Edit: Thanh Thanh
Vào tháng tư, Nhất, Tam và Lục Trung cử hành một bài thi thử chung cuối cùng, mà tên của Bùi Xuyên vẫn đứng thứ nhất.
Quý Vĩ chạy xuống xem bảng vàng thì kính nể cực kỳ nói: “Xuyên ca thật lợi hại.”
Hắn vừa dứt lời thì mấy bạn học đang xem bảng vàng ở xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị. Kim Tử Dương lập tức cho một cái tát qua nói: “Làm sao? Không phục hả? Nhìn cái con mẹ mày ấy mà nhìn?”
Người nọ bị đánh nhưng thấy bộ dáng hung thần ác sát của Kim Tử Dương thì giận mà không dám nói gì, xám xịt rời đi.
Kim Tử Dương phỉ nhổ đối với bóng dáng người kia: “Cái đồ rùa rụt đầu, dám xem thường người khác, không cho chút giáo huấn còn tưởng chúng ta đã chết chắc?”
Trịnh Hàng cười.
Ngay sau đó mấy nam sinh đều có chút trầm mặc, Bùi Xuyên thông minh như vậy lại gặp phải chuyện đau lòng khi còn nhỏ. Kim Tử Dương cúi đầu nói: “Thật muốn đem những kẻ cặn bã kia từ trong quan tài kéo ra để quất xác.”
Trịnh Hàng vỗ vỗ bả vai hắn: “Đều đã qua rồi, Xuyên ca hiện tại rất nỗ lực.”
Hơn nữa sau khi toàn bộ lớp số 9 biết chuyện kia, không ai trào phúng Bùi Xuyên, những người nhìn anh với ánh mắt quái dị cũng chẳng có bao nhiêu, tóm lại Kim Tử Dương thề là thấy một tên đánh một tên.
Mọi người trưởng thành cũng hiểu người bị hại mới là vô tội nhất, những điều đó vốn không phải nỗi khổ mà anh phải chịu.
Có một ngày Trịnh Hàng mở diễn đàn ra, mắt sáng rực lên: “Quý Vĩ, Kim Tử Dương, lại đây xem.”
Mấy thiếu niên châu đầu vào nhau, thấy mấy bài viết ác ý kia đã bị đè xuống.
Rất nhiều học sinh của ba trường đều viết bài đăng dán lên, kiểu như “Con mèo tôi nuôi bị lạc, cầu tìm mèo”, hay “Có vị đại thần nào có thể giúp tôi thăng hạng trong ba mươi ngày cuối cùng này không?” còn có “Chia sẻ với mọi người một chút chuyện bái quái về rừng cây nhỏ của trường chúng ta......”
Mọi người bắt đầu đăng bài một cách cực kỳ ăn ý, đem những bài đăng về ảnh chụp Bùi Xuyên năm đó bị chặt đứt chân dìm xuống dưới.
Khóe miệng Kim Tử Dương lúc này nhếch đến không ép xuống được: “Cũng coi như mọi người có chút lương tâm.”
Mọi thứ lại lắng xuống.
Bùi Xuyên mở diễn đàn ra, thấy những bài đăng từ những người mà anh không quen. Nhưng bọn họ đều cố gắng giúp đỡ anh.
Anh rũ mắt xuống, bắt đầu ôn tập vòng tiếp theo.
Cách ngày thi đại học còn 28 ngày, Bùi Xuyên nhận được một cái rương ở trước cửa nhà mình.
Bên trong có một con thỏ chết, tứ chi đều bị chặt đứt.
Đôi mắt Bùi Xuyên trầm xuống, bên cạnh con thỏ còn thấy một con búp bê vải và một phong thư. Anh cầm lấy con búp bê vải, bên trên đó có dán một chữ “Dao“.
Ngón tay Bùi Xuyên tái nhợt, mở bức thư kia ra.
“Satan, các bạn học của cậu thật khiến tôi thấy ngoài ý muốn. Nếu cậu cứ khăng khăng muốn sống bình thường thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng. So với cậu thì cô gái nhỏ kia càng khiến người ta thích hơn nha.”
Bùi Xuyên nắm chặt lá thư trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì chỉ còn một mảnh bình tĩnh.
Anh ôm con thỏ đã chết và con búp bê vải với phong thư kia vào trong phòng, mở cửa căn phòng kia bắt đầu viết tin nhắn.
“Đừng đụng tới cô ấy, đồ các người muốn, sau khi thi đại học vào tháng 7 xong tôi sẽ đưa cho các người. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì các người sẽ chẳng có thứ gì đâu.”
Rất nhanh tin nhắn kia đã nhận được phản hồi, đó là một tên hề đang ôm bụng cười to, tay trái cầm một con búp bê Tây Dương, tay phải cầm cái roi đang trêu chọc con khỉ trong vườn bách thú.
Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn màn hình.
Đầu bên kia có người nói: “K, kích thích hắn như thế có được không?”
K thờ ơ nhún vai: “Hắn biết nhiều chuyện như thế, còn làm nhiều phần mềm phạm tội như vậy, hắn cho rằng có thể bứt ra sao? Cho dù thông mình thì cũng chỉ là một tên tiểu súc sinh không có chân, muốn con búp bê Tây Dương của hắn hoàn chỉnh thì sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Tôi thật ra rất thích đứa con gái kia, lớn lên xinh đẹp thế mà lại coi trọng tên tiểu súc sinh này. Cậu xem tên tiểu súc sinh này coi cô ta như bảo bối...... Ha ha ha ha! Cũng không nhìn xem tiểu mỹ nhân kia có chịu ngủ cùng hắn ta không?”
~~~
Ngày mùng 1 tháng 6, giữa đêm hè có một cơn mưa.
Bùi Xuyên trở về tiểu khu cũ, màn trời là một mảnh đen nhánh, chỉ có thể thấy đèn đường tối tăm. Nơi này vẫn là bộ dáng khi còn nhỏ, chung quanh có vô số nhà cao tầng mọc lên, tiểu khu cũ nhiều năm như vậy lại trước sau không có biến hóa.
Đôi mắt anh nhìn về phía phòng ngủ của Bối Dao, ánh đèn vẫn sáng, bức màn bị gió hè thổi qua đong đưa.
Bùi Xuyên gửi cho cô một tin nhắn: “Dao Dao, anh đang ở bên dưới tầng nhà em.”
Lúc Bối Dao đang làm bài tập thì di động sáng lên, cô thấy nội dung tin nhắn thì cả kinh. Cô vội nhìn xuống dưới từ cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trong bóng đêm tối.
Bối Dao ra phòng khách đổi giày, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài vì phải đi làm nên đã đi ngủ sớm. Bối Dao tay chân nhẹ nhàng, trộm chạy xuống tầng.
Cô đi giày xăng đan, căng dù ra. Nước mưa đêm hè thoạt đầu cũng không lạnh, ở trên mu bàn chân sẽ có một chút độ ấm, một lúc sau mới có chút lạnh lẽo.
Cô lộc cộc chạy tới chỗ của thiếu niên.
“Bùi Xuyên, sao anh lại tới đây?”
Anh đứng ở dưới ánh đèn đường, thu ô, lẳng lặng đánh giá cô.
Ánh sáng ấm áp khiến dung nhan của cô càng thêm ấm ấp.
Anh nhịn không được vươn đầu ngón tay chạm vào mặt cô, thấp giọng nói: “Dao Dao, còn mấy ngày nữa là thi rồi, em có khẩn trương không?”
Cô lắc đầu, cười hỏi: “Chẳng lẽ anh khẩn trương sao?”
Anh nói: “Ừ.”
“Đừng sợ, anh lợi hại như vậy, một môn anh thi không tốt cũng có thể học trường đại học danh tiếng.”
Anh cong cong môi: “Ừ.”
Má cô thực mềm, mang theo hơi ấm trong nhà, anh chỉ hơi chạm vào một chút liền rút tay lại —— bởi vì đầu ngón tay tái nhợt của anh quá lạnh.
Bối Dao nhíu mày, cầm tay anh, dùng đôi tay nhỏ của mình mà ôm lấy tay anh: “Sao lại lạnh như vậy?”
Cô nhẹ nhàng hà hơi, ủ ấm cho anh: “Khẩn trương cũng không thể chạy lung tung vào hơn nửa đêm được.”
Anh rũ mắt nhìn cô, đột nhiên có chút ghen ghét với kẻ sau này sẽ có được cô.
Bùi Xuyên nói: “Không lạnh, anh có quà cho em.”
Anh lấy từ trong túi áo sơ mi ra một mặt dây chuyền, Bối Dao vừa thấy đã vui vẻ: “Là bùa sao?”
Mặt trước của dây chuyền là một cái bùa vàng rất bình dân.
Bùi Xuyên nói: “Ừ, phù hộ thi đại học thật tốt, chúng ta mỗi người một cái.”
Anh cúi đầu giúp cô đeo lên, cô cảm thấy hiếm lạ nên duỗi tay sờ sờ: “A, trong này có đồ, tròn tròn.”
Như là trân châu.
Bùi Xuyên nói: “Đó là đá đã được khai quang, không thể lấy ra, bằng không sẽ không còn linh nghiệm nữa.”
Mắt hạnh của cô khẽ cong, hết sức vui mừng nói: “Bùi Xuyên, anh thật mê tín nha.”
Vì thế anh cũng cong cong môi: “Ừ, ít nhất chờ đến...... Khi em nhận được giấy báo đại học hãy lấy ra.”
Cô đáp một tiếng nói được.
Bùi Xuyên thấy cô đáp ứng rồi thì thấp giọng nói: “Về nhà đi.”
Cô sờ sờ lên lá bùa trên cổ, bất mãn cực kỳ: “Bùi Xuyên! Bên ngoài trời mưa còn lạnh nữa, hơn nửa đêm em ra đây mà anh chỉ đưa cho em cái này rồi bắt em về nhà?”
Anh giật mình: “Là anh không tốt, em có lạnh không?”
Cô chớp chớp mắt: “Có, muốn anh ôm ôm.” Cô vươn hai tay.
Anh cứng đờ một giây, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Cô ôm lấy eo nhỏ Bùi Xuyên, khuôn mặt đỏ ửng lên. Trong ngực anh thật ấm áp, đèn đường cũng thực ấm. Trên đỉnh đầu còn có một mái hiên để che mưa.
Cô thích nghe tiếng tim anh đập, lúc cô ở trong ngực anh, trái tim Bùi Xuyên đập thật là nhanh.
Cô ngẩng đầu nhỏ nhìn anh, hừ hừ nói: “Còn muốn anh hôn hôn.”
Ngón tay mảnh khảnh của cô chạm chạm lên khuôn mặt mềm mại của mình.
Bộ dạng của cô như một đứa nhỏ, bộ dạng kiều nộn, chọc người ta trìu mến cực kỳ.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô.
Lòng bàn tay thô ráp của Bùi Xuyên chạm vào mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nhẹ nhàng liếm liếm môi cô.
Mặt Bối Dao chớp mắt đỏ lên, cô chui đầu vào trong ngực anh, lúc này lại sống chết không cho hôn.
Anh bật cười: “Làm sao vậy?”
Cô không nói lời nào.
Bùi Xuyên thương tiếc mà hôn hôn lên đỉnh đầu thiếu nữ, vốn dĩ không nên khinh bạc cô như vậy nhưng tối nay anh yêu cô nhất.
Cô không nói anh cũng biết cô mới uống sữa bò vị dâu tây, trên môi cô còn mang theo mùi sữa bò, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, trên môi ngọt ngào.
Bùi Xuyên biết gia cảnh của Bối gia không tốt, nhưng Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài thật sự đem Bối Dao coi như bảo bối mà yêu thương, Bối Quân cũng không nhất định ngày nào cũng có đãi ngộ sẽ được uống sữa bò.
Anh thật may mắn, bảo bối trong lòng anh vẫn luôn được người ta yêu thích và trìu mến.
~~~
Sáng sớm ngày 7 tháng 6, ngày thi đại học chính thức, Triệu Chi Lan sớm đã xin nghỉ, muốn đi cùng Bối Dao đến trường thi.
Tuy ngoài miệng Bối Lập Tài không nói, nhưng tâm lý cũng cực kỳ khẩn trương, ông nói: “Em cũng đừng đến đó, đừng khiến Dao Dao khẩn trương. Cứ coi như ngày thường, để con bé tự tại một chút.”
Triệu Chi Lan nói: “Trong lòng em không hoảng sao? Sáng sớm mà tim đã đập thình thịch, nếu không đến xem thì em không yên tâm.” Tuy nói thế nhưng Triệu Chi Lan vẫn bị Bối Lập Tài thuyết phục, rốt cuộc bà cũng sợ áp lực lây cho con gái.
Cha mẹ trong thiên hạ đều quan tâm đến con mình, thế nên 5 giờ sáng Triệu Chi Lan đã dậy chuẩn bị cơm sáng.
Triệu Chi Lan còn chuẩn bị riêng cho Bối Dao một cây bánh quẩy và hai quả trứng gà.
Lúc Bối Dao ăn cơm, Triệu Chi Lan lại dặn dò: “Nhất định phải nhớ mang theo giấy báo danh biết không? Còn phải chú ý mà điền đúng số báo danh. Ngày hôm qua mẹ xem tin tức thấy nói rất nhiều người có thể thi rất khá nhưng kết quả lại điền sai số báo danh.”
Bối Dao nhịn không được cười khanh khách.
Triệu Chi Lan nói: “Cười cái gì, chẳng lẽ mẹ nói không đúng sao?”
Vì Dao Dao thi đại học nên mấy ngày nay bà đã lục vô số tin tức để xem, dù trước đó bà là người chẳng đọc cái gì bao giờ.
Bối Dao nói: “Mẹ nói đúng, thế nhưng mà mẹ.” Cô dùng cái đũa kẹp bánh quẩy lên, “Điểm thi tuyệt đối của bọn con không phải 100 mà là 150 điểm.”
Triệu Chi Lan: “......” Bà trợn tròn mắt.
Triệu Chi Lan vội la lên: “Thế chỉnh lại thế nào bây giờ?”
Bối Dao đứng dậy ôm bà một cái: “Mẹ ôm một cái là được thêm 50 điểm!”
Lo lắng trong lòng Triệu Chi Lan biến mất, tâm cũng ngọt ngào.
Bối Dao vẫy tay ra cửa đi thi.
Ngày 7 tháng 6 thời tiết sáng sủa, trường thi của Bối Dao rất gần nhà cho nên cô mới về nhà ở. Từ tiểu khu đến trường thi có cảnh sát giữ gìn trật tự giao thông, mọi người đều sôi nổi nhường đường cho các thí sinh thi đại học.
Bên ngoài mỗi cổng trường đều có các vị phụ huynh đang khẩn trương lo lắng như Triệu Chi Lan, bọn họ lo lắng cho con nên đặc biệt đến đưa con đi thi.
Liếc mắt nhìn qua, dòng người đen nghìn nghịt đang chen chúc xô đẩy, nỗi khẩn trương trên mặt lại giống nhau như đúc. Cha mẹ tốt trong thiên hạ đều là một bộ dáng giống nhau.
Bối Dao quay đầu lại nhìn, tuy mẹ cô không tới nhưng cô biết Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài lòng cũng đang hướng về nơi này.
Cha mẹ Bùi Xuyên không tới.
Vậy lòng của bọn họ có đang hướng về nơi này không? Bọn họ có biết đứa nhỏ đã từng ẩn nhẫn không uống nước trong mùa hè nay đã trưởng thành rồi không?
Bối Dao rảo bước bước vào trường thi.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, tiếng loa tiêu chuẩn tiếng phổ thông thông báo bắt đầu làm bài thi.
Cô cầm lấy bút trên bàn, viết rất nghiêm túc.
Ba năm cao trung nỗ lực, toàn bộ sẽ vào hôm nay đạt kết quả.
Bùi Xuyên, đại học B, tương lai.
Một năm này qua đi quá nhanh, chờ hôm nay và ngày mai qua đi, chờ mùa hè này qua đi, mùa thu đến, bọn họ sẽ cùng đứng trong vườn trường đại học với nhau.