Lúc tỉnh lại, em thấy mình giống như một con cá.
Đã khao khát đất liền nhưng lại không thể sống thiếu nước. Thế nên mỗi khi sắp nghẹt thở vì ở trên ở cạn, em mới đành lòng quay về với biển rộng.
Từ khi Mục Đông bị chồng đánh dấu, em lại càng thấy rối bời hơn. Đặc biệt là những lần Lực Hỏa kiềm chế chỉ hôn lên tuyến thể của em, sau đó nhẫn nhịn cắn lên đầu vai hay lên gáy. Những lần như thế, Mục Đông cảm thấy rất có lỗi với hắn, thế nhưng chính bản thân em cũng chẳng tránh khỏi sự ỷ lại vào chồng mình, vào Alpha của mình.
Mục Đông mệt mỏi chớp mắt, đầu óc trống rỗng, bỗng dưng em cảm thấy phần bụng dưới hơi khó chịu. Em dùng tay ấn lên bụng dưới để nó bớt đau hơn, cắn môi nhíu mày, sau đó từ từ trở mình, cuộn tròn người lại. Nhưng qua một hồi lâu mà bụng dưới vẫn không bớt khó chịu, lúc này em chỉ đành nhắm mắt ngủ với gương mặt tái mét vì đau.
Trong lúc mơ màng Mục Đông cảm thấy có người đang hôn mình. Mùi gỗ đàn hương không ngừng rót vào trong tuyến thể. Mục Đông hừ một tiếng, chầm chậm mở mắt ra.
Là chồng em.
Mục Đông lạnh nhạt liếc nhìn anh nhưng không quay đầu đi, hai tay còn khẽ nắm chặt lại.
“Đừng làm nữa,“
“Tôi đói bụng.”
Hạ Viêm Phong dừng lại, ngước mắt lên nhìn Mục Đông với ánh mắt sâu thẳm. Im lặng một hồi mới từ từ chống dậy khỏi người Mục Đông, đi vào nhà bếp.
Mục Đông hơi ngạc nhiên, em phát hiện Hạ Viêm Phong... Hình như rất thích tự nấu ăn.
Mà món ăn làm ra trông không hợp với con người anh lắm, bởi nó cực kỳ đơn giản.
Một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa xà lách sốt dầu hào, một đĩa thịt thăn xào chua ngọt và một chén chè hạt sen thập cẩm.
Em đã nếm thử tay nghề của Hạ Viêm Phong mấy lần rồi và thật sự rất ngon. Nhưng không hiểu sao hôm nay em lại không có hứng ăn uống, nhất là khi em gắp một miếng thịt thăn xào chua ngọt lên. Món thịt thăn có màu vàng óng, nhìn rất ngon miệng nhưng Mục Đông lại cảm thấy nó vừa ngọt vừa ngấy. Thế nhưng nhìn món khác có mùi giấm chua lại làm em bỗng thấy thèm muốn chảy nước miếng. Vì thế em buông đũa xuống, im lặng nhíu mày.
Hạ Viêm Phong liếc nhìn em, trầm giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Không hợp khẩu vị hay thấy không thoải mái?”
Mục Đông lắc đầu không trả lời, lại cầm đũa lên nhưng né món thịt thăn xào chua ngọt ra.
Hạ Viêm Phong hơi nhíu mày, rất tự nhiên gắp lấy miếng thịt đã nguội lạnh trong chén của Mục Đông, đưa lên miệng cắn, rồi nhai và nuốt. Sau đó lại lặng lẽ cầm đĩa thịt thăn đến trước mặt mình rồi đẩy chén chè còn nóng đến trước mặt em.
Sau khi ăn xong, Mục Đông cảm thấy cả người mệt rã rời, bụng dưới thì hơi chướng, không quá khó chịu nhưng cũng chẳng thoải mái gì. Mà em cũng chỉ nghĩ là do mấy ngày nay chồng làm quá hăng nên bản thân mới mệt mỏi như vậy, nên không thèm để ý quá nhiều.
Mục Đông ngã xuống giường, vừa nhắm mắt lại thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Mục Đông cau mày, không có tinh thần muốn ngồi dậy nhấc máy. Nhưng chưa được một lúc lâu, Mục Đông vẫn ngồi dậy nghe điện thoại, cố lấy hơi để trả lời.
Hình như bên kia đầu dây hơi sửng sốt nên im lặng, nhưng ngay sau đó giọng nói có hơi hoảng lên, vô cùng lo lắng hỏi em.
“Bị sao vậy cục cưng?”
“Thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Mục Đông kéo chăn lên, tuy rất buồn ngủ nhưng vẫn mở miệng đáp:
“Không sao,“
“Bụng em chỉ thấy hơi khó chịu, nên muốn đi ngủ một lát.”
Hai người qua loa tán gẫu vài câu rồi cúp máy. Mục Đông dứt khoát đẩy chăn qua một bên rồi trở mình sang bên kia, không thèm cố gắng gỡ chăn ra đắp nữa.
Chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cánh cửa đột nhiên đẩy vào, một bóng người cao lớn bước từng bước nhẹ nhàng đi tới. Anh gỡ cái chăn ra, cẩn thận đắp lên người Mục Đông. Do dự một chút rồi nhẹ nhàng xoa bụng cho em. Mà mùi gỗ đàn hương cũng theo đó dịu dàng trấn an hương bạc hà đang khó chịu. Đợi đến khi nhiệt độ phần bụng dưới không còn quá lạnh, hương bạc hà bình tĩnh trở lại, anh mới từ từ đứng dậy, cúi người hôn lên trán Mục Đông, rồi lặng lẽ tắt đèn. Khi ra đến cửa, anh chăm chú nhìn Mục Đông một lúc lâu, bất chợt tầm mắt anh lại di chuyển đến chiếc điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường kia.
Mà ánh mắt cũng chợt tối lại.
_______
Editor: Tui đổi từ “bé cưng” thành “cục cưng” nha, tại thấy từ này hợp ý tui hơn.