thì làm sao bây giờ?”
“Trên đường gặp có thể nói một tiếng, hoặc là nói cho cô giáo một chút.”
Bùi Hạo Bân không khỏi nhìn mắt con trai, sau khi Bùi Xuyên bị chặt đứt chân rất ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy. Đối với đề nghị của Bùi Xuyên ông cũng tán đồng, một cô bé bốn tuổi, mỗi ngày đi học tan học đều phải đi đường gần hai km, ông không phải cha cô bé đều có điểm đau lòng.
Bùi Hạo Bân đem xe máy vòng lại, hỏi tiểu Bối Dao: “Chú chở con trở về được không?”
Bối Dao muốn ngồi xe máy, trong trí nhớ của cô, năm cấp ba Bối Lập Tài mới mua xe máy. Ngồi ở trên xe như là đạp lên gió, năm phút đồng hồ đã đến nhà. Nhưng mà Bối Dao khi còn nhỏ có chút sợ người lạ, cô sợ hãi nhìn mắt Bùi Xuyên, Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt không có bài xích.
Cô thẹn thùng gật gật đầu, âm thanh nhỏ bé mềm mại: “Cảm ơn chú Bùi.”
“Dư Thiến, tớ đây tiện đường thì chở Bối Dao về cùng, nếu mẹ cô bé lại đây, cậu bảo một chút nha.”
Dư Thiến đương nhiên yên tâm người bạn học, cười gật gật đầu.
Bùi Hạo Bân bảo Dư Thiến hỗ trợ đem tiểu Bối Dao bế lên phía sau, lại dùng dây thun buộc lại, đem tiểu Bối Dao cố định thật tốt, để tránh đứa trẻ sức lực nhỏ bị ngã xuống.
Bọn nhỏ xếp hàng ở phía sau đều nhìn, có chút hâm mộ Bối Dao. Phương Mẫn Quân không nhịn được bĩu môi, cha cô bé có chiếc xe đạp rất lớn, mỗi ngày chở mình về nhà, chính là cô bé còn không có ngồi qua xe máy để về nhà. Phương Mẫn Quân có chút ủy khuất, mọi người đều ở cùng một tiểu khu, cha của Bùi Xuyên vì cái gì chỉ chở Bối Dao về mà không chở mình?
Từ lần thay đổi chỗ ngồi, Bùi Xuyên lần đầu tiên cách Bối Dao gần như vậy.
Không khí như phảng phất đều mang theo hương sữa trên người cô vậy.
Bùi Hạo Bân khởi động xe, tiếng nói nhu hòa hỏi Bối Dao: “Bối Dao thi được bao nhiêu điểm?”
Bùi Xuyên cũng không khỏi ngưng thần lắng nghe.
Thanh âm như là chuông vàng của cô vang lên: “99 điểm ạ.”
Bùi Hạo Bân biết cô tuổi còn nhỏ, ước chừng là đứa bé nhỏ nhất lớp học, vốn dĩ hỏi Bối Dao cũng chính là cổ vũ cô, không nghĩ tới đứa bé như vậy có thể thi tốt như vậy.
Ông thật tình khen nói: “Bối Dao thật lợi hại, thật thông minh.”
Bối Dao biết phải nói lễ phép: “Cảm ơn chú.”
Bùi Xuyên ngồi ở đằng trước, gió mùa đông thổi qua mái tóc ngắn ngủn của cậu. Cậu toàn bộ hành trình đều không nói chuyện, chính mình cũng không biết, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên.
~~~
Phương Mẫn Quân được thầy Phương Hâm chở xe đạp trở về, khuôn mặt nhỏ có chút trắng, phi thường sợ hãi về nhà.
Nếu là mẹ hỏi tới thành tích thì làm sao bây giờ?
Trước khi làm bài thi cô bé không có nghĩ tới chính mình thi không bằng Bối Dao, chính là khi phát xuống dưới bài thi thì hết thảy đã thành sự thật rồi, cô bé ngồi ở phía trước đòn ngang xe đạp của cha, có chút muốn khóc.
Phương Mẫn Quân tuy còn nhỏ, nhưng cảm xúc của người lớn vẫn có thể cảm giác được.
Triệu Tú để ý nhất chính là hai việc, thứ nhất là Phương Mẫn Quân cùng Ngọc Nữ “Thường Tuyết” giống nhau diện mạo thanh lệ, thứ hai chính là so thắng Triệu Chi Lan.
Cái thứ hai Triệu Tú đã xa xa dẫn đầu hơn hai mươi năm, Triệu Chi Lan cái gì đều so không bằng bà ta, chính là hiện giờ thế nhưng trên mặt thành tích của con gái lại bại trận.
Phương Mẫn Quân nhịn xuống lệ ý trong ánh mắt, không thể để mẹ biết.
Cô bé cảm thấy sợ hãi lại mất mặt.
Bối Dao ngốc như vậy, vì cái gì chính mình lại không thể thi điểm cao hơn cô? Lần sau nhất định liền có thể thi được điểm cao hơn Bối Dao, lần này là sai lầm.
Ở trong trạng thái đần độn, hai cha con trở về nhà.
Triệu Tú đã sớm chờ, lập tức chào đón: “Thế nào hả Mẫn Mẫn? Bài thi đưa cho mẹ nhìn xem.”
Phương Mẫn Quân không thể không từ cặp sách lấy bài thi ra, Triệu Tú vừa thấy 90 điểm, mặt mày hớn hở: “Mẫn Mẫn nhà ta chính là lợi hại!” Bà ta ở trên mặt Phương Mẫn Quân hung hăng hôn một cái.
Triệu Tú hỏi tiếp Phương Mẫn Quân: “Bối Dao nha đầu kia thì sao? Thi được bao nhiêu điểm?” Triệu Tú cùng con gái có chung một ý tưởng, Phương Mẫn Quân ưu tú như vậy, không có khả năng thi không hơn Bối Dao.
Phương Mẫn Quân sắc mặt lập tức trắng, tay nhỏ của cô bé nắm chặt, cúi đầu nói: “66 điểm.”
Nói dối làm cô bé bất an cực kỳ.
Triệu Tú nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, bà ta đã nói sao, con của Triệu Chi Lan có thể có bao nhiêu lợi hại. Bà ta lại hôn Phương Mẫn Quân một cái: “Bé ngoan của mẹ!”
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Người đọc: Bằng gì loại thời điểm này làm Tiểu Xuyên xuyên thoái nhượng a, Trần Hổ mới là sẽ khi dễ tiểu bằng hữu, làm hắn một người ngồi! ヽ(“Д?)?
Ha ha ha các ngươi là ma quỷ sao?
Trần Hổ mộng bức quay đầu lại, oa một tiếng, khóc thành hai trăm cân cẩu tử.
Trần Hổ không phải vai ác, hắn đảm đương vai pháo hôi khôi hài, ha ha ha! Đố các ngươi đoán được Hổ béo thi được bao nhiêu điểm?
Ở những năm 90 vấn đề chi giả không tốt, Xuyên ca lớn lên khẳng định có tôn nghiêm, ta hiện tại phải học tập thật tốt.
==================
[30.06.2020] | Beta xong.