Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 11: Chương 11




Hai ngày nay Mục Đông ở nhà của Lực Hỏa.

Em vừa mới bị đánh dấu nên cơ thể có hơi suy nhược. Thế nhưng chồng em, Alpha của em lại không có ở nhà, chỉ biết để lại một phòng nồng nặc pheromone.

Cho dù anh ấy có gọi điện thoại cho em, nhưng em lại không muốn quay về, vì em chưa muốn gặp mặt chồng em.

Mục Đông nép vào lòng Lực Hỏa, tuyến thể của em được bàn tay dày rộng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Mục Đông giật giật mi mắt, một lúc sau ngẩng lên nhìn Lực Hỏa và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Lực Hỏa nhìn Mục Đông chăm chú. Hắn chớp mắt rồi cụp mắt xuống, hít nhẹ tuyến thể của em rồi đột nhiên mở miệng nói:

“A Đông...”

“Em... Tại sao em không thích anh trai tôi vậy?”

Mục Đông ngây người, em quay đầu không nhìn Lực Hỏa nữa, nghe xong câu hỏi nhưng lại đáp bằng một câu không liên quan khác:

“Anh cũng mang họ Hạ đúng không?”

Lực Hỏa gật đầu.

“Vậy tại sao anh lại tên là Lực Hỏa?”

Lực Hỏa im lặng không nói gì, hắn nhìn Mục Đông, sau đó kéo người ôm vào lòng. Không muốn nói thì thôi vậy, dù sao trái tim cũng hướng về hắn.. Như thế đã đủ rồi, ừ đủ rồi.

“Tôi thích em.”

Lực Hỏa nói.

Mục Đông mỉm cười không nói gì.

Mục Đông ngồi trên ghế đá công viên nhìn cún con chạy loăng quăng trên bãi cỏ. Một lúc sau, nó bỗng chạy tới chân em, ánh mắt Mục Đông khẽ động, không nhịn được vươn tay sờ con cún Corgi xinh đẹp này. Con Corgi cũng dụi dụi vào lòng bàn tay Mục Đông, mà không hiểu sao nhìn nó lại làm em nhớ đến Lực Hỏa.

Con Corgi thấy Mục Đông ngừng vuốt thì lè lưỡi nghiêng đầu chạy đi. Mục Đông nhìn nó chạy “Lạch bạch lạch bạch” mà mỉm cười vui vẻ. Và ngay khi em ngẩng đầu lên, cũng vừa lúc nhìn thấy Lực Hỏa cầm ly trà sữa đi tới. Trước khi đưa ly trà sữa cho Mục Đông, Lực Hỏa còn chu đáo cắm giúp em cái ống hút.

“Uống từ từ thôi, coi chừng nóng.”

Mục Đông gật đầu hút một hớp trà sữa nóng hổi. Trà sữa rất ngọt, còn mang theo mùi trà rất thơm.

Hai người cùng ngồi dưới ánh nắng chiều rất lâu mới chậm rãi nắm tay dạo bước về nhà Lực Hỏa. Nhưng khu nhà này cũng rất khác với nhà của Mục Đông và Hạ Viêm Phong.

Bởi vì ở đây rất nhộn nhịp.

Có người đang tập thể thao, có dì đi mua đồ ăn, có một hai ông chú đang ngồi chơi cờ hay một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.....

Mục Đông vừa đi vừa nhìn mũi chân mình, bỗng nhiên lên tiếng:

“Anh trai anh... Hạ Viêm Phong không thích em.”

Lực Hỏa sững người, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại, thế nhưng hắn không lên tiếng, chỉ im lặng nắm tay và lắng nghe em.

“Từ lúc em và anh ấy kết hôn đến giờ,“

“Trừ ngày cưới ra thì em và anh ấy chưa hề thấy mặt nhau thêm lần nào nữa.”

“Không những thế, anh ấy thậm chí còn không thèm nhắn tin cho em. Trong khi mới đầu em còn ôm hy vọng và mơ tưởng..”

“Chỉ là anh ấy không hề muốn đáp lại, và cũng chỉ có mình em chờ mong mà thôi.”

“Không phải như vậy!” Lực Hỏa lập tức thốt lên.

Mục Đông nheo mắt dừng bước, nghi ngờ nhìn Lực Hỏa. Lực Hỏa thấy vậy cũng dừng bước, hắn nhìn Mục Đông, khô khan nói:

“Tuy quan hệ giữa tôi và anh trai không tốt,“

“Nhưng anh ấy không phải là người như vậy đâu.”

“Có khi anh ấy bị trì hoãn lại.”

Mục Đông bình thản nhìn hắn, lạnh nhạt nói một câu châm chọc:

“Nếu đúng là vậy, thì thôi em quay về vui vẻ sinh hoạt với anh ấy đây.” Nói xong còn làm điệu bộ quay người chuẩn bị rời đi.

Lực Hỏa nhếch miệng vội vàng kéo tay bé cưng của mình, giữ chặt em vào trong lòng ngực.

“Tôi đùa mà.”

Mục Đông cười cười đánh vào ngực hắn.

Khi màn đêm buông xuống, hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó ăn tối. Sau khi ăn xong thì đi dạo trong siêu thị, coi như lòng vòng để tiêu cơm.

Mục Đông cầm lên một bộ ly tình nhân có hình con mèo và con cún rất đáng yêu. Một cái ly có hình con cún đang vểnh tai tròn lên, lè lưỡi ra nhìn rất ngốc nghếch. Còn một cái là ly hình con mèo có đôi tai nhọn, miệng nhỏ xíu nhìn rất kiêu căng. Mục Đông thấy thế cười khúc khích rồi bỏ vào xe đẩy.

Đúng lúc này, Lực Hỏa cũng cầm hai đôi dép lê đi tới, là một đôi màu cam và một đôi màu hồng. Mục Đông nhướng mày, nhanh tay chọn lấy đôi màu cam.

Trên đường đi xuống lầu, cả hai người đã mua rất nhiều đồ sinh hoạt tình nhân. Chờ đến khi sắp tới quầy tính tiền, bỗng chợt ánh mắt Lực Hỏa dừng ở một chỗ nọ. Mục Đông cũng theo ánh mắt hắn nhìn tới, sau đó em mở to mắt, mặt đỏ bừng lên rồi quay sang chỗ khác.

“Bé cưng, em thấy cái nào dùng tốt hơn?”

Một hơi thở nóng bỏng nhè nhẹ phả bên tai em.

Mục Đông vấp chân, nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh nói:

“Tùy anh thích cái nào thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.