y
☆, Chapter. Fin( bốn )
#16.
“Chúng ta đi xem phim được không?”
Triệu Tinh hỏi như vậy, Triệu Thần nhìn người kia, cậu cảm thấy bản thân mình dường như có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, nhưng đến giây phút này cái gì cũng không thể nói ra , cuối cùng cậu gật gật đầu đi về phía Triệu Tinh.
Buổi chiều 3 giờ, đang là giữa ngày, rạp chiếu phim chỉ có vài bóng người ít ỏi, một bộ phim của Anh. Trong rạp phim bật điều hòa, quang cảnh trong trẻo lạnh lùng khiến Triệu Thần cảm thấy mùa đông như đang đến gần. Cậu nhìn ba diễn viên vật lộn tranh đấu , cuối cùng dựa sát vào nhau ngồi bên bờ biển, gió thổi qua đại dương đến bờ bên kia, giống như cũng thổi qua bên cạnh cậu. Cho dù có chết tình yêu cũng không thay đổi sao, Triệu Thần nhắm mắt lại, một bàn tay nóng rực phủ lên bàn tay cậu. Cậu nghiêng đầu, Triệu Tinh vẫn nhìn màn ảnh không dời mắt, chỉ là một bàn tay thật cẩn thận bao trùm lên tay phải Triệu Thần, nóng rực như một nụ hôn.
“Lần đầu tiên xem phim với em a.”
Khi bộ phim kết thúc, những dòng chữ phụ đề chậm rãi chạy trong tiếng đàn dương cầm, trong thoáng chốc Triệu Tinh nói một câu như vậy, Triệu Thần không có nghe thấy, đợi đến khi cậu ngẩng đầu nhìn hướng đối phương, người kia đã muốn đứng dậy . Hai tiếng rưỡi xem phim, Triệu Thần không nhớ được nội dung của nó, thứ duy nhất cậu cảm thấy là mọi thứ trong đầu rối tung, rất nhiều thứ vụn vặt quấn lại một chỗ, cậu mờ mịt không rõ mà cũng không muốn làm rõ. Độ ấm bao bọc trên bàn tay cậu, khiến cậu khó hiểu lại thêm một phần quyến luyến
Nếu thời gian ngừng lại thật tốt.
Ra khỏi rạp chiếu phim, sắc trời có chút ám trầm, thành thị bắt đầu dần dần đi vào hoàng hôn. Đèn đường từ xa xa bắt đầu theo thứ tự vui vẻ sáng lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc vui thú chung quanh quảng trường. Triệu Thần lại nhìn đến phía xa, kia là địa phương đại diện cho thế gian ngây thơ vui vẻ, những ngọn đèn chiếu xuống làm khung cảnh rực rỡ như trong mơ. Giữa lúc đi, cậu nghe thấy Triệu Tinh nói.
“Vào công viên một chút đi.”
Triệu Thần gật gật đầu, đây là lần đâu tiên cậu tới chỗ này, cậu không biết đến khi nào thì có lần sau, đến bao giờ.
Is it just a dream.
Đi trên con đường nhỏ trong công viên, bên cạnh là một hồ nhân tạo thật lớn, gió hạ thổi qua rừng cây tươi tốt, như là sóng biển vô bờ mênh mông. Triệu Thần xoay người, những ánh đèn chiếu xuống mặt hồ, chập chờn lay động vỡ tan trên nước, giống khung cảnh trong mơ. Hắn cậu nhìn Triệu Tinh đi phía trước, dần dần nhân ảnh kia như nhập vào thân ảnh trong cơn mơ của cậu.
Trong giấc mộng đó, kia là nhân ảnh cậu mãi mãi không có cách nào đuổi theo, giống như cậu và người ấy bây giờ.
“Anh…”
Dưới bầu trời, những vòng sáng rực rỡ phát ra ánh hào quang, thong thả xoay tròn , giống như vòng số mệnh vĩnh viễn không bao giờ ngừng quay.
Triệu Thần nhìn về Triệu Tinh, mở miệng . Đây là lần đầu tiên cậu dùng cách xưng hô này mà gọi người kia, sau này và mãi mãi, đến khi sinh mệnh cậu chấm dứt, cậu muốn sẽ dùng cách xưng hô như trước với Triệu Tinh. Triệu Thần che ngực, trái tim kịch liệt đập mạnh , cậu biết thứ đó là của cậu , là tình cảm mãnh liệt không cách nào không chế.
Nhưng mà vô luận phần tình cảm này có tốt đẹp bao nhiêu, sẽ nóng cháy, nó sẽ làm đảo loạn cuộc đời của cậu, như vậy cậu thà rằng bỏ qua.
Phải trả giá, bọn họ khó trả nổi , bởi vì cổ tích mãi là cổ tích, hiện thực vĩnh viễn là hiện thực.
Như vậy, sẽ tốt với họ hơn.
Triệu Tinh đứng ở bên hồ, dần dần quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn Triệu Thần, nhìn đầy trời ánh sáng trong mắt của cậu, đến khi cậu chậm rãi nói rằng:
“Anh, chúng ta chỉ làm anh em có được không?”
Gió đêm xô tới, mang theo hơi lạnh, Triệu Tinh dừng ánh mắt trên người Triệu Thần không mở miệng, mọi âm thanh của thế giới giây phút này bỗng biến mất, thật lâu sau đó, khi bóng đêm trầm tĩnh đã bao phủ, anh nói:
“Hảo.”
Trái tim giữa đột nhiên giống như mất đi thứ gì đó, ngay cả nhịp đập cũng ngừng , tất cả mọt hoạt động của thân thể đình trệ . Triệu Thần cảm thấy bản thân mình không có cách nào chịu đựng thêm được nữa, cậu cố gắng khiến cho bản thân mìn phải nhìn Triệu Tinh, cậu nhìn người kia, vẫn đôi mắt ấy nhìn cậu, tình cảm ấy không hề yếu đi phần nào, mà sự đình trệ lại bị phóng đại hơn
“Kia, ta về trước trường học ?”
“Hảo.”
Triệu Thần cơ hồ là chạy trốn khỏi hồ nước công viên, cậu đứng ở trạm dừng xe bus, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, nhưng không khí đó vẫn chưa rời xa cậu, cậu như chìm vào nước mà không có cách nào bắt được điểm tựa.
Ngồi trên xe bus, mưa to mưa tầm tã, mang theo khí thế hủy diệt tất cả, cả phố Hoa Kiều cũng bị ngăn cách lại phía sau. Triệu Thần quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ còn lại màn mưa vô tận. Cậu nhét tai nghe vào lỗ tai, muốn niêm phong giây phút này thật kín, nhưng mà vô luận là bài hát nào, đều khắc tạc thêm trống rỗng vào trái tim.
Tonight you fall in love.The star they lead you back to us.Tonight you fall in love ,In love
Cậu tìm được tình yêu, lại làm mất ngôi sao chỉ đường, cho nên cậu yêu lại đánh mất chính bản thân, không có ngày về.
Nhưng mà thế giới này chính là như vậy, tất cả mọi người vì bản thân mình mà cố chạy, cậu chính là một kẻ nhỏ bé trong số đó, không có ai biết ai, thời gian cũng sẽ không vì ai mà dừng lại.
Đêm nay, mưa to lại một lần nữa gột sạch thành phố, đến tận khuya Triệu Tinh mới trở lại nhà, khi anh đẩy cửa ra, thấy mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lông chờ anh. Phía bên kia thành phố, Triệu Thần không biết mình ngồi bao lâu, đợi đến khi cậu bị nhân viên xe bus thức tỉnh, cậu mới biết mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Cậu trai trẻ, đã đến điểm cuối .”
Trong tiếng nhắc nhở thiện ý của nhân viên phục vụ, Triệu Thần nhìn chăm chú vào màn mưa lớn ở bến đậu, trong lòng giật mình.
Nguyên lai, đã là điểm cuối.
End Chap FIN 4.
p/s : bị đau NÒNG !!!!!!!!!!!!!!!
Mới cách đây vài hôm ta mới phát hiện, thì ra đồng chí người Hàn duy nhất có trong frend list của ta là một GB cute có fan ở Thái ( Tuy là cp đã chia tay). Hự, ta với đồng chí này nc vài lần, cơ mà khi ta nói ” I Like Gay” thì đồng chí chỉ like mà ko nói gì T.T. Trời ạ ai mà biết, cứ tưởng là fan boy nhà SJ chứ. Biết quá muộn.
Thực ra thì người này rất là hay đăng pic mang tính chất tự sướng lên face, cho nên ta cũng có nghi ngờ tính hướng, nhưng mà ai ngờ đâu !!!!!!!!!!
559057_535278759857142_1990467714_n
Hibari-and-Dino-yaoi-26723148-425-599
Author: akma13elieve
Đến từ tận cùng của khổ đau, đến từ địa ngục của hạnh phúc. Hận đến tột cùng, Đau đến tan vỡ….tất cả chỉ còn lại 1 chữ : yêu.