Nhìn Lén

Chương 14: Chương 14: Chương 5.2




Loảng xoảng! Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến âm thanh đổ vỡ. Hình như là người trong phòng bếp không cẩn thận lỡ tay làm vỡ bát đũa, sau đó hình như là giọng quát mắng của đầu bếp chính vang lên.

Xuyến Hi lúc này mới nhớ ra, mặc dù cô là khách quen của cửa hàng Điền Dã, nhưng đối với vị đầu bếp kiêm chủ quán tốt bụng đối với việc cô thường quên mang theo tiền cũng không nói gì, vẫn cho cô nợ tiền, hình như cô chưa từng gặp mặt anh ta.

Bởi vì anh ta không ra tiếp khách, mà Xuyến Hi lại thường xuyên gọi đồ ăn giao ra bên ngoài, mà coi như là cô tự mình đến cửa hàng ăn, cũng chỉ là ngồi xuống ăn mỳ, ăn xong liền đi luôn, cho nên hai người bọn họ chỉ gọi là biết qua đối phương mà chưa hề gặp mặt.

Như vậy có được tính là “Bạn tri kỷ đã lâu” không? Cô gãi cằm suy nghĩ.

Tầm mắt của cô cùng cô gái đứng ở quầy giao nhau, cô gái ấy thân thiết mỉm cười với cô.

Nhìn cô ấy rất quen mắt nha! Xuyến Hi nắm tóc, cố nhớ xem mình đã gặp cô ấy ở nơi nào?

Là một nghệ thuật gia, theo lí thuyết thị giác phải là rất nhạy bén, nhưng mà hết lần này tới lần khác đối với việc nhớ mặt người khác cô đều rất kém, có thể bởi vì chưa bao giờ cô cảm thấy người đẹp hay người xấu là quan trọng, cho nên hình dạng người thế nào đối với cô còn không quan trọng, hấp dẫn bằng những hoa văn trên quả dưa hấu.

Cô cố gắng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng chỉ có thể quyết định mình không biết đối phương, cũng không phải là khách hàng của cô, nhưng chính là không hiểu tại sao nhìn mặt đối phương, cô cảm thấy rất quen mắt.

Cô gái đứng ở cạnh quầy kia tự động đi về phía cô.

“Ngại quá, hiện tại khách không nhiều lắm, chúng ta có thể ngồi xuống tán ngẫu mấy câu có được không vậy?” Cô gái kia thân thiết nói.

Cô ấy ăn mặc tương đối cẩn thận. Nửa người trên là khăn quàng màu lá sen và áo trắng chất liệu vải tơ tằm, nửa người dưới là quần lửng màu đen, cùng giầy da thấp màu đen, thoạt nhìn rất giống nhân viên làm việc trong ngân hàng, chứ không phải nhân viên trong tiệm mì.

“Chào cô, tôi là Sharon, tôi là kế toán ở cửa hàng Điền Dã, thỉnh thoảng cũng sẽ đến cửa hàng giúp một tay.” Đối phương thân thiện nói.

Xuyến Hi nhẹ nhàng ồ một tiếng. Khó trách cô cảm thấy cô ấy giống nhân viên ngân hàng, quả nhiên là người quản lý thu chi.

“Tôi vừa nghe cô và Tiểu Trí nói chuyện, xin hỏi cô chính là vị nghệ thuật gia Đài Loan mà gần đây anh Nguyên Ngưỡng muốn ký hợp đồng sao?”

Xuyến Hi hạ mi mắt.

Sharon mặc dù bị ông chủ điều đến Đài Loan làm việc, nhưng cô thỉnh thoảng vẫn liên lạc cùng những đồng nghiệp ở nước Anh, gần đây đề tài sốt dẻo nhất ở ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, chính là ông chủ đại nhân bị một nghệ thuật gia Đài Loan làm cho trái tim không ổn định, người ngã ngựa đổ.

Bởi vì Nguyên Ngưỡng là người luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn, mà cũng có khi bị người ta làm cho ‘người ngã ngựa đổ’, việc này làm cho người khác hết sức kinh ngạc, cho nên Sharon không nhịn được mà tới đây thăm dò một chút.

“Đừng nói cho tôi biết, anh ta không chỉ làm phiền tôi mà còn đi tìm người khác để tố khổ.” Xuyến Hi bày ra vẻ mặt buồn cười, xen lẫn bực bội.

“Không phải vậy đâu, chỉ là tôi nghe đồng nghiệp ở nước Anh nói về tình trạng hiện nay của anh Nguyên, cảm thấy tò mò mà thôi.” Sharon giải thích.

“Hừ, người đàn ông kia là do thiếu dạy dỗ, cô không cần để ý tới anh ta.”

Sharon bật cười.

Từ trước đến giờ Xuyến Hi đều không giỏi giao tiếp, thế nhưng cô và Sharon trò chuyện vẫn tương đối hợp ý.

Thì ra Sharon là nhân viên của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ chi nhánh ở Luân Đôn, cho nên đối với nghệ thuật ở nước Anh cũng biết sơ lược. Hai người phụ nữ, nam thiên địa bắc, từ Luân Đôn hàn huyên tới Đài Loan, hơn nữa lại hàn huyên từ Đài Loan đến nước Mỹ, cũng nói rất nhiều về tình trạng công việc ở ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’.

…… Được rồi! Xuyến Hi thừa nhận, cùng người khác tán gẫu là có nguyên nhân, đó là Nguyên Ngưỡng.

Cô gần như là đói khát hấp thu mỗi thông tin có liên quan đến Nguyên Ngưỡng, mặc dù, không thể không thừa nhận, Sharon là nhân viên có cái miệng thật kín đáo. Cô ấy rất vui lòng cung cấp thông tin về ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ để cho Xuyến Hi có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không nói ra bất kỳ thông tin nội bộ gì trong công ty, tuyệt đối không hề đề cập tới.

Hàn huyên tới cuối cùng, Xuyến Hi cũng đã ăn xong rồi, trong cửa hàng cũng có từng đám đông người đi vào. Cô vỗ vỗ cái bụng của mình nói: “Nếu như có thể quen biết cô sớm một chút thì vui biết bao?”

Những lời này do cô nói ra là sự lấy lòng cực lớn.

Sharon Khẽ mỉm cười. “Hiện tại quen biết cũng không muộn nha.”

“Cũng đúng.” Cô gật đầu một cái. “Tôi về ngủ sớm một chút đây, tránh chiếm của mọi người một cái bàn.”

“Ừ…” Sharon vốn muốn đứng lên tránh ra, suy nghĩ một chút đột nhiên lại ngồi trở lại.

Xuyến Hi đối với cô hơi nhíu lông mày, ánh mắt mang theo sự hỏi thăm.

“Chuyện này đối với tôi không có liên quan gì, Nhưng mà, anh Nguyên rất quan tâm đến quan hệ hợp tác với cô đấy.” Sharon cần thận lựa chọn từ để dùng.

“Thôi, đối với loại anh em công tử giàu có đó, cả đời thuận buồm xuôi gió, để cho anh ta nếm thử một chút khó khăn cũng tốt.” Xuyến Hi phất tay một cái.

“Anh Nguyên cũng không phải loại công tử vẫn luôn thuận buồm xuôi gió đâu.” Sharon nghiêm mặt nói. “Anh ấy tốn rất nhiều công sức mới có thể đem ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ kinh doanh tốt như hôm nay, khi đó, trên con dường này không có ai coi trọng anh ấy cả, anh ấy tự bản thân mình gánh vác mọi áp lực để vượt qua khó khăn đó.”

“A.”

Sharon quyết định nói ra một chút chuyện xưa, mà không bị cho là nói xấu ông chủ, vì vậy cô bắt đầu giải thích.

“Năm xưa sau khi cha anh Nguyên cùng người nhà di dân đến nước Anh, đã mở ra một xưởng chế tạo danh thiếp, mẹ anh ấy là Lệ Á, mặc dù xuất thân từ một gia tộc Anh quốc cổ xưa, nhưng mà, gia tộc này vốn đã đi xuống dốc, còn dư lại chỉ là danh dự của gia đình mà thôi. Mặc dù như vậy, nhưng ông ngoại anh ấy vẫn rất coi thường xưởng danh thiếp của cha anh ấy, có cảm giác như chú Nguyên chỉ là một thương nhân tục tằng mà thôi, không xứng với con gái của ông ấy, nhưng cô Lệ Á vẫn kiên trì gả đến đây.”

“Tóm lại sau đó vì kinh tế đình trệ, đang lúc xưởng danh thiếp kia rơi vào danh giới phá sản. Có một lần cha anh ấy đi ra ngoài vay tiền ngân hàng, bất hạnh bỏ mình vì tai nạn xe cộ, lúc ấy anh Nguyên mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi mà thôi.”

“Vậy mẹ anh ấy đâu?”

“Cô Lệ Á là một thiên kim tiểu thư khuê các truyền thống ở nước Anh, trước khi lấy chồng dựa vào cha, sau khi lấy chồng dựa chồng, cả đời của bà ấy chưa từng có một ngày làm việc.” Sharon bảo thủ nói: “Mặc dù tình cảm của bà ấy với ông Nguyên rất tốt, nhưng tình huống lúc đó, một xưởng làm việc chuẩn bị phá sản, một người phụ nữ còn mang theo một đứa con nhỏ, cùng với tương lai mờ mịt, cho nên bà ấy đã lựa chọn con đường đi theo cha mình.”

“Mà Nguyên Ngưỡng không đi theo.” Xuyến Hi nói.

Đây là câu trần thuật, chứ không phải câu nghi vấn.

Lấy sự hiểu biết của cô với người đàn ông kia, nếu như ông ngoại anh ta coi thường sự nghiệp của cha anh ta như vậy, chỉ sợ ngay cả chút kính trọng với ông ngoại cũng không có.

“Đúng vậy.” Sharon gật đầu một cái. “Hơn nữa, tôi nói rồi, nhà mẹ đẻ của anh ấy chỉ còn lại danh dự thôi, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có cách nào trợ giúp đối với công việc của cha anh ấy.”

Mười tám tuổi, cha chết, mẹ rời đi, ông ngoại không quan tâm, xưởng của gia đình sắp phá sản, lúc ấy bốn bên của anh ta đều là địch đi?

Xuyến Hi đột nhiên có cảm giác trái tim bị co rút.

“Vậy người thân họ hàng bên cha anh ta đâu?” Cô hỏi.

Người nhà họ Nguyên ở Đài Loan tương đối giàu có, đây là cửa hàng Điền Dã vừa mới khai trương không lâu, có một lần cô ở trong phòng làm việc nghe thấy mấy người già ở bên ngoài hóng mát nói chuyện, thuận tiện nghe thấy.

Về phần nhà họ Nguyên là dạng gia đình gì, tại sao giàu có, cô cũng không rõ ràng___ dĩ nhiên không loại bỏ trường hợp, đã từng có người nói đến, nhưng bởi vì việc không liên quan tới mình cho nên cô không có quan tâm tới.

“Từ sau khi cha anh ấy di dân đến nước Anh cũng rất ít khi liên lạc cùng người thân ở Đài Loan, cho nên bọn họ cũng không rõ ràng lắm tình huống ở bên này.” Sharon nhấp một hợp trà nóng. “Tóm lại, sau đó anh Nguyên đã đem xưởng đó bán đi, số tiền còn lại sau khi trả nợ, anh ấy dùng để kinh doanh ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, hơn nữa một đường kinh doanh phát triển đến hiện tại, trong thời gian đó anh ấy chưa từng cùng bất kỳ ai tố khổ một câu nào. Ngay cả nhà họ Nguyên ở Đài Loan cũng là sau khi anh ấy đứng vững bước chân, chủ động quay lại tìm người thân, lúc ấy mới biết anh ấy đã từng có đoạn thời gian cực khổ như thế.”

“Nghe rất giống như anh ta là một người đàn ông kiêu ngạo.” Xuyến Hi bĩu môi.

“Mặc dù anh Nguyên không muốn thừa nhận , nhưng anh ấy cũng làm cho trong dòng tộc cao quý ở nước Anh kia được kiêu ngạo, cũng là từ trên người anh phát huy ảnh hưởng.” Sharon cười nói.

Xuyến Hi gật đầu thật sâu, dùng sức gật đầu.

Mặc dù bề ngoài huyết thống châu Á chiếm đa số, nhưng trên người anh ta vẫn bộc lộ ra sự nuôi dạy, cùng thưởng thức từ gia tộc ở nước Anh kia.

“A. Không phải cái tên họ Nguyên kia phái cô tới làm gian tế chứ?” Cô đột nhiên nghi ngờ nói.

Sharon cười to: “Ta đảm bảo, tuyệt đối không phải. Chẳng qua là nghe người ta nói anh Nguyên bị cô làm cho mất phương hướng, ừ…. Tóm lại, ta chỉ là muốn cùng cô hàn huyên một chút thôi, tuyệt đối không có bất kỳ ý đồ gì.”

“Ừ.” Xuyến Hi hài lòng gật đầu. “Hiểu rồi, cám ơn cô đã cho tôi biết những chuyện này, tôi phải về đi ngủ đây.”

“Tạm biệt.” Sharon mỉm cười tiễn cô.

Trên đường trở về nhà trọ, bước đi thong thả, gió đêm vẫn mát mẻ như thế, có những điểm nhỏ vẫn sáng rực rỡ như thế, nhưng Xuyến Hi quá chuyên tâm trong suy nghĩ của mình, không giống như lúc xuống núi, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh.

Thì ra tên kia không phải ngậm thìa vàng lớn lên nha.

Phải nói, là hắn ngậm thìa mạ vàng, chứ không phải vàng ròng.

Từ lời nói cử chỉ, cùng với phương thức ăn mặc, thậm trí phương thức anh ta kinh doanh sự nghiệp, cùng bình tĩnh ưu nhã tự chủ, khắp nơi để lộ ra anh ta được nuôi dạy rất tốt, cho nên Xuyến Hi có thể lí giải câu nói của Sharon: “Trên người anh ấy vẫn có sự ảnh hưởng của sự di truyền của gia tộc ở nước Anh kia.”

Nhưng, thì ra là, anh ta cũng từng có đoạn thời gian không thuận lợi, không sung sướng như vậy…..

Cô bị sự thật này quấy nhiễu đến không giải thích được.

Đem anh ta trở thành một người được voi đòi tiên, là người làm ăn chuyên ăn tươi nuốt sống người khác dễ dàng hơn nhiều.

Cô lắc đầu một cái, mở rộng cửa chính đi vào.

“Mau lên, mau lên! Trước tiên gọi điện thoại đi! Trước tiên gọi điện thoại đi!”

“Không. Trước tiên kiểm tra dộ chắc của dây buộc đã.”

“Có mất đồ hay không? May mà toàn bộ tiền tôi đều gửi ở ngân hàng.”

“Toàn bộ tiền gửi ngân hàng của bà đều giấu đến chính bà cũng không tìm ra được, nếu người ta tìm thấy được, ngược lại giúp bà không ít chuyện đi.”

“Hừ, người phụ nữ kia, bà nói gì vậy hả….”

Xuyến Hi vừa bước vào bậc thứ nhất cầu thang, liền nghe thấy một trận ồn ào tiếng của bà Phương, cô nhìn xuyên qua tay vịn cầu thang nhìn lên, giật mình! Rất nhiều người, xảy ra chuyện gì mà mọi người đều tập chung ở nhà bà Phương thế kia?

Trong lòng cô khẩn trương, một bước bước hai bậc chạy lên.

“Bà Phương, xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Rầm một tiếng, cô đẩy cửa chen vào.

Trước cửa bày một cái chân ghế màu đen, một người đàn ông bị trói gô lại trên đó.

“Xuyến Xuyến, Xuyến Xuyến, cháu mau nhìn này.” Bà Phương hưng phấn chen đến trước mặt cô.

Mấy ông bà già đồng thời vây đến đây, nhiệt tình giải thích tình huống cho cô, thay vì nói đó là những vẻ mặt sợ hãi, không bằng nói rằng đây là những vẻ mặt hưng phấn, chỉ sợ ngay cả vui mừng giống như giật giải nhất cũng chỉ đến mức này.

“Chúng ta bảo cháu bắt biến thái, bắt lâu như vậy cũng chưa được, quả nhiên là muốn chúng ta đích thân ra tay.” Lão tướng quân Trần uy nghiêm lạnh lùng nói.

“Cái gì mà ông. Còn không phải do bà Phương nhìn thấy người này lén lén lút lút, đang ở cầu thang ngó dáo dác, mới nhanh chóng gọi điện thoại đánh thức mọi gia đình sao.” Bà Dương nói.

“Đúng rồi, có ai gọi điện thoại báo cảnh sát chưa? Mau gọi điện thoại báo cảnh sát tới đây bắt anh ta đi đi.” Ông Vương nói.

“Đánh, đã sớm đánh, ông đã mấy lần co quắp, muốn ta nói mấy lần nữa đây?”

Xuyến Hi á khẩu không trả lời được.

“Cứu mạng.”

Một Nguyên Ngưỡng chân thật, bị trói gô ở trên ghế vẫn có thể bình tĩnh như thế được.

Cuối cùng, Phương Xuyến Hi rất không có lương tâm, chỉ thẳng vào mặt anh ta cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.