Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 5: Chương 5: Bướm




Lúc Mục Đông tỉnh dậy trời đã xế chiều.

Cả đêm chồng em không trở về nhà, cảm giác của em hiện giờ cũng không biết nói ra làm sao nữa. Có thể là đau lòng và mệt mỏi, hoặc cũng có thể là cảm thấy cả hai đúng thật không có tình cảm gì với nhau.

Mục Đông ngây người một lúc lâu, sau đó liếc mắt nhìn bình hoa đặt trên bàn. Ở trên những bông hoa trong bình có một con bướm đang vỗ nhẹ cánh, trông rất xinh đẹp.

Một con bướm đậu trên cánh hoa.

Một lúc sau mặt trời lặn, lúc này Mục Đông đi từ ban công vào phòng, vừa đúng lúc ánh hoàng hôn cuối cùng lướt vội qua.

Bàn tay mảnh khảnh bật đèn lên, Mục Đông ngẩng đầu nhìn mới phát hiện trong nhà mình nhiều thêm một người. Người kia im lặng đứng trước cửa nhìn em. Hắn mỉm cười dịu dàng, nhưng hương gỗ đàn ấm áp lại chờ không nổi nữa mà phóng ra, ngay cả ánh mắt cũng không giấu nổi niềm vui và nỗi nhớ.

Mục Đông thấy hơi bất lực, nhưng chưa kịp nói gì thì Lực Hỏa đã lên tiếng trước.

“Tối hôm qua, trước khi ngất em có nói với tôi.”

Mục Đông dừng lại, quay đầu sang chỗ khác mím môi, vành tai hơi đỏ lên.

“Anh đến đây làm gì?”

“Nếu lỡ chồng tôi ở nhà thì biết làm sao.”

Lực Hỏa cúi đầu, giọng điệu có chút đau khổ.

“Nhưng tôi nhớ em.”

Đáy lòng Mục Đông mềm nhũn. Em không nói gì thêm mà dang hai tay về phía hắn. Và trong giây tiếp theo đã bị người kia ôm chặt lấy.

Cảm giác này rất vi diệu, nhưng lại đủ trình độ để lấy lòng Mục Đông.

Mục Đông được Lực Hỏa bế lên. Hương bạc hà và mùi gỗ đàn hương quấn quýt lấy nhau. Em ôm cổ Lực Hỏa và hôn hắn, cùng môi lưỡi của hắn nhảy một điệu.

“Chờ đã.”

Mục Đông đẩy Lực Hỏa ra.

“Tôi muốn đi tắm trước.” Nói xong thì thoát khỏi vòng tay của Lực Hỏa, cầm lấy một cành hoa rồi bước vào nhà tắm bên trong phòng ngủ.

Lực Hỏa đứng tại chỗ, vừa muốn đi vào vừa không dám đi vào, thế nên đành đứng ở ngoài ngoan ngoãn chờ đợi.

Hắn đợi một hồi lâu, cũng không biết tới bao lâu, mãi đến khi hắn nghe thấy Mục Đông gọi tên mình.

Tiếng không lớn, nhưng rất rõ ràng.

Lực Hỏa chớp mắt đẩy cửa bước vào, ngay sau đó cảm thấy bản thân như ngừng thở.

Những đóa hoa xinh đẹp tách thành từng cánh từng cánh hoa và đang nằm vương vãi khắp người của Mục Đông. Không biết có phải vì mới tắm xong hay không, mà cả cơ thể đều ửng hồng lên. Đôi mắt xinh đẹp của Mục Đông nhìn Lực Hỏa, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước, ngay cả hương bạc hà sảng khoái cũng nhuốm chút vị ngọt, nhẹ nhàng vỗ về gỗ đàn hương.

Lực Hỏa nhìn chằm chằm, con ngươi tối lại một cách khó hiểu. Chỉ nhìn Mục Đông thôi mà yết hầu của hắn đã trượt lên trượt xuống.

Nhất thời không biết là hoa đẹp hay là người đẹp đây.

Một chút rồi nhiều hơn một chút.

Mục Đông nhìn những cánh hoa dính nước mà mặt đỏ bừng. Em yếu ớt đưa tay đẩy Lực Hỏa, giọng nói có hơi khàn.

“Ôm tôi đi tắm đi.”

Lực Hỏa gật đầu, hắn bế Mục Đông vào bồn tắm rồi quay người đổi ga trải giường, sau đó mới quay lại tắm rửa cho Mục Đông. Tắm xong thì lau khô tóc cho em, rồi bế người vào trong chăn. Lúc này cũng không nghỉ mà tiếp tục thu dọn tàn cuộc, nào là sàn nhà, sô pha và trên bàn đều vô cùng bừa bộn. Mà muốn biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ cần nhìn sơ qua đã biết ngay.

Lúc đi tới giường ngủ thì Mục Đông đã ngủ mất rồi. Lực Hỏa nhẹ nhàng bước lên giường, ôm lấy Omega đã mệt mỏi. Hắn nhìn chăm chú Mục Đông, trong lòng lúc này chất đầy mềm mại và ngọt ngào, thực sự thấy vô cùng hạnh phúc. Và cũng vì quá hạnh phúc nên không nhịn được hôn mấy phát lên mặt đối phương.

Omega mơ màng không chịu nổi nên đánh hắn.

Lực Hỏa cười cười, không tiếp tục nữa.

Hắn nhìn Mục Đông, sau đó lại nhìn tới chiếc nhẫn nằm trên ngón tay em.

Ánh mắt bất chợt tối lại.

Yết hầu của hắn lại trượt xuống. Cuối cùng hắn ôm chặt Mục Đông, nhắm mắt.

Chỉ một lát sau đã tiến vào mộng đẹp.

Trong giấc mơ hắn thấy Mục Đông và thấy một con bướm. Hắn mơ hồ cảm thấy con bướm đó chính là Mục Đông. Mà con bướm đó rất đẹp, đôi lúc nó sẽ vỗ nhẹ đôi cánh của nó. Lực Hỏa vô thức đưa tay ra, thế nhưng con bướm lại bay đi, mà việc đó làm lòng hắn bỗng hốt hoảng, chỉ biết vụng về đuổi theo con bướm đó.

Dù con bướm ở gần ngay trước mắt, nhưng lại chẳng có cách nào đuổi kịp để bắt lấy.

Trong lòng lại chất đầy nỗi bất an nhưng lại không hề bỏ cuộc.

Qua một lúc rất lâu sau, vất vả lắm mới đuổi kịp con bướm xinh đẹp đó.

Hắn nhẹ nhàng vây con bướm trong lòng bàn tay.

Con bướm đứng trong lòng bàn tay hắn vỗ cánh. Lực Hỏa bỗng thấy không đành lòng, thế nên chịu đựng đau lòng mà mở lòng bàn tay ra.

Con bướm đó bay lên, nhưng không hề bay đi mà đậu trên ngón tay của Lực Hỏa.

Vậy là chính con bướm đó chọn ở lại với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.