Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 27: Chương 27: Cậu có thể làm bạn trai tôi không?




Edit: Rea

—————

Đôi tay kia cực kỳ lạnh, như một con rắn chui vào trong quần áo của Lục Thâm, khiến y run rẩy, khiến y sợ hãi.

"... Chương... Chương Cư Bạch?"

Ánh mắt Chương Cư Bạch trầm xuống, tay hắn lần theo eo Lục Thâm sờ lên trên, Lục Thâm đè bàn tay cực kỳ có cảm giác tồn tại của hắn lại, "Đừng... Đừng như vậy..."

Chương Cư Bạch cúi đầu cười bên tai y, tiếng cười kia lại khiến Lục Thâm có vài phần sởn tóc gáy.

"Thì ra thầy Lục vẫn còn nhớ rõ tên tôi, tôi còn tưởng thầy Lục đã quên tôi từ lâu rồi chứ."

Chương Cư Bạch nói không sai, đúng thật là Lục Thâm đã quên mất tên hắn từ lâu rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Chương Cư Bạch, y cũng không nhận ra hắn là ai, dù sao cũng đã gần mười năm, làm sao mà y còn nhớ rõ dáng vẻ của người này được, huống chi khi đó Chương Cư Bạch mới mười mấy tuổi, vẫn còn là một thiếu niên chứ không phải là một người đàn ông trưởng thành tràn ngập tính công kích như bây giờ.

Chương Cư Bạch nhìn vẻ mặt giật mình lại chột dạ của Lục Thâm là biết người này thật sự vô tâm vô phế quên mất hắn. Một cơn lửa giận từ trong lòng dấy lên, Chương Cư Bạch bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lục Thâm lật người y lại, đối mặt với hắn.

Đột nhiên đón nhận ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Chương Cư Bạch, Lục Thâm giật mình một cái, quan sát gần khiến y thấy khuôn mặt của Chương Cư Bạch một cách rõ ràng, đây thật sự là dáng dấp của người lớn.

Chương Cư Bạch trưởng thành.

Sau đó Lục Thâm đã bị Chương Cư Bạch trưởng thành cưỡng hôn, Chương Cư Bạch mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của y không cho y nhúc nhích, hai người xô đẩy nhau, Lục Thâm bị Chương Cư Bạch đè lên mặt tường lạnh băng, sau gáy lại được Chương Cư Bạch dùng tay đệm, không để y bị đụng đầu.

Bởi vì động tác này của Chương Cư Bạch mà Lục Thâm sửng sốt trong chốc lát, nhưng trong nháy mắt thất thần như vậy lại khiến khoang miệng bị Chương Cư Bạch chiếm lấy toàn bộ.

"Ưm..." Lục Thâm giãy giụa kịch liệt, hung hăng cắn Chương Cư Bạch một cái, mặc dù Chương Cư Bạch phản ứng cực nhanh rút ra khỏi miệng Lục Thâm nhưng vẫn bị răng Lục Thâm cắn trúng, mùi máu tươi trong nháy mắt lan tràn trong khoang miệng.

Lục Thâm giơ tay tát Chương Cư Bạch một cái, đôi mắt đỏ bừng, "Cậu bị bệnh sao!"

Chương Cư Bạch đưa tay sờ khóe miệng một chút rồi lau xuống một vết máu, hắn nhìn vết máu trên tay, ánh mắt biến đổi, cả người đều tản ra một cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy.

Lục Thâm không khỏi lùi về sau một bước, đáng tiếc sau lưng y là vách tường, y không còn đường lui, Lục Thâm không biết tại sao một người đàn ông lớn tuổi hơn Chương Cư Bạch rất nhiều như y lại sợ hắn. Y nắm chặt nắm tay, bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi mà gọng kính của y bị văng xuống đất từ khi nào, tròng kính bị nghiền nát, càng kính cũng đã gãy.

Không có mắt kính vụng về che đậy, gương mặt tuấn tú kia của Lục Thâm hoàn toàn lộ ra, diện mạo của y thanh tú nho nhã, ngũ quan đẹp đẽ, giờ phút này nhìn Chương Cư Bạch với vẻ mặt sợ hãi, giống như một con thỏ đang hoảng sợ.

Chương Cư Bạch bỗng ép tới, hơi thở nóng rực phả vào mặt Lục Thâm, đột nhiên hắn nắm lấy tay Lục Thâm, nhìn y nói: "Thầy Lục, tôi có bệnh hay không không phải anh đã sớm biết rồi sao? Tôi có bệnh mới có thể thích anh khi mới mười bảy tuổi, mới có thể nhiều năm như vậy cũng không thể quên được anh, không biết bao nhiêu đêm tôi đều nghĩ tới anh để đạt tới cao trào."

Dù sao thì Lục Thâm da mặt mỏng, thật sự chưa từng nghe qua lời bẩn thỉu đến mức này, hai chữ cuối cùng kia khiến y cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Chương Cư Bạch, "Chương Cư Bạch, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tốt xấu gì tôi cũng từng là thầy của cậu, cậu làm ơn tôn trọng một chút được không?"

Chương Cư Bạch cười u ám khiến Lục Thâm lạnh sống lưng, "Tôn trọng một chút? Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ tôn trọng anh sao? Anh có biết tôi hối hận bao nhiêu không? Lẽ ra năm mười bảy tuổi tôi nên chịch anh, thầy Lục, bây giờ tôi thật sự muốn xâm phạm anh, khiến môi anh phun ra rên rỉ ngọt ngào."

Lục Thâm bị hắn nói mà mặt đỏ tai hồng, tức muốn hộc máu cho Chương Cư Bạch một bạt tai, sau khi Chương Cư Bạch để y đánh xong thì nắm lấy cổ tay của y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y, sau đó hắn liếm từ cổ tay y lên, cho đến khi liếm hết toàn bộ lòng bàn tay và ngón tay y.

"Thầy Lục, còn đánh nữa không? Chỉ cần anh vui vẻ thì đánh bao nhiêu cái cũng được. Có điều, thầy Lục à, anh phải nhớ kỹ, Chương Cư Bạch tôi đã trở lại, anh trốn không thoát."

Lục Thâm tức giận đến cả người run lên, "Biến thái!"

...

"Lục Tri, tan học cậu định chơi bóng không?"

Một nam sinh bên cạnh Lục Tri dựng sách lên sáp lại gần nói chuyện với cậu.

Lục Tri vừa ghi chép vừa từ chối, nói: "Không đi."

"Đi đi mà, chúng tôi đã hẹn đấu giao hữu với trường trung học bên cạnh rồi." Nam sinh không chịu buông tha mà cứ thuyết phục Lục Tri.

Lục Tri không để ý cậu ta nữa, nghiêm túc ghi bài.

"Lục Tri, Lục Tri, này!" Nam sinh thấy kêu thế nào Lục Tri cũng không phản ứng, lại không biết cả người mình đều nhoài cả ra ngoài. Mặc dù xem như bàn cậu ta và Lục Tri ở cạnh nhau, nhưng cũng cách một lối đi nhỏ.

"Quách Phi Nghĩa!"

"Dạ!" Nam sinh bị giáo viên gọi một tiếng, đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa đạp ngã cái bàn.

Thầy giáo đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm cậu ta, nói: "Trên người Lục Tri có bánh bao thịt hay gì? Cả người anh đều sắp nhào ra luôn rồi, thầy biết bạn học Lục Tri rất ưu tú, nhưng tốt xấu gì Quách Phi Nghĩa anh cũng phải dè dặt một chút."

"Ha ha ha ha..." Cả lớp lập tức phá lên cười.

Quách Phi Nghĩa bị thầy giáo trêu như thế, gương mặt ngăm đen đỏ bừng hết cả lên.

"Ngồi xuống đi, nghiêm túc nghe giảng bài, có chuyện gì thì để tan học rồi nói."

"Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về bài học vừa nãy." Thầy giáo thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Quách Phi Nghĩa, cuối cùng cũng đành lòng thả cho cậu ta một con ngựa.

Vất vả lắm mới hết giờ học, khi chuông học vang lên, tâm trí mọi người cũng bay ra ngoài theo tiếng chuông tan học. Thầy giáo nói tan lớp, các học sinh cũng bắt đầu thu dọn cặp sách, thậm chí có người vừa thu dọn xong đã xách cặp chạy vọt ra ngoài.

"Này Lục Tri, cậu thật sự không đi hả?" Quách Phi Nghĩa còn chưa từ bỏ ý định hỏi đến cùng.

Lục Tri cất vở ghi gọn gàng vào trong cặp, lãnh đạm gật đầu một cái, "Ừ, tôi còn có việc."

Quách Phi Nghĩa sờ sau gáy mình, "Có thể có chuyện gì? Không phải là cậu có bạn gái đấy chứ?"

"Cái gì? Lục Tri có bạn gái?"

Theo giọng hét oang oang của Quách Phi Nghĩa, hầu như những người còn lại trong lớp đều nhìn qua đây.

Lục Tri cất một quyển sách cuối cùng vào cặp, "Tôi làm thêm."

Lục Tri nói xong thì lướt qua người Quách Phi Nghĩa rời đi, cậu vừa đi, nữ sinh trong lớp đều vây quanh lại đây.

"Quách Phi Nghĩa, Lục Tri có bạn gái sao?"

Quách Phi Nghĩa lắc đầu, "Hình như không có, tôi cũng không biết nữa, cậu ấy không nói."

Nhưng kiểu nói mập mờ thế này mới làm cho người ta suy nghĩ xa xôi, ngày hôm sau toàn trường đã truyền khắp nơi là giáo thảo có bạn gái, hình như còn là người ngoài trường, ngoại hình vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Lục Tri tan học đã đến thẳng "Lương thần mỹ cảnh", bởi vì là thời gian tan học nên đúng ngay lúc bận rộn, cậu vội vàng đi vào thay đồng phục rồi đi đến trước quầy thu ngân, thuần thục làm việc.

Đồ uống và đồ ăn nhẹ ở đây rất ngon, cũng có chút danh tiếng. Dù không phải người đến đây để đọc sách cũng sẽ ghé vào gọi một ly đồ uống và mua bánh kem nhỏ hay thứ gì đó.

"Anh đẹp trai, mấy ngày nay không thấy anh đâu." Người bắt chuyện với Lục Tri là khách quen cũ của quán, Lục Tri cũng biết cô.

"Ừm, tôi không làm toàn thời gian, xin hãy chờ bên cạnh." Trên mặt Lục Tri nở nụ cười công nghiệp, nhưng vẫn làm người ta không thể rời mắt.

"Được." Mặc dù cô gái đứng ở một bên chờ, nhưng tầm mắt cũng không rời khỏi Lục Tri. Có rất nhiều cô gái giống như cô, một nửa là tới vì đồ ăn ngon, một nửa là để nhìn anh đẹp trai.

Lục Tri đã quen với việc được người khác chú ý từ nhỏ, vậy nên cậu cũng sẽ không cảm thấy khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm.

Từ sau khi Lục Tri tới, việc buôn bán trong cửa hàng ngày càng tốt hơn, quản lý quán rất vui khi thấy Lục Tri được hoan nghênh như thế, nếu không phải biết Lục Tri còn là học sinh thì anh ta thật sự muốn để người ta làm toàn thời gian.

Hạ Kiến Vi đẩy cửa vào thì thấy Lục Tri đang bận, dáng vẻ cao gầy của cậu đứng ở đó chính là một phong cảnh tuyệt đẹp. Nhưng điều làm Hạ Kiến Vi hơi ngạc nhiên là cậu lại đang cười, Hạ Kiến Vi đứng ở cửa nhìn một lát mới phát hiện kia chẳng qua chỉ là một nụ cười công nghiệp mà thôi.

Nụ cười rực rỡ của em ấy chỉ có mình được thấy.

Nghĩ như thế, Hạ Kiến Vi cảm thấy đắc ý trong lòng, anh quả là sắp khiến bản thân mình kiêu ngạo quá rồi.

Hạ Kiến Vi chờ tới khi không còn ai mới đi tới.

"Xin hỏi ngài muốn gọi gì ạ?" Lục Tri vội vàng đến mức không ngẩng đầu lên được, một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng gì mới ngẩng đầu lên, thấy vậy mà lại là Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi cười với cậu, "Cho một ly Latte."

Lục Tri hồi phục lại tinh thần, "Được, xin hãy chờ một lát, còn cần gì nữa không ạ?"

Hạ Kiến Vi suy nghĩ một chút, "Ừm, thêm một phần này đi."

Hạ Kiến Vi chỉ vào món tráng miệng trong tủ kính, dừng lại một chút rồi nhìn về phía Lục Tri, "Với lại..."

"Một phần smile."

Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi cười rạng rỡ nhìn mình, ngẩn người một lúc mới đáp lại anh: "Chú Hạ, cái này đã hết hạn lâu rồi."

"Ha ha ha, vậy sao? Nhưng tôi thật sự rất muốn."

Hạ Kiến Vi vẻ mặt chờ mong nhìn chăm chú vào Lục Tri, Lục Tri nhấn xuống cái phím cuối cùng, máy móc nói: "Xin hãy chờ bên cạnh."

"Smile của tôi em còn chưa cho đâu đấy."

Lục Tri lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, quán không cung cấp dịch vụ này."

Hạ Kiến Vi nhún nhún vai, đi qua bên cạnh lấy món, Lục Tri vốn tưởng rằng anh đã đi rồi, không ngờ Hạ Kiến Vi lại đột nhiên quay trở lại.

"Thế cho tôi một cái độc quyền thì sao? Tôi có thể trả phí." Hạ Kiến Vi vươn nắm tay ra, thả thứ gì đó vào lòng bàn tay Lục Tri.

Đó là một viên kẹo được đóng gói màu vàng tươi, Lục Tri đoán chắc là vị chanh.

"Dỗ trẻ con à?" Mặc dù nói như vậy nhưng Lục Tri lại khẽ cúi đầu cười.

Nụ cười kia rạng rỡ đến mức như một tia nắng ấm trong mùa đông.

Hạ Kiến Vi nghe thấy nai con trong ngực mình đang đâm loạn ầm ầm, đâm cho Hạ Kiến Vi bất giác cười theo Lục Tri, y như một kẻ ngốc.

Sự hồn nhiên của thiếu niên đối với người lớn mà nói, đúng thật là một vũ khí sắc bén.

Một viên kẹo đổi lấy một nụ cười của Lục Tri, một nụ cười đổi lấy tâm trạng vui vẻ cả ngày của Hạ Kiến Vi.

Ngay khi Hạ Kiến Vi đang phấn khích thì anh bỗng nhận được tin nhắn của Lục Thâm, tin nhắn này đáng sợ đến mức Hạ Kiến Vi phải đọc đi đọc lại nhiều lần.

Nhưng đây còn chưa phải là điều thảm nhất, mà thảm nhất chính là đúng lúc Lục Tri đến dọn dẹp cái bàn sau lưng Hạ Kiến Vi thì thoáng thấy nội dung của tin nhắn này.

Lục Thâm: Cậu có thể làm bạn trai tôi không?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chương Cư Bạch: Tôi tới nhân gian một chuyến, tôi muốn chơi trò lưu manh.

Hạ Kiến Vi: Bình tĩnh, đây không phải là vấn đề lớn, mà là rất lớn đó!

R: cp của ba Lục là 27x32 nha.

Hết chương 27.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.