Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 102: Chương 102: Hey! Satan (4) (2)




Edit: Thanh Thanh

Chương 101|2

Cùng nghe hát nha mọi người:3

============

Hành trình trên biển còn 2 ngày, Bối Dao mở to mắt.

Ánh sáng bốn phía có chút tối, cô ngửi được mùi tấm ván gỗ ẩm ướt cùng với nước biển.

Cổ tay cô bị trói trên cọc gỗ, một người đàn ông đi vào.

“Vu Thượng Huyền?”

“Cô vẫn tốt chứ?”

Bối Dao nhíu nhíu mày: “Anh giả làm Bùi Xuyên dụ tôi đi ra là muốn làm gì?”

Cô nhận được điện thoại nội tuyến của Bùi Xuyên nói cô đi qua, kết quả vừa ra cửa đã bị đánh thuốc mê, sau đó bị giấu trong tầng thấp nhất của khoang thuyền, nơi ngẫu nhiên sẽ dùng để chất hàng hóa. Trong lúc nhất thời Bối Dao nhịn không được nghĩ rất nhiều thứ, ví dụ như việc mưu hại Bùi Xuyên để thượng vị linh tinh.

Vu Thượng Huyền giơ tay lên: “Đừng nghĩ phức tạp như vậy, tôi không có ý xấu. Tôi chỉ là quá mức tò mò với một việc, nhưng lại sợ Satan có một ngày sẽ tự đùa chết chính mình, nên mới lớn gan mời cô lại đây đợi một thời gian.”

Bối Dao nghe được từ mấu chốt: “Cái gì gọi là Satan sẽ chết?”

“Cô biết vãng sinh là gì không?”

Cái này Bối Dao nghe qua từ miệng Cao Quỳnh, nhưng tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, không nói gì với cô.

Vu Thượng Huyền từ từ kể ra: “Vãng sinh là một loại chip có thể khống chế tư duy cùng cảm xúc của con người. Nếu cấy nó vào não người thì có thể hoàn toàn khống chế tư tưởng và hành vi của một người, không thể lấy ra, không thể làm trái lệnh.”

Bối Dao nhìn hắn, biểu tình có chút ngưng trọng.

Vu Thượng Huyền nói: “Cô đoán không sai, tôi và Cao Quỳnh đều bị cấy vãng sinh vào, nhưng vãng sinh trong cơ thể chúng tôi đều là thành phẩm sau đó đã thành thục. Bình thường không gây ra thương tổn gì cho bản thân chúng tôi. Nhưng phiên bản vãng sinh ban đầu, Satan mặc kệ để nó chảy ra ngoài lại được bọn phú hào âm thầm tranh nhau mua, khi cấy vào đã giết chết rất nhiều người.”

Bối Dao nhấp môi không nói.

“Ha, đừng khẩn trương như thế.” Vu Thượng Huyền nhướng mày, “Tôi cũng chỉ hoài nghi, hoài nghi Satan ban đầu tự cấy vãng sinh vào người. Một người kiêu ngạo như hắn sẽ không để người khác làm chủ nhân của hắn, cho nên hắn muốn ra lệnh cho chính bản thân mình. Mệnh lệnh là gì, chúng ta cùng đoán xem.”

Vu Thượng Huyền điểm điểm ngón tay lên cằm: “Sau khi cô tới, hắn mới xuất hiện việc cãi lời mệnh lệnh “vãng sinh” và xảy ra phản ứng, khiến trái tim đau đớn.”

Bộ dáng cười tủm tỉm của gã khiến Bối Dao muốn đá hắn một cái.

Vu Thượng Huyền nhìn bộ dáng sốt ruột của Bối Dao, nói: “Tôi đoán lúc trước lúc hắn cấy vãng sinh vào người, mệnh lệnh là không được yêu cô như vậy, giống như một người bình thường tiếp tục tồn tại. Gần đây cô thấy trên mặt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, kết quả là vãng sinh trong nội tâm phát tác, thật là đáng sợ mà, chậc chậc.”

Vu Thượng Huyền nói: “Trước để tôi cởi trói cho cô đã.”

Gã tử tế mà cởi trói cho Bối Dao, cô hỏi gã: “Có biện pháp giải quyết vãng sinh không?”

“Không có, nếu chết thì cũng sẽ chôn cùng, lại nói đây cũng là chúng tôi tạo nghiệt, báo ứng sao, sớm muộn gì cũng đến rồi cũng phải chịu. Xem bộ dáng cô đau lòng thế này, cũng không phải không có biện pháp giải quyết, đừng để Satan nhớ thương cô là không phải là được rồi sao.”

Bối Dao nhịn không được khóe miệng nhảy dựng: “Đây là nguyên nhân anh gạt tôi?”

Vu Thượng Huyền không hề cảm thấy cái gì không đúng, gật đầu.

“Anh đã từng thích ai chưa?”

Vu Thượng Huyền nhướng mày, lắc đầu.

“......” Trách không được, trách không được a. Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên tìm được hai tên trợ thủ kỳ ba đắc lực này ở đâu ra.

Sao gã này lại cảm thấy một người nhìn không thấy nghe không được thì sẽ không hề nhớ thương chứ?

Đám thiên tài bọn họ đều kỳ ba như thế này sao? Hai người hai mặt nhìn nhau, Vu Thượng Huyền nói: “Không được sao, vậy cô nói phải làm sao bây giờ?”

Hai người đang nói chuyện thì cửa sổ ở trên mái mở ra, lộ ra khuôn mặt đeo mặt nạ của Bùi Xuyên.

Ngày tháng sáu, bên ngoài có gió biển thổi chầm chậm. Mặt nạ thiên thần đọa lạc thậm chí có vài phần đạm mạc. Hắn rũ mắt, ngồi ở kho hàng ngước mắt cùng Bối Dao bốn mắt nhìn nhau.

Trong con ngươi trong sáng của cô chiếu ra bộ dáng hắn.

Vu Thượng Huyền đứng ở một bên rùng mình một cái.

Bùi Xuyên lại chỉ vươn tay: “Đi lên đi.”

Chuyện này tuy rằng từ đầu tới đuôi đều là Vu Thượng Huyền ngớ ngẩn, nhưng Bối Dao không khỏi có chút chột dạ. Cũng không biết những lời bọn họ nói ở dưới này Bùi Xuyên có nghe thấy không.

Vu Thượng Huyền thông minh thật sự, chờ Bối Dao bò lên trên thang, hắn thình thịch một tiếng liền quỳ xuống.

Vu Thượng Huyền nhận sai tích cực đến muốn mệnh: “Tôi có tội, tôi nhận sai, tôi sẽ tự mình nhảy xuống biển để cho cá ăn.”

Nói xong liền đi lên lầu, không bao lâu sau Bối Dao nghe thấy một tiếng “Thình thịch” mỏng manh.

Vu Thượng Huyền tự cột mình vào dây thừng rồi nhảy xuống biển. Vẻ mặt hắn sống không còn gì luyến tiếc mà bị du thuyền kéo đi. Bùi Xuyên tựa như đang xem một trò khôi hài, toàn bộ quá trình không hề hé răng.

Vu Thượng Huyền đi rồi, hắn giương mắt nhìn Bối Dao, ngữ khí cũng được coi là ôn hòa: “Phía dưới kho hàng ẩm ướt, váy em bị ướt rồi, trở về thay quần áo đi.”

Dù bây giờ là mùa hè, nhưng thời tiết này lại đầy mây, gió biển thổi một lúc là có chút lạnh.

Bối Dao cắn môi, cô muốn tới gần hắn, nhưng lại nhất thời lại mờ mịt. Mỗi cái đụng chạm và tươi cười của cô đối với hắn, hóa ra đều khiến vãng sinh trong cơ thể hắn lăn qua lộn lại đau đớn.

Bối Dao không biết cãi lời vãng sinh sẽ thế nào, nhưng nhìn Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền tự giác như thế là đủ biết cái loại tư vị này hẳn là sống không bằng chết.

Cô há miệng, ngoan ngoãn nghe hắn nói mà đi thay quần áo.

Bùi Xuyên cũng không nói gì.

Chờ cô đổi váy xong, dưới ánh mặt trời mỏng manh, cô mặt một cái váy màu vàng nhạt tươi đẹp, trông như một bông hoa nở rộ.

Bùi Xuyên gật gật đầu với cô nói: “Lại đây đi.”

Hắn làm thủ thế, chỉ trong chốc lát du thuyền đã dừng lại.

Trên biển không sóng không gió, giống thái độ trầm ổn của nam nhân. Hắn cầm lấy cần câu, nói với cô: “Ngày hôm qua anh không bồi em được, hôm nay không có việc gì, có thể bồi em chơi.”

Hắn thấy Bối Dao cúi đầu không nói lời nào: “Không thích cái này sao? Vậy em thích cái gì?”

Bối Dao cầm cần câu lắc đầu, đuôi thuyền còn treo Vu Thượng Huyền với bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc. Cô đoán Bùi Xuyên cũng không nghe được lời cô và Vu Thượng Huyền nói với nhau, chẳng qua vừa mở cửa nhà kho ngầm thì thấy họ thôi.

Bùi Xuyên dừng một chút: “Có phải em cảm thấy anh rất không thú vị không?”

Bối Dao nói: “Mới không có.”

Bùi Xuyên nói: “Rất nhiều chuyện anh không hiểu, anh cũng không đoán được tâm tư con gái. Nếu em tức giận vì hôm qua anh không bồi em thì về sau anh sẽ không thế nữa. Em không cần liên hợp với Vu Thượng Huyền để trốn tránh anh, anh sẽ cho rằng em đã về nhà.”

Lúc hắn nói lời này thì rất bình tĩnh nhưng Bối Dao không hiểu sao lại cảm thấy trong mắt chua xót. Hóa ra anh nghĩ cô cáu kỉnh nên mới cùng Vu Thượng Huyền liên hợp trốn tránh anh.

Cô đột nhiên hỏi: “Nếu em thật sự về nhà thì sao?” Có phải anh sẽ khôi phục lại bình tĩnh như lúc đầu, cho dù Satan làm thế giới này xấu nhất, ít nhất nội tâm là nội tâm anh bình tĩnh vô ưu.

Hắn quay đầu, đằng sau mặt nạ thiên thần đọa lạc ánh mắt hắn ôn nhu như nước. Khí hậu trên biển vừa lúc, không nóng không lạnh.

Hắn nói: “Anh sẽ nhớ em.” Nếu em về nhà thì anh sẽ nhớ đến em.

Bối Dao chợt đỏ hốc mắt.

Satan nhớ đến cô, là mỗi lần nhớ đến thì trong lòng lại như xé rách một hồi.

Nỗi nhớ nhung ôn nhu của hắn khiến mỗi hơi hít vào đều xé rách đau đớn.

Hắn sẽ nhớ, chứ không phải quên.

Cho nên mặc kệ cô có rời đi hay ở lại, thì hắn vĩnh viễn sẽ không thoát được sự thống khổ mà vãng sinh mang đến. Lần đầu tiên Bối Dao tình nguyện người anh yêu là Cao Quỳnh.

Một câu tưởng niệm này của hắn cơ hồ khiến cô nghẹn ngào.

Bùi Xuyên hỏi: “Anh nói sai cái gì sao?”

Sao cô gái nhỏ lại khóc thế?

Ngón tay hắn dừng một chút, nhẹ nhàng chạm lên mặt cô.

Cô chạm tay lên ngực hắn, Bùi Xuyên mặc áo sơ mi màu đen, dưới ngón tay cô nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng. Cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Nơi này đau sao?”

Bùi Xuyên cứng đờ.

Cô lại hỏi: “Mỗi ngày sẽ đau bao nhiêu lần?”

Dưới mặt nạ, hắn trầm mặc thật lâu sau đó mới mở miệng: “103 lần.”

“Vãng sinh” nói cho hắn không thể yêu, ngươi phải sống tốt. Lúc trước hắn dựa vào vãng sinh mới sống được, kỳ thật lâu rồi cũng không nhớ cô nữa. Hắn cho rằng cô vĩnh viễn rời khỏi thế giới của hắn rồi. Nhưng có một ngày cô một lần nữa trở lại, mang theo bộ dáng hắn từng khát vọng nhất. Trong một ngày, hắn một lần nữa yêu cô, ròng rã 103 lần.

Bối Dao cầm lấy bàn tay to rộng của hắn: “Satan.” Cô nói, “Em không trở về nhà.”

Hắn lặng im nhìn cô.

“Satan.” Cô nhìn đôi mắt màu đen yên tĩnh của hắn, gọi tên hiện giờ của hắn, “Bối Dao thực là yêu anh.”

Hắn yên tĩnh không tiếng động, trầm mặc không nói, tuế nguyệt* trường hà, vẫn chưa từng lãng quên cô.

*tuế nguyệt: Năm và tháng, thời gian nói chung; chỉ sự vận động của thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.