Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 30: Chương 30






Editor: Nara

Betaer: Bạn cute =))



Chương 30

“Thay đổi, anh sẽ thay đổi.” Tống Viễn Tuần đáp lại rất nhanh, Phương Chiêu Mộ nghi anh có biết mình nên thay đổi từ đâu không.

Chỉ có điều lúc nãy Phương Chiêu Mộ suy nghĩ nên có chút mệt, hơn nữa mới vừa tức giận đây thôi, cảm thấy rất mệt, thế là nói: “Tống Viễn Tuần, em muốn ngủ.”

Phương Chiêu Mộ chưa ám chỉ gì khác, thì Tống Viễn Tuần cũng không dám làm cái gì cả, có chút cứng ngắc nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nói: “Ngủ đi.”

Phương Chiêu Mộ nằm nghiêng bên người Tống Viễn Tuần, chân gác trên người anh, mặt dán vào vai Tống Viễn Tuần, tay chọt bụng dưới của anh, cảm thấy cơ bắp thật cứng, chậm rãi nhắm hai mắt, thuận miệng hỏi: “Ảnh trên phần mềm của anh là giả à?”

“Ừm.” Tống Viễn Tuần đặt tay úp lên mu bàn tay cậu, nói.

“Tìm chỗ nào?” Phương Chiêu Mộ nói, “Còn có ảnh khác hả?”

Tống Viễn Tuần phản ứng mạnh hơn trong tưởng tượng của Phương Chiêu Mộ nhiều, cẩn trọng nắm chặt tay Phương Chiêu Mộ, nói: “Sao thế?”

“Hỏi thử thôi.” Phương Chiêu Mộ nói, định rút tay về.

Tống Viễn Tuần không thả, còn nói: “Không có khác đâu.”

Phương Chiêu Mộ cảm thấy dáng vẻ này của Tống Viễn Tuần có chút buồn cười, nên cố ý nói: “Em không tin, ngày mai em vào Google tra.”

“Không được.” Tống Viễn Tuần lục lọi ở đầu giường, bật đèn lên, trong phòng đã có chút ánh sáng.

Phương Chiêu Mộ cũng không buồn ngủ, nhìn Tống Viễn Tuần đến gần đè cậu lại nói một lần: “Không được.”

“Tại sao không được chứ, ” Phương Chiêu Mộ dịch sang bên cạnh, tay bắt lên vai Tống Viễn Tuần, hòng đẩy anh ra một tí, dùng lực vài lần, Tống Viễn Tuần cũng không nhúc nhích, thế là cậu buông ra, nói “Không được thì thôi.”

Tống Viễn Tuần hơi cúi đầu, nhìn Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ có chút sợ Tống Viễn Tuần như vậy, bởi vì ánh mắt của anh rất đáng sợ, nhìn thẳng vào trong mắt cậu, mang theo ý xâm chiếm, giữ lấy, công kích và.. Si mê không chút nào che đậy.

Phương Chiêu Mộ không định nhìn tiếp, nên nhắm mắt lại, Tống Viễn Tuần lại thuận thế hôn bờ môi cậu.

Nụ hôn này của Tống Viễn Tuần dùng nhiều lực hơn trước kia nhiều, liếm môi Phương Chiêu Mộ, cạy hàm răng của cậu ra, mút cắn môi lưỡi của cậu, đồ vật cứng rắn đè trên rốn Phương Chiêu Mộ làm bụng dưới cũng cậu có chút lõm xuống. Dù cách lớp vải quần áo ngủ, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ lớn của vật kia.

Tống Viễn Tuần hôn Phương Chiêu Mộ đến thở hổn hển, Phương Chiêu Mộ dùng sức đẩy anh ra, anh mới rời khỏi một chút, nhưng vẫn nhìn cậu không nói lời nào.

“Tống Viễn Tuần…” Phương Chiêu Mộ nói, “Em đang cảm mạo đấy, anh còn nói sẽ thay đổi.”

Tống Viễn Tuần hôn mặt Phương Chiêu Mộ một cái, buông tay ra, nói: “Anh không làm gì cả.”

Tống Viễn Tuần ngồi ở trên giường, quý trọng sờ mu bàn tay cậu, lại sờ mặt cậu một tí, kéo lại áo ngủ cho cậu, nói: “Em ngủ đi.”

Sau đó lại đưa tay chạm vào tay Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ dở khóc dở cười nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả.”

Điện thoại Tống Viễn Tuần đặt ở một bên bỗng dưng rung lên, Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn một cái, người gọi điện hình như họ Triệu. Tống Viễn Tuần ngồi cầm điện thoại di động, vừa nhìn thấy đã trực tiếp cúp máy.

Phương Chiêu Mộ vẫn nhìn anh, Tống Viễn Tuần nói: “Em ngủ đi.”

Điện thoại của anh lại vang lên, Tống Viễn Tuần cầm điện thoại ra ngoài.

Phương Chiêu Mộ ngủ không được sâu giấc, phát hiện mình có chút nóng, xuống lầu nói với Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần đưa nhiệt kế cho cậu đo nhiệt độ, hơn ba mươi tám độ. Phương Chiêu Mộ cảm thấy vẫn còn ổn, nhưng Tống Viễn Tuần bất động thanh sắc trên thực tế lại có chút lo lắng.

Vì bão tuyết nên rất khó tới bệnh viện, vậy nên anh gọi cho bác sĩ, Phương Chiêu Mộ ở bên cạnh nghe, càng nghe càng buồn cười.

Chờ Tống Viễn Tuần cúp máy là đưa thuốc cho Phương Chiêu Mộ ngay, nhìn chằm chằm cậu ăn cháo uống thuốc.

Phương Chiêu Mộ cảm không nghiêm trọng lắm, đến tối thì hạ sốt, Tống Viễn Tuần rất chú ý, cách một thời gian lại đưa nhiệt kế cho cậu kiểm tra, nói phát sốt sẽ lặp đi lặp lại. Phương Chiêu Mộ mới vừa ngủ lại bị anh đánh thức, liên tiếp mấy lần, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quyết định đuổi Tống Viễn Tuần ra ngoài, lại bị Tống Viễn Tuần ấn lại hôn mấy lần, nói có thể lây cảm lại.

Phương Chiêu Mộ sốt cũng không nhiều lần, mà cho dù Tống Viễn Tuần chờ mong thế nào, thời tiết cực đoan cũng qua đi.

Trường nghỉ học ba ngày, Phương Chiêu Mộ cũng ở nhà Tống Viễn Tuần đến thứ tư, sau đó trở về nhà mình.

Cách Phương Chiêu Mộ về nước chỉ còn dư lại không tới hai tháng, Phương Chiêu Mộ không có việc gì ở phòng thí nghiệm, cho nên mỗi ngày gặp Tống Viễn Tuần cũng không lâu.

Phương Chiêu Mộ bị Tống Viễn Tuần thúc giục trở lại dùng điện thoại di động, anh quen Phương Chiêu Mộ hơn một học kỳ, địa vị ở trong lòng Phương Chiêu Mộ lúc lên lúc xuống, rốt cuộc cũng có thể dùng tên thật để tán gẫu với Phương Chiêu Mộ qua phần mềm.

Vào thứ 5 tuần tiếp theo sau bão tuyết, có máy mới chuyển đến phòng thí nghiệm, giáo sư triệu tập tất cả học sinh phòng thí nghiệm mở họp.

Tống Viễn Tuần đi đón Phương Chiêu Mộ, hai người nán lại trong xe một lát, lúc lên lầu thì toàn bộ phòng hội nghị nhỏ chỉ còn bọn họ chưa tới.

Trương Nhiễm Vũ vốn chỉ giữ một chỗ cho Tống Viễn Tuần, Chu Mộng đến vừa nhìn, thế là giúp Phương Chiêu Mộ giữ lại một chỗ.

Mọi người nhìn chăm chú vào Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ tiến vào, Tống Viễn Tuần nhìn chung quanh một vòng, dẫn Phương Chiêu Mộ ngồi xuống vị trí hai người khác đã giữ lại cho bọn họ.

Trương Nhiễm Vũ ở trong lòng khen Chu Mộng liệu sự như thần, sau đó thì bắt đầu suy nghĩ quan hệ của hai người này tốt lên từ lúc nào.

Hiện tại người khó xử nhất trong phòng thí nghiệm trở thành cậu ta mất rồi, trước kia vì lấy lòng Tống Viễn Tuần, cứ ra vẻ không đội trời chung với Phương Chiêu Mộ, bây giờ Tống Viễn Tuần thay đổi thái độ, không chán ghét Phương Chiêu Mộ như trước, ngày hôm nay còn ra ra vào vào với Phương Chiêu Mộ, nên Trương Nhiễm Vũ rất luống cuống.

Cậu ta liếc mắt lặng lẽ chú ý tình hình bên phía hai người kia.

Tống Viễn Tuần vừa ngồi xuống đã thấp giọng hỏi Phương Chiêu Mộ có muốn uống nước hay không. Phương Chiêu Mộ nói không muốn, nhưng Tống Viễn Tuần vẫn đi rót một ly cho Phương Chiêu Mộ.

Lúc Tống Viễn Tuần đứng lên đi rót nước, Trương Nhiễm Vũ đảo mắt qua Phương Chiêu Mộ một cái, Phương Chiêu Mộ kéo cao áo khoác đến cổ, hình như rất sợ lạnh.

Rót nước trở về, Tống Viễn Tuần đưa cho Phương Chiêu Mộ, thấp giọng hỏi cậu tối nay muốn ăn gì.

Trương Nhiễm Vũ cúi đầu xem sách hướng dẫn đơn giản đặt trên bảng ghế tựa, đảo mắt, thì thấy trên mu bàn tay Phương Chiêu Mộ có vết hồng.

“Cái gì cũng được.” Phương Chiêu Mộ nhỏ giọng nói.

Giáo sư và trợ giảng tiến vào phòng họp, mọi người im lặng, Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ cũng không nói gì nữa.

Giới thiệu dụng cụ xong, Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ đứng lên, Trương Nhiễm Vũ cũng không biết mình nghĩ thế nào nữa, cầm sách giả vờ tiện đường, rồi đi theo.

Cậu ta xuống lầu với Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ đi, hôm nay Tống Viễn Tuần đậu xe ở ven đường cạnh tòa nhà này, Trương Nhiễm Vũ lén lén lút lút đi theo ở xa, vậy mà cũng không làm họ chú ý.

Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ đi tới bên cạnh xe, lại không lên xe, Trương Nhiễm Vũ tò mò cực kỳ, đi sát tường tới, ngồi xổm trong bụi cây, định nghe xem Phương Chiêu Mộ lấy lòng Tống Viễn Tuần bằng cách nào, cậu ta cũng muốn học hỏi.

Chỉ nghe Tống Viễn Tuần nói: “Đi về nhà anh nấu đi.”

Trương Nhiễm Vũ không nghĩ tới Phương Chiêu Mộ đã có thể đi tới nhà Tống Viễn Tuần, nên đến gần hơn một chút, cách bụi cây một tí, định nhìn xem tình huống hiện giờ của hai người họ.

“Em nấu à?” Phương Chiêu Mộ nhẹ giọng hỏi Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần dừng một chút, thử thăm dò nói: “Anh thử nhé?”

Phương Chiêu Mộ nở nụ cười, nói: “Anh quên đi.”

Phương Chiêu Mộ dựa sát vào người Tống Viễn Tuần, khẽ nói, Tống Viễn Tuần đặt Phương Chiêu Mộ lên cửa xe, đè lên.

Trở về nhà Tống Viễn Tuần mới ba giờ hơn.

Phương Chiêu Mộ mở tủ lạnh ra, cầm vài khay đá ra đợi tan, mới vừa rửa xong tay, Tống Viễn Tuần đã ôm lấy cậu từ phía sau.

“Bây giờ mà nấu cơm là sớm đó.” Tống Viễn Tuần nói.

Phương Chiêu Mộ quay người hỏi: “Vậy thì làm cái gì mới không sớm?”

Hai tay Tống Viễn Tuần vây cậu lại ở giữa anh với bồn rửa tay, cúi đầu mặt không cảm xúc hỏi Phương Chiêu Mộ: “Mấy thứ em mua trực tuyến rồi gửi tới nhà anh là có ý gì?”

“Cũng không có gì, thì ra đã đến, anh cũng không nói cho em.” Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu hôn nhẹ cằm Tống Viễn Tuần, nói “Em có lòng tốt giúp anh khai trai, anh lại hung như thế.”

Tống Viễn Tuần cúi đầu để trán chạm vào trán của Phương Chiêu Mộ, nghiêng mặt khẽ hôn cậu.

Hôn một chốc Tống Viễn Tuần dời đi, Phương Chiêu Mộ lại hỏi: “Hơn một tháng nữa là em về rồi, anh không muốn à?”

Tay Phương Chiêu Mộ vẫn để trên cổ Tống Viễn Tuần, hô hấp đều ghé vào lỗ tai hắn, thân thể mềm mại, cứ để Tống Viễn Tuần ôm cậu lên lầu, không hề chống cự.

Phương Chiêu Mộ cũng sợ đau, mua đồ thúc tình, quần áo chưa cởi xong đã có tác dụng.

Cả người cậu như nhũn ra, mở chân ngồi trong lồng ngực của Tống Viễn Tuần, anh nắm lấy jj của cậu, tuốt nhẹ lên xuống, ngón tay xẹt qua bụng dưới của cậu một cái, Phương Chiêu Mộ đã run rẩy một hồi, nằm nhoài trong ngực Tống Viễn Tuần, vai đè ở trên ngực anh.

Động tác Tống Viễn Tuần nhanh lên, vai Phương Chiêu Mộ mài vào áo Tống Viễn Tuần, cảm thấy có chút đâu nên đè tay Tống Viễn Tuần lại.

Tống Viễn Tuần dừng lại, Phương Chiêu Mộ không có khí lực nhìn anh chằm chằm, không nói một lời kéo vạt áo của Tống Viễn Tuần lên.

Tống Viễn Tuần thuận theo động tác của cậu, để Phương Chiêu Mộ cởi áo cho.

Màu da của Phương Chiêu Mộ hoàn toàn đối lập với anh, một người trắng như sữa, người kia là màu lúa mạch khỏe mạnh, nhiệt độ của Tống Viễn Tuần cũng cao hơn một chút. Tống Viễn Tuần cởi quần ra, thứ nóng bỏng chống vào bụng dưới Phương Chiêu Mộ, lôi kéo Phương Chiêu Mộ chạm vào nó, rồi hôn cổ cậu, một tay nắm eo, một tay sờ xuống theo xương sườn cậu.

Ngón tay dính thuốc bôi trơn chui vào trong cơ thể Phương Chiêu Mộ, ra ra vào vào. Trong phòng đều là âm thanh trừu động dinh dính cùng với tiếng thở của Phương Chiêu Mộ.

Chắc là Tống Viễn Tuần rất thích nghe Phương Chiêu Mộ kêu, Phương Chiêu Mộ vừa lên tiếng là anh ngừng ngay, đặt cậu lên giường, đè xuống, Phương Chiêu Mộ đụng vào bắp thịt bụng dưới của anh, thế là nắm lấy Tống Viễn Tuần để anh đi vào.

Tống Viễn Tuần thử đẩy tới, Phương Chiêu Mộ cuộn tròn chân, theo va chạm của Tống Viễn Tuần không thể ức chế mà run lên. Mỗi nơi bị Tống Viễn Tuần đụng đến đều rất chân thực, Phương Chiêu Mộ kêu cũng kêu không nổi nữa, hô hấp gấp gáp, cơ thể, môi lưỡi và trái tim đều bị Tống Viễn Tuần nắm trong tay, lúc lỏng lúc chặt, nhưng chẳng thả ra.

Hai người làm là làm, nhưng làm cũng không thành cơm, đến chín giờ Tống Viễn Tuần mới bị Phương Chiêu Mộ đuổi xuống giường đi gọi thức ăn ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.