Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 23: Chương 23






31 THÁNG BA, 2019CÓ CHÚT TÒ MÒ6 PHẢN HỒI

Editor: Nara

Betaer: Gà cay

1e59470aee13d75ed7d54aa5c3d2f4e9jpg

Chương 23

Phương Chiêu Mộ liều mạng mở cửa, đi ra ngoài. Tống Viễn Tuần không dám dùng sức với cậu, nhưng lại càng không cam lòng buông tay. Thẻ từ mở cửa phòng cũng không kịp lấy, tay khẩn trương lôi kéo tay Phương Chiêu Mộ, cứ như vậy bị kéo về phía trước.

Phòng Tống Viễn Tuần cách thang máy không xa, nhưng phải đi qua khu vực nghỉ ngơi cho khách. Nhân viên khu nghỉ dưỡng đứng ở cửa phục vụ thấy tình trạng của bọn họ, đang lúc do dự có nên đi qua hỏi thăm hay không, Tống Viễn Tuần cuối cùng cũng đem tay thả lỏng ra, giúp Phương Chiêu Mộ ấn nút thang máy.

“Tôi đưa em đi.” Tống Viễn Tuần kiên trì đứng ở bên cạnh Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ cũng không ngăn cản anh nữa, chờ thang máy đến, vội vàng đi vào. Tống Viễn Tuần cũng đi theo sau cậu.

Xuống tới tầng một, sảnh khách sạn đứng rất nhiều người. Chỉ mới sáu giờ chiều, bên ngoài đã tối đen bất thường.

Một người trông như là quản lý đi tới, Tống Viễn Tuần ngăn ông ta lại, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

“Có một cơn bão sắp tới.” Người quản lý kia nói xong, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Phương Chiêu Mộ đầu đau muốn chết, cậu mở điện thoại di động ra, định đặt một vé máy bay buổi tối bay về C thị, nhưng tất cả đều đã hết vé, tin tức gửi tới đều liên quan đến cơn bão lớn ở Seattle.

Tống Viễn Tuần vóc người cao, đứng cạnh Phương Chiêu Mộ, cậu dù biết hắn đang xem màn hình điện thoại của mình cũng không muốn để ý tới hắn.

“Ngày hôm nay em tạm ở lại một đêm đi.” Tống Viễn Tuần nhẹ giọng thương lượng với Phương Chiêu Mộ, “Ngày mai lại đi, tôi vốn dĩ đặt hai gian phòng.”

Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu nhìn Tống Viễn Tuần, phát hiện đầu óc của mình thậm chí đã không còn cách nào xử lý thông tin liên quan tới người này. Tựa như một loại hành vi tự bảo vệ vậy, cậu nghe được Tống Viễn Tuần nói, nhưng không thể lý giải được, trong chớp mắt liền quên mất, một chữ cũng không nghe vào.

Người trong đại sảnh ngày càng nhiều, Phương Chiêu Mộ bỗng nhiên cực kỳ sợ người, vừa nhìn thấy nhiều người nhốn nháo liền không ngừng sợ sệt, cả người đột nhiên phát lạnh, liền kéo va-li một mạch đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa xoay, cơn gió bất thường mang theo sương mù tựa như mưa phả vào mặt, đem Phương Chiêu Mộ thổi đến lùi về sau hai bước. Tống Viễn Tuần chạy đến đỡ cậu, vừa đứng vững, liền lập tức tránh ra.

Cậu lấy điện thoại di động, khó khăn tra xem khách sạn gần nhất là nơi nào, định đặt một phòng.

Dù sao đi trong mưa cũng tốt hơn là ở đây.

Cũng thật lạ, mưa nói rơi liền rơi, bầu trời mưa tầm tã như trút nước. Cửa khách sạn là nơi khách dừng xe, lẽ ra mưa không thể rơi đến, nhưng có lẽ do gió quá lớn, thổi hết mưa vào trong.

Cả giày và quần của Phương Chiêu Mộ đều bị hắt ướt sũng, lấy điện thoại di động ra, nhìn định vị khách sạn, ngó xung quanh, định liều mình đi ra ngoài.

Gần đây nhất có một cái khách sạn nhỏ, đi bộ khoảng năm phút, chỉ còn một phòng duy nhất, lúc Phương Chiêu Mộ chuẩn bị đặt phòng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của em gái.

Bên ngoài quá ồn, Phương Chiêu Mộ đầu óc lại loạn lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vun vút cùng âm thanh hỗn độn của người xung quanh lớn tiếng nói chuyện, trên mặt của cậu bị mưa đánh cho ướt nhẹp, suy nghĩ một chút, nhận điện thoại của em gái.

“Phương Chiêu Mộ” Giọng Phương Chiêu Linh như từ nơi xa xôi truyền đến, giọng của cô nghe rất vui, hô to với Phương Chiêu Mộ “Em yêu anh!”

Vừa nói xong, cô liền cười ha hả. Phương Chiêu Mộ không lên tiếng, lẳng lặng nghe Phương Chiêu Linh cười xong, đi giải thích với người bên cạnh: “Đây là anh ruột mình! —— Anh chờ một chút nhé.”

Cách một hồi, Phương Chiêu Linh đi tới một chỗ yên tĩnh, hứng thú bừng bừng nói với Phương Chiêu Mộ: “Sinh nhật bạn học của em, sáng nay đến nhà cậu ấy, đang chơi trò đại mạo hiểm.”

Không thấy Phương Chiêu Mộ lên tiếng, Phương Chiêu Linh lại hỏi: “Anh đang làm gì thế, Phương Chiêu Mộ.”

“Anh, anh đang trên đường về nhà.” Phương Chiêu Mộ nói có chút lắp bắp, âm thanh cũng không lớn.

Cậu không hy vọng Phương Chiêu Linh biết hoàn cảnh hiện tại của mình bây giờ ở đây, chính cậu nhịn một chút là đủ rồi: “Mới từ phòng thực nghiệm đi ra.”

Gió cùng mưa càng lúc càng lớn, Phương Chiêu Mộ mắt thấy cách đó không xa một cái cây cao bị gió quật gãy, phát ra tiếng ‘bộp’ giòn giã.

Ngay sau đó, tán cây trên không trung cong xuống, đổ xuống đường, rầm một tiếng, đập phải một chiếc xe đứng ở ven đường, khiến trong lòng Phương Chiêu Mộ sợ hãi cả kinh, đem cậu từ hư không kéo trở về hiện thực.

Gió mưa lạnh buốt quật vào người, Phương Chiêu Mộ rất đau.

Phương Chiêu Mộ lúc nhỏ rất đáng yêu. Cậu là một đứa trẻ lạc quan, lại rất thông minh, tình cờ gặp cũng đều là những người thiện lương, trong nhà cũng yên bình, muốn tìm phiền nhiễu cũng không thấy. Mẹ cậu từng kể, khi cậu còn bé, hai ba tuổi té lộn nhào một cái rất mạnh, nói Phương Chiêu Mộ từ trên bậc thang té xuống, đầu gối đều là máu và da bị trầy, nếu là đứa trẻ khác thì đã khóc nấc lên, Phương Chiêu Mộ lại chỉ ngồi một bên, ngơ ngác chờ mẹ cậu bế cậu lên.

Chính Phương Chiêu Mộ lại không có chút ấn tượng nào cả, cậu bây giờ không khỏi nghĩ, cảm giác khi còn bé không chảy nước mắt, chắc hẳn là bởi vì chưa đủ đau đi.

Hiện tại quá đau, cậu liền tự nhiên mà khóc.

Phương Chiêu Mộ trong mắt một mảnh mơ hồ, xoang mũi đau nhức khàn khàn, cậu nghe Phương Chiêu Linh như bà cụ non nói chuyện với cậu, Phương Chiêu Linh nói: “Ở chỗ anh chắc hẳn muộn lắm rồi nhỉ? Đi về nhớ chú ý an toàn đấy biết chưa.”

Phương Chiêu Linh tuy rằng đang ở một nơi yên tĩnh, nhưng Phương Chiêu Mộ biết chỗ cô hiện rất náo nhiệt. Có rất nhiều người, tất cả mọi người đều vui vẻ.

“Anh ơi?” Phương Chiêu Linh không nghe thấy cậu trả lời, giòn tan gọi.

“Anh biết rồi.” Phương Chiêu Mộ sợ chính mình nói thêm nữa, Phương Chiêu Linh sẽ phát hiện cậu không ổn, nhanh chóng nói tạm biệt.

Phương Chiêu Mộ cúp điện thoại, muốn tiếp tục đặt phòng, có lẽ do quá ướt, không biết làm sao lại trượt tay, điện thoại di động rơi xuống đất.

Điện thoại Phương Chiêu Mộ đã dùng rất lâu rồi, vốn không thể sử dụng được nữa, nhưng cậu vẫn luôn lười đổi, lần này rớt một cái liền hỏng luôn. Cậu nhặt điện thoại di động lên, vẫn cố ấn nút nguồn mở máy, nhưng mãi cũng mở không lên, Phương Chiêu Mộ ngơ ngác nhìn màn hình tối đen, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết giờ phải làm gì.

Một lát sau, cậu phát hiện có người kéo cánh tay mình. Lông mi Phương Chiêu Mộ bị nước mưa cùng nước mắt làm dính hết cả lại, chắn mất tầm mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy thanh âm đặc biệt quen thuộc kia nhỏ giọng mềm mại nói với cậu: “Mộ Mộ, chúng ta đi vào trước đi, bên ngoài mưa to gió lớn, lại đứng nữa sẽ bị cảm mất.”

Phương Chiêu Mộ không muốn để Tống Viễn Tuần kéo cậu, nhẹ nhúc nhích cánh tay một chút, nói với Tống Viễn Tuần: “Anh đừng chạm vào tôi.”

Khí lực trên tay Tống Viễn Tuần nhẹ đi một chút, nhưng vẫn không buông ra, còn nói: “Đi vào trước đã.”

Điện thoại di động của Phương Chiêu Mộ không thể dùng, lại ở nơi xa lạ, không còn biện pháp nào khác đành trở lại, đi tới trước sảnh xếp hàng, định tự mình đặt một gian phòng.

“Tôi đã đặt trước hai gian.” Tống Viễn Tuần nói với cậu “Tôi đi lấy thẻ mở cửa phòng.”

Phương Chiêu Mộ không nói gì, vẫn tiếp tục đứng đó.

Cậu biết, ở thời điểm khó khăn mà cứ kiên trì từ chối là hành động rất ngu ngốc, không phóng khoáng, không thức thời, nhưng cậu đều không quan tâm.

Bản thân đau đến giãy dụa, sao còn có thể để ý còn thể diện hay không.

Đang đứng xếp hàng, Phương Chiêu Mộ nghe thấy cô gái trước mặt oán giận với bạn trai, nói ‘mưa lớn như vậy, kế hoạch du lịch toàn bộ phải ngâm nước nóng.’ Bạn trai an ủi cô gái, nói ở lại khách sạn nghỉ ngơi cũng coi như nghỉ phép, cũng là một trải nghiệm cuộc sống.

Tối hôm qua lúc Phương Chiêu Mộ xếp xong hành lý liền đi tra toàn bộ những địa điểm du lịch nổi tiếng của Seattle. Phương Chiêu Mộ muốn đi những chỗ này, muốn mua những vật kia, cho nên lập tức gửi ảnh hỏi Andrew.

Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó có lẽ Tống Viễn Tuần còn ở C thị, anh trả lời Phương Chiêu Mộ một chữ “Được”.

Nói với Phương Chiêu Mộ “Chúng ta cùng đi”.

Như chém đinh chặt sắt, như lời thề son sắt, nói như thể sau khi gặp mặt, hai người bọn họ thật sự sẽ đi cùng nhau vậy.

Tống Viễn Tuần không biết tìm ai lấy thẻ mở phòng, đi tới cạnh Phương Chiêu Mộ, cùng cậu đứng đó.

Cuối cùng Phương Chiêu Mộ vẫn phải ở phòng mà Tống Viễn Tuần đã đặt, bởi vì khách sạn không còn phòng trống nào khác.

Cậu đến trước cửa phòng, hỏi số ngân hàng của Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần không nói gì, thành thành thật thật nói cho Phương Chiêu Mộ. Tống Viễn Tuần chỉ cần Phương Chiêu Mộ có thể ở lại là đã tạ ơn trời đất lắm rồi. Một nửa nội thành đang bị cúp điện, giao thông cũng bị tê liệt, người Phương Chiêu Mộ nhỏ như vậy, vừa nãy lúc đứng bên ngoài, Tống Viễn Tuần không kéo lấy, liền sợ cậu bị gió thổi bay mất.

Lúc đóng cửa, Tống Viễn Tuần gọi cậu một tiếng, Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu lên, Tống Viễn Tuần im lặng nửa ngày nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi đồ ăn cho em.”

Phương Chiêu Mộ lắc đầu một cái, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.