Trời về đêm se se lạnh và có gió.
Lúc xuống xe, Mục Đông mới biết được Lực Hỏa đã trả tiền xe trước đó rồi. Em gật đầu với tài xế rồi đi về phía ngôi nhà xuôi hướng gió. Nhưng đến khi đứng trước cửa nhà thì em bỗng dừng lại.
Mục Đông không vội đi vào. Em đứng trước cửa nhà một hồi, mím môi rồi đột ngột quay người đi đến quán cà phê gần nhà.
Nhân viên trong quán hình như nhớ mặt em. Nhanh nhẹn chốt đơn và còn hỏi Alpha của em sao không cùng đến đây. Mục Đông cười cười, thản nhiên nói anh ấy bận việc rồi bước ra khỏi quán.
Em ngồi ở bên ngoài. Trời về đêm se se lạnh, gió thổi qua rất dễ chịu.
Mục Đông gọi một cốc Colombia cầm tay, em đưa lên môi nhấp một ngụm. Đồ uống nhập khẩu này hơi đắng, còn mang theo vị chua nhè nhẹ, hương vị vô cùng đậm đà. Không những thế, bên trong còn có cả vị caramel, chocolate và quả hạnh nhân.
Em đã uống rất nhiều, nhưng vẫn không thích đồ uống kiểu Mỹ này.
Có lẽ là nó liên quan đến những người thích uống thứ này mà em quen biết.
Mục Đông cười nhạt, châm một điếu thuốc, khói trắng từ từ phả ra. Không hiểu sao hết mình dang tay nắm lấy, khi mở ra trong tay lại chẳng có gì, chẳng có được bất cứ thứ gì.
Điện thoại đột nhiên sáng lên.
Là Lực Hỏa. Hắn đang hỏi em đã về nhà chưa.
Mục Đông nhướng mày, dụi tắt điếu thuốc. Em lại uống thêm một hớp nữa rồi mới từ tốn đi về nhà. Đợi khi em đến trước cửa, mới gửi cho hắn một tin nhắn nói em đã về nhà.
Cuối cùng, Mục Đông không thấy người kia trả lời lại nên mở cửa bước vào nhà.
Mục Đông đẩy cửa vào, trong nhà tối om không bật đèn. Nhưng em vẫn lịch sự nói một câu “Tôi về rồi“.
Ngay khi Mục Đông vừa bật chiếc đèn mờ ở trước cửa, chưa kịp cởi giày ra thì đã bị người nào đó bất ngờ đẩy vào tường, điên cuồng hôn hít.
Là chồng em, Hạ Viêm Phong.
Lưng va vào tường nên ăn đau, Mục Đông cau mày đẩy người Alpha cao lớn trước mặt ra.
“Ha... Anh làm gì vậy?!”
“Anh hôn vợ của mình thì có vấn đề gì?”
Hô hấp của Hạ Viêm Phong dồn dập không đều, giọng nói trầm thấp chẳng có lấy một chút ấm áp, hoàn toàn khác hẳn với động tác thô lỗ mạnh bạo của anh.
Đôi mắt kia dưới ánh đèn mờ rất sáng, trông cứ như muốn nhìn thấu cả nội tâm của em. Rõ ràng giống y hệt Lực Hỏa, nhưng cảm giác mang lại lại trái ngược hoàn toàn. Lực Hỏa dịu dàng dễ ngại nhưng qua lời nói đều bộc lộ hết tất cả cảm xúc. Còn anh trai của hắn cũng là chồng của em lại trông rất uy quyền, cảm giác áp bức quá mạnh mẽ khiến người khác phải khiếp sợ.
Mục Đông sững sờ một lúc, sau đó không nói gì quay đầu đi, bàn tay đang nắm kéo áo anh cũng buông lỏng.
Hạ Viêm Phong liếc nhìn em, yết hầu trượt xuống, pheromone bất ngờ phóng ra làm cho Mục Đông phải rùng mình, khiến em lần đầu tiên cảm thấy mùi gỗ đàn hương mang lại cho mình cảm giác khó chịu.
Mục Đông quay mặt không thèm nhìn chồng mình, Hạ Viêm Phong bế em tới giường, từ tốn đè em dưới thân.
Chồng em hôn môi em. Mục Đông nhìn khuôn mặt giống y hệt Lực Hỏa mà hoảng hốt. Em bất giác nức nở ôm lấy anh, quen cửa quen nẻo muốn anh hôn mình an ủi, đôi mắt đỏ hoe ánh nước nhìn Hạ Viêm Phong, đến tuyến thể cũng vô thức thả ra pheromone vị bạc hà tươi mát. Nhưng mãi đến khi chồng em dùng răng nanh cọ nhẹ lên tuyến thể của em, thì em mới giật mình hoảng hốt.
Em với đôi mắt đỏ hoe áp lên lồng ngực láng mịn ấm nóng của Hạ Viêm Phong, bất an nhìn gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sâu thẳm của anh, nhỏ giọng cầu xin nói:
“Đừng cắn được không?”
Hạ Viêm Phong nhìn chằm chằm em nhưng không lên tiếng, ánh mắt tối đen. Đôi môi mỏng của anh hôn lên tuyến thể của Mục Đông, một lúc sau khàn giọng trả lời:
“Anh là chồng em.”
“Anh không đánh dấu em,“
“Thì em còn đợi ai đến đánh dấu.”
Vừa dứt câu, Hạ Viêm Phong cũng không cho Mục Đông thời gian hay cơ hội để suy nghĩ, mà chậm rãi hé môi lộ ra răng nanh sắc bén, không chút do dự cắn vào tuyến thể Omega chưa từng bị ai khai phá.
Anh rót pheromone gỗ đàn hương của mình vào đấy, xâm chiếm chặt chẽ hương bạc hà, vây lấy nó và hợp nhất.
Anh đã đánh dấu vợ của mình.
Nước mắt của Omega chảy dài trên khuôn mặt.
Bên ngoài căn phòng là khoảng không im lặng đến vô cùng.