Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 27: Chương 27






Editor: Nara

Betaer: Bạn cute =))

0c6539a72151e4099a4b0a44b5fb3ed7

(Tương đối hợp lý vụ hồng hồng tím tím + vòng dâu tây nhưng trông không đẹp lắm, không giống loại giới hạn:v Tặng mọi người cái ảnh đẹp đẽ hơn)

8d99550bf18dd2968572f954217e5751jpg

Chương 27

Trong siêu thị rất nhiều người làm cho Phương Chiêu Mộ cảm thấy như là ngày tận thế tới.

Rất nhiều kệ hàng đều trống không, trong xe mua sắm của mỗi người đều nhét đầy tới nỗi muốn tràn ra, sau mỗi cái quầy thu ngân đều xếp một hàng dài.

Phương Chiêu Mộ đẩy một cái xe mua sắm, nhìn thấy người ta chen lấn nhau thì hơi sợ hãi, Tống Viễn Tuần tiếp xe mua sắm từ trong tay cậu, nói: “Đi theo tôi.”

Vốn dĩ Phương Chiêu Mộ xã giao cách Tống Viễn Tuần có vài bước, người đến sau thật sự là quá nhiều, Phương Chiêu Mộ bị chen đến không cách nào duy trì khoảng cách xã giao nên cũng không quan tâm nữa, cùng Tống Viễn Tuần cánh tay chạm cánh tay.

Phương Chiêu Mộ đến siêu thị đột xuất, không có ghi những vật cần mua nên nhất thời không biết nên mua gì, trong phòng cậu không được bật lửa, đứng ở khu bột yến mạch năm phút đồng hồ, mua khoảng chừng mười loại yến mạch khác nhau rồi đi mua một đống đồ ăn vặt với đồ uống.

Tống Viễn Tuần thì không như vậy, hắn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong đó có không thiếu những món Phương Chiêu Mộ mơ ước đã lâu nhưng không thể mua.

Trong lòng Phương Chiêu Mộ rất hâm mộ lại giả vờ không thèm để ý.

“Em chỉ mua những thứ này?” Tống Viễn Tuần hỏi cậu.

Phương Chiêu Mộ gật gật đầu, ánh mắt Tống Viễn Tuần có chút không đồng ý, nhưng cũng không nhiều lời, khiến Phương Chiêu Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ mua xong không đi lung tung mà đi tính tiền, xếp hàng hai mươi phút mới ra ngoài. Tống Viễn Tuần không để Phương Chiêu Mộ mang đồ, nhờ Phương Chiêu Mộ giúp anh mở cốp sau, sau đó để đồ vào.

Tuyết lớn hơn hồi bọn họ đi vào, rơi dày đặc, Phương Chiêu Mộ không mặc áo khoác chống gió, có chút tuyết rơi vào cổ áo cậu.

Lên xe, điện thoại Tống Viễn Tuần vang lên, anh lấy ra liếc mắt nhìn, nói với Phương Chiêu Mộ: “Thông báo nghỉ học.”

Phương Chiêu Mộ “Ồ” một tiếng, lại gần xem, tạm thời được nghỉ thứ hai và thứ ba.

“Thứ tư không biết như thế nào, ” Phương Chiêu Mộ ngẫm lại, nói, “Nghỉ học thì khi nào mới bù nhỉ?”

“Không có bù.” Tống Viễn Tuần nói.

Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một lát, rất rầu rĩ nói: “Vậy thì nghỉ ít thôi.”

Tống Viễn Tuần nghe vậy hình như có cười, Phương Chiêu Mộ liếc thấy.

Tống Viễn Tuần không đi về phía đại học T, anh đi vòng qua một đầu khác nội thành. Phương Chiêu Mộ nhìn cảnh bên ngoài không giống như là đường về đại học T, hỏi Tống Viễn Tuần: “Anh còn muốn mua gì nữa hả?”

Tống Viễn Tuần “Ừ” một tiếng, cũng không nói muốn mua cái gì.

Ngồi xe người khác không có quyền lên tiếng, Phương Chiêu Mộ yên lặng không nói gì nữa. Không lâu sau, Phương Chiêu Mộ nhận ra Tống Viễn Tuần lái xe đến một nơi nhìn rất quen, dừng ở một cửa tiệm.

Là tiệm bánh mà hôm sinh nhật cậu, cậu đã xếp hàng để mua.

Có lẽ bởi vì bão tuyết sắp tới, cũng có lẽ vì đã khai trương khá lâu, tiệm bánh ngọt này không đông khách như lần trước Phương Chiêu Mộ đến, nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, trong cửa hàng bất quá chỉ có ba năm người.

“Em chờ một chút, ” Tống Viễn Tuần nói, “Tôi đi mua.”

Nói xong liền xuống xe, Phương Chiêu Mộ gọi anh lại.

Tống Viễn Tuần quay đầu lại nhìn Phương Chiêu Mộ, mở chiếc cửa xe vừa đóng vào, hỏi: “Sao thế?”

“Anh…” Phương Chiêu Mộ không biết phải hỏi thế nào, quanh co nửa ngày, hỏi, “Anh mua cho mình à?”

Tống Viễn Tuần nghiêm túc nhìn Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ không dám đối diện với anh, trong lòng nhanh chóng suy đoán vài loại khả năng Tống Viễn Tuần sẽ nói, còn phối hợp nghĩ ra lời từ chối khéo.

“Cho em ăn.” Tống Viễn Tuần chọn loại đơn giản nhất.

Phương Chiêu Mộ liền nói: “Không cần, tôi không ăn.”

Ánh mắt Tống Viễn Tuần lập tức ảm đạm, Phương Chiêu Mộ bỗng nhiên có chút bối rối, cậu nghĩ mình không phải là nói quá trực tiếp đấy chứ, thế là bồi thêm một câu: “Tôi cũng chỉ ăn ngày sinh nhật, lúc thường không ăn.”

“Thế à?” Tống Viễn Tuần nói.

Phương Chiêu Mộ vừa định nói đúng, Tống Viễn Tuần lại nói tiếp: “Tôi cho là lần trước chúng ta hẹn trở về dẫn em đi ăn bánh ngọt, là bởi vì em muốn ăn.”

Giọng Tống Viễn Tuần rất trầm, mang theo tiếng khàn.

Phương Chiêu Mộ nhìn anh, cảm giác áy náy vô duyên vô cớ bốc lên.

“Tôi nói rồi, em cứ ngồi ở trong xe chờ, tôi đi xếp hàng, ” Tống Viễn Tuần nói, “Em nói rồi.”

Cổ họng Phương Chiêu Mộ như bị khăn lông ướt chận lại, trong lòng rất xót rất đau. Bởi vì bọn họ xác thực từng nói muốn tới, bất đồng chính là bây giờ Phương Chiêu Mộ muốn bỏ qua, Tống Viễn Tuần lại không muốn.

Tống Viễn Tuần là đang nhắc nhở Phương Chiêu Mộ một sự thật, đèn đã mở.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, anh ta ngang ngược diễn đi diễn lại những biểu hiện, hành động của Andrew cho Phương Chiêu Mộ xem, ngang ngược muốn Phương Chiêu Mộ tiếp thu, mỗi một từ Andrew nói đều là Tống Viễn Tuần nói, mỗi một cái ước định đều do Tống Viễn Tuần thực hiện.

Dù cho Phương Chiêu Mộ không muốn, Tống Viễn Tuần vẫn muốn Phương Chiêu Mộ nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chi tiết đó, một lần lại một lần.

Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần, một chữ cũng không nói nên lời.

Một lát sau, Phương Chiêu Mộ rất nhẹ hỏi Tống Viễn Tuần: “Tôi được nói chưa?”

“Em nói đi.” Tống Viễn Tuần một mực chắc chắn.

Phương Chiêu Mộ đành nói: “Vậy anh đi mua đi.”

Tống Viễn Tuần xuống xe, đạp tuyết đi vào trong tiệm, Phương Chiêu Mộ xuyên qua cửa sổ xe và cửa thủy tinh nhà hàng nhìn anh.

Dáng vẻ anh chọn mua bánh ngọt ở trước quầy thật giống dáng vẻ trong phòng thí nghiệm ở trường của anh, nghiêm túc thận trọng, hết sức chuyên chú, Phương Chiêu Mộ nhìn mà muốn cười, cũng rất muốn khóc.

Phương Chiêu Mộ không mang điện thoại, không xem được thời gian, nhưng cậu cảm thấy thời gian Tống Viễn Tuần chọn lựa bánh ngọt còn lâu hơn thời gian anh phân tích số liệu.

Cuối cùng Tống Viễn Tuần cũng trả tiền đi ra, nhấc theo một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, vòng qua đầu xe, mở cửa.

Một luồng hơi lạnh theo anh tiến vào, đánh tan cái nóng hừng hực trong không khí.

“Tiệm này, ” Tống Viễn Tuần đưa hộp cho Phương Chiêu Mộ, cậu cầm lấy, “Có rất nhiều vị.”

“Tôi cũng không biết em thích gì, ” Tống Viễn Tuần còn nói, “Ông chủ nói cái này là bánh số lượng có hạn, thế nên mua cái này.”

Phương Chiêu Mộ mở ra nhìn thử, là một cái bánh rất xinh, trên đỉnh xếp một vòng dâu tây, hồng hồng tím tím, có vẻ rất vui vẻ. Cậu đóng hộp lại, đặt ở trên đùi, nói cảm ơn.

Tống Viễn Tuần không lại đi chỗ khác, an phận đưa cậu đến nhà. Phương Chiêu Mộ định tự mình xách đồ, Tống Viễn Tuần không cho, anh nói Phương Chiêu Mộ cầm cái bánh ngọt rồi mở cửa là được, thế nên hai người đi vào chung, lên lầu, Tống Viễn Tuần đưa đồ cho Phương Chiêu Mộ trước cửa phòng, xoay người rời đi, cũng không nói muốn đi vào.

Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần vừa ho khan vừa bước đi được mấy bước, không nhịn được gọi anh lại: “Tống Viễn Tuần.”

Tiếng gọi rất nhẹ nhưng Tống Viễn Tuần nghe thấy được, anh ngừng bước chân, quay người lại nhìn Phương Chiêu Mộ, hỏi sao thế.

“Anh không ăn bánh ngọt à?” Phương Chiêu Mộ hỏi Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần nói: “Em ăn đi, tôi không vào.”

Tống Viễn Tuần không phải là khách khí với Phương Chiêu Mộ, anh đi xuống lầu thật đấy. Phương Chiêu Mộ vào phòng để bánh ngọt lên bàn, sau đó tới trước cửa sổ mở một khe nhỏ, định nhìn xuống lầu xem Tống Viễn Tuần khi nào thì đi.

Cậu đã chờ mười phút, xe Tống Viễn Tuần vẫn chưa đi. Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, nóc xe đã có một tầng tuyết mỏng. Cậu không hiểu, Tống Viễn Tuần nếu không vào cửa thì ở dưới lầu làm gì.

Phương Chiêu Mộ cảm thấy mình như một cái máy tính kiểu cũ sắp bị đào thải, đang xử lý một hạng mục số liệu vô cùng phức tạp.

Trong thời gian đặc biệt này cần phải đối xử với Tống Viễn Tuần làm sao cho thích hợp, cậu tốn quá nhiều thời gian để xử lý, quá trình suy nghĩ chuyển đi chuyển lại hơn trăm lần, quanh co vòng vèo, mà kết quả không sai tới mức quá vô lý.

Phương Chiêu Mộ đóng cửa sổ lại, rón rén đi xuống lầu, đi tới tầng dưới cùng, cậu nghe thấy mùi thuốc lá, lại tiến lên vài bước liền thấy Tống Viễn Tuần đưa lưng về phía cậu, đang hút thuốc lá, vừa hút vừa ho.

Bên ngoài trời tối sầm, trong hành lang không có tí ánh sáng, coi như là Tống Viễn Tuần, trốn chỗ cầu thang hút thuốc như thế cũng thật mất mặt.

“Tống Viễn Tuần.” Phương Chiêu Mộ gọi anh.

Tống Viễn Tuần nghe thấy tiếng của Phương Chiêu Mộ, ném thuốc lá xuống rỗi giẫm tắt ngay, quay đầu lại nhìn cậu.

Vốn Phương Chiêu Mộ tính hỏi anh có phải là heo không, cuối cùng vẫn như cũ nhịn xuống nói: “Anh làm gì thế hả.”

“Còn chưa muốn đi.” Tống Viễn Tuần ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói.

Phương Chiêu Mộ cảm thấy bản thân không có cách nào để Tống Viễn Tuần lại dưới lầu, liền nói: “Ngã bệnh còn hút thuốc mà được à, không bằng lên phòng ăn bánh ngọt.”

Tống Viễn Tuần theo Phương Chiêu Mộ lên lầu, lại một lần nữa đi vào cửa nhà Phương Chiêu Mộ. Hình như Tống Viễn Tuần xung khắc với nhà Phương Chiêu Mộ, hoặc thẳng thắn mà nói thì bản thân anh xung khắc với cậu, anh mới vừa đưa tay đóng cửa lại, đèn nhà Phương Chiêu Mộ tách một cái tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.