Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 8: Chương 8






Editor: Chân

Betaer: Bạn cute

28dd89e8cec18e35f992469b5c6deb71

(Ảnh chỉ mang tính chất tượng trưng:vvv)

Chương 8

Lúc Tống Viễn Tuần trở lại tìm Trương Nhiễm Vũ và Chu Mộng, nhất thời nghĩ lại hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi của mình.

Anh và Phương Chiêu Mộ đã liên lạc với nhau trên phần mềm hơn hai tuần rồi.

Tuần đầu tiên, Tống Viễn Tuần dùng “Vừa làm lơ Phương Chiêu Mộ vừa quản chế Triệu Hàm” để giải thích, nhưng đến tuần thứ hai chẳng những không lơ là thành công mà còn liên lạc thường xuyên hơn. Cuối tuần thứ ba, Chu Mộng và Trương Nhiễm Vũ đến mượn xe Tống Viễn Tuần, nói muốn đi nội thành mua sắm, Tống Viễn Tuần cũng không biết anh uống nhầm thuốc gì, nói dối cũng có đồ cần mua, lái xe chở bọn họ tới siêu thị tối hôm qua Phương Chiêu Mộ đề cập với anh.

Ba người tiến vào siêu thị không lâu, Tống Viễn Tuần đã nhìn thấy Phương Chiêu Mộ.

Một mình Phương Chiêu Mộ đẩy xe mua sắm, trong xe nhét rất nhiều đồ vật, tay đặt lên tay cầm của xe đẩy, lưng hơi nghiêng về phía trước, chậm rãi đi trên con đường nhỏ, mắt nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì.

Lúc đi tới giá hàng bên cạnh, Phương Chiêu Mộ dừng lại. Trương Nhiễm Vũ và Chu Mộng vừa vặn cũng hướng đến đó, Tống Viễn Tuần hợp tình hợp lý đi theo qua, anh hình như nhìn thấy Phương Chiêu Mộ dùng di động trên tay chụp một tấm ảnh, tiếp đó tay cầm điện thoại của anh đột nhiên rung rung.

“Đây không phải là…” Chu Mộng cũng phát hiện Phương Chiêu Mộ, do dự mở miệng.

Bọn họ chưa dừng bước, lúc đi tới bên cạnh Phương Chiêu Mộ, Tống Viễn Tuần nghe thấy Phương Chiêu Mộ đưa lưng về phía bọn họ nói.

“Anh tăng ca cũng bận rộn vậy à.” Phương Chiêu Mộ hỏi tiếp, “Bữa trưa có ăn đúng giờ không đó?”

Tống Viễn Tuần nhìn chằm chằm Phương Chiêu Mộ giật giật tay, có lẽ là bỏ tay khỏi phím ghi âm, cơ hồ ngay lập tức, điện thoại Tống Viễn Tuần lại rung lên lần nữa.

Âm thanh của Phương Chiêu Mộ chưa được nén tần số rồi gửi đi, nên càng nhẹ nhàng và ôn nhu hơn, mang theo một chút hoạt bát và tung tăng nhảy nhót, thật vui vẻ mà đùa với Andrew, người đang tăng ca trong tưởng tượng của cậu.

Đương nhiên Chu Mộng và Trương Nhiễm Vũ cũng nghe thấy được lời nói đầy tình tứ của Phương Chiêu Mộ. Vào thời điểm Trương Nhiễm Vũ phát ra tiếng cười nhạo, mắt Tống Viễn Tuần thấy Phương Chiêu Mộ xoay đầu lại, lại nhìn thấy khóe miệng đang câu lên của cậu dần xẹp xuống, ý cười trong mắt cũng tan mất, chỉ còn lại một chút đề phòng và phiền chán.

Andrew, Tống Viễn Tuần, đối với Phương Chiêu Mộ mà nói, có lẽ thực sự khác nhau, có lẽ Phương Chiêu Mộ vui vẻ là dành cho Andrew, chứ không liên quan gì đến chính bản thân Tống Viễn Tuần. Phương Chiêu Mộ không ngần ngại đề nghị đi nhờ xe Andrew, lúc đi ngang qua Tống Viễn Tuần lại không tỏ vẻ thân thiện tí nào, một giây trước còn oán giận Andrew không muốn gặp mặt, mà giây sau đã chân đi cà nhắc về phía trước, không thèm nhìn Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần cũng không xác định rõ lúc đó anh đang làm gì, anh một tay cầm chìa khoá xe, một tay cầm điện thoại di động, đứng ở trước lối đi của siêu thị, nhìn đồ trong tay Phương Chiêu Mộ rơi rớt, Phương Chiêu Mộ bước tới nhặt rồi đi về phía trước. Tâm tình phức tạp, anh mở điện thoại di động, đọc những tin nhắn ngọt ngào Phương Chiêu Mộ gửi cho Andrew, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phương Chiêu Mộ.

Anh chẳng qua là nghĩ, cùng học chung một trường, cho Phương Chiêu Mộ đi nhờ xe cũng không có việc gì —– nếu như Phương Chiêu Mộ có khó khăn, muốn đi nhờ xe Tống Viễn Tuần về trường học, Tống Viễn Tuần cũng sẽ không từ chối.

Phương Chiêu Mộ đứng bên ngoài trạm xe bus, bị gió thổi, gió thổi áo lông mỏng dán chặt lên người cậu, làm Tống Viễn Tuần cảm thấy lúc này Phương Chiêu Mộ, có phần khiến người ta nghĩ cậu đáng thương.

Buổi tối Tống Viễn Tuần dẫn Trương Nhiễm Vũ và Chu Mộng vào nội thành ăn cơm, kêu thêm cả mấy người bạn của anh ở nội thành.

Tống Viễn Tuần không phải là loại người hay xã giao, nhưng khi anh kêu thì sẽ có người đáp, một bữa cơm ăn đến 9 giờ, Tống Viễn Tuần và Trương Nhiễm Vũ đều uống rượu, nên để cho Chu Mộng lái xe.

Tống Viễn Tuần uống nhiều nhất, hình ảnh Phương Chiêu Mộ cúi đầu đi ở trong đầu đuổi mãi không đi, dùng một thoại hoa thoại(*) lừa gạt Phương Chiêu Mộ nói rằng anh tăng ca xong xuôi rồi, giờ đang về nhà.

(*) Ý chỉ không có gì để nói nhưng lại cố gắng nói để duy trì quan hệ. Kiểu như 2 người đang tìm hiểu, nếu không nói chuyện với nhau người kia sẽ nghĩ ràng là mình không có hứng thú, không quan tâm họ.

Phương Chiêu Mộ tự nhiên biểu lộ cảm thông sâu sắc, rồi nói với Tống Viễn Tuần, bởi vì xách đồ quá nặng, mà trạm xe bus lại cách nhà quá xa, về đến nhà cậu đã mệt đến nằm bệt trên giường suốt 2 tiếng, bây giờ mới chuẩn bị đi tắm, còn chụp một tấm hình cổ tay bị quai xách ghì hồng gửi cho Tống Viễn Tuần xem.

Màu da Phương Chiêu Mộ trắng, vết hồng cực kỳ rõ ràng, giống như bị người ta xâm hại.

Tống Viễn Tuần mơ mơ màng màng màng, cũng không biết mình đang đánh chữ gì, chỉ biết tin nhắn gửi đi chính là “Như dấu bị người ta trói”, còn có “Lần sau tôi chở cậu đi”.

Nửa giờ sau Phương Chiêu Mộ tắm rửa sạch sẽ ra nhìn thấy, chỉ trả lời Tống Viễn Tuần một câu, nói Tống Viễn Tuần là biến thái, lại hỏi anh: “Tại sao anh chưa bao giờ gửi cho tôi một bức ảnh nào vậy.”

Tống Viễn Tuần còn chưa nghĩ ra muốn trả lời như thế nào, Phương Chiêu Mộ lại nói tiếp: “Có qua có lại, tôi cho anh xem ảnh, anh cũng phải cho tôi xem ảnh chứ.”

“Tôi không đẹp trai.” Tống Viễn Tuần nghĩ nửa ngày, mới gửi tin nhắn cho Phương Chiêu Mộ.

“Không chụp mặt cũng được mà,” ở đầu bên kia Phương Chiêu Mộ chậm rãi nói, âm thanh cậu mang theo hơi ẩm, âm cuối quấn lấy nhau, rồi nhẹ nhàng lướt qua, “Tôi cũng là người bình thường mà, đâu có đẹp trai lắm đâu. Nếu anh chịu gửi hình cho tôi xem, tôi cũng sẽ cho anh xem hình tôi đeo đinh tai nha.”

Triệu Hàm đang nghỉ phép, nửa đêm bị tiếng chuông điện thoại ở đầu giường đánh thức, lúc anh tỉnh lại, tiếng chuông lại ngừng. Triệu Hàm đần ra vài giây, cầm điện thoại lên nhìn, Tống Viễn Tuần gọi cho hắn 2 cuộc gọi nhỡ, còn có 1 tin nhắn: “Ảnh đại diện của app tình yêu cậu tìm được ở đâu?”

Triệu Hàm một bên vò đầu một bên trả lời Tống Viễn Tuần: “Google tìm kiếm cơ bụng, áo sơ mi, lật vài trang sẽ thấy.”

Vừa mới trả lời không bao lâu, Tống Viễn Tuần gọi đến như đòi mạng, Triệu Hàm bắt máy liền hỏi: “Đã khuya rồi mà còn ăn mặn như vậy sao, không phải rất chán ghét đồng tính luyến ái à?”

Tống Viễn Tuần im lặng 2 giây, nói với Triệu Hàm: “Không chán ghét bằng cậu.”

“Hừ” Triệu Hàm lí giải nói, “Thế nghĩa là không hề chán ghét.”

“Tớ không tìm được tấm hình kia.” Tống Viễn Tuần không tiếp tục đề tài, nói thẳng ý đồ đến tìm.

“Cậu tìm tấm hình đó làm gì?” Triệu Hàm nói.

Tống Viễn Tuần không trả lời hắn, chỉ nói: “Cậu tìm thử xem nếu là cùng một người, gom hết ảnh gửi cho tớ.”

Nói xong liền cúp máy, ngay cả thời gian để Triệu Hàm suy nghĩ cũng không cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.