Edit: Rea
—————
Sáng sớm hôm sau, Dương Bội Nghi và Hạ Quang Nho đến nhà cậu của Hạ Kiến Vi, còn Hạ Kiến Vi thì ngủ đến gần trưa mới lọ mọ tỉnh dậy, Hạ Dĩ Lương đã ăn xong bữa sáng, giờ đang đọc báo trong phòng khách.
“Ông nội, trưa nay chúng ta ăn đại chút gì đi, tối hôm qua còn thừa rất nhiều đồ ăn.” Hạ Kiến Vi vừa nhìn thức ăn thừa trong tủ lạnh vừa nói.
“Sao cũng được, Kiến Vi này, con lại đây xem hàng chữ này viết cái gì thế?” Mặc dù Hạ Dĩ Lương có đeo kính lão nhưng cũng hơi không đọc được chữ nhỏ trên báo.
Hạ Kiến Vi đóng cửa tủ lạnh đi qua, nhìn dòng chữ Hạ Dĩ Lương chỉ, đọc cho ông nghe.
Hai người ăn bữa trưa đơn giản xong Hạ Kiến Vi mới mở điện thoại lên, mở lên một cái là có một đống tin nhắn cùng với mấy cuộc gọi nhỡ.
Đều là hẹn anh ra ngoài chơi, Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua, sau khi thống nhất trả lời từ chối thì ném điện thoại qua một bên.
“Ông nội, ông còn vật liệu nào tốt ở đây không?” Hạ Kiến Vi tươi cười ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Dĩ Lương hỏi.
Hạ Dĩ Lương có bao nhiêu thứ, Hạ Kiến Vi biết rõ hơn bất kỳ ai, nói đây là câu hỏi chi bằng nói là xin đồ từ Hạ Dĩ Lương.
Hạ Dĩ Lương liếc anh một cái, “Làm gì? Con muốn tặng người ta à?”
Hạ Kiến Vi gật đầu nói phải, Hạ Dĩ Lương nghe câu trả lời này thì thời gian nhìn anh càng dài hơn, phải một lúc lâu sau ông mới mở miệng nói: “Ngăn kéo thứ ba của cái tủ bên phải trong thư phòng ông.”
Hạ Kiến Vi vui sướng nhảy cẩng lên, “Cảm ơn ông nội.”
Hạ Kiến Vi vọt vào trong thư phòng của Hạ Dĩ Lương, mở ngăn kéo lấy một khối ngọc bích Nephrite thượng hạng từ bên trong ra. Chất ngọc trơn bóng trong suốt, không hề có chút tạp màu nào, bạch ngọc* không tì vết, nhưng phần đầu không lớn, dùng để khắc con dấu cũng thích hợp để mang theo bên người.
(tên khoa học là Nephrite trắng)
“Ông nội, ông giấu món đồ tốt như vậy từ khi nào mà cũng không cho con biết thế?” Hạ Kiến Vi vô cùng tủi thân nói.
Hạ Dĩ Lương không để tâm, “Nói cho con thì còn có thể để tới bây giờ sao?”
Hạ Kiến Vi á khẩu, đúng là có thứ gì tốt anh cũng đều muốn lấy tới tay, nếu sớm biết ông nội anh còn có khối ngọc tốt như vậy thì tất nhiên anh sẽ năn nỉ Hạ Dĩ Lương cho mình.
Hạ Kiến Vi thích không rời tay, hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình đã bị Hạ Dĩ Lương thu vào đáy mắt.
“Muốn khắc hoa văn gì? Đem đến chỗ ông nội Chúc của con, nói là ta bảo.”
Hạ Kiến Vi xua tay từ chối thiện ý của ông nội, “Không cần, nào cần đến ông nội Chúc phải ra tay, con tự mình khắc một con dấu là được.”
Hạ Dĩ Lương nhướng mày, hiển nhiên hơi bất ngờ trước ý định của Hạ Kiến Vi.
Một lúc lâu sau ông mới mở miệng hỏi Hạ Kiến Vi một câu, “Yêu đương à?”
Hạ Kiến Vi mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng Hạ Dĩ Lương cũng đã hiểu.
“Lần sau có cơ hội thì dẫn đến cho ta gặp.”
“Ông nội, con còn chưa có theo đuổi được đâu.”
Hạ Dĩ Lương cũng không bất ngờ, “Con ngốc thật, nhưng kiên trì bền bỉ dùng sự thật lòng làm đối phương cảm động thì nhất định có thể.”
Hạ Kiến Vi cảm thấy mình không thầy dạy cũng hiểu đã rất thông minh rồi, nhưng khi nhớ tới câu chuyện tình yêu của ông bà nội thì hình như mình rất ngốc.
“Ông nội, lúc ấy ông theo đuổi bà nội thế nào?”
Dường như Hạ Dĩ Lương nhớ tới chuyện thú vị gì, khóe miệng nhếch lên, “Ta viết thơ tình cho bà ấy, tặng bà ấy hoa, dẫn bà ấy đi hái hoa quả chín, cố gắng làm bà ấy vui vẻ.”
Hạ Dĩ Lương dừng một chút rồi nói: “Thật ra những người theo đuổi bà ấy đều đã làm những việc này, chỉ có ta biến một lần thành mỗi ngày, thế nên ta đã theo đuổi được bà ấy.”
Hạ Kiến Vi đã hiểu ra, viết thơ tình hay tặng hoa đều rất dễ dàng, nhưng nếu mỗi ngày kiên trì làm thì e là không mấy người có thể làm được. Mãi cho đến khi bà nội qua đời, mỗi ngày ông nội anh cũng vẫn sẽ viết thư cho bà nội.
Hạ Dĩ Lương vỗ tay anh nói: “Con phải làm cho người ta hạnh phúc, cũng làm cho mình hạnh phúc.”
Hạ Kiến Vi gật đầu như được khai sáng, trước tiên anh bảo Hạ Dĩ Lương ăn tối, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ông xong rồi mới ra ngoài.
Lúc Hạ Kiến Vi đến nhà cậu anh thì những người trong nhà đang chuẩn bị bắt đầu ăn tối, vừa thấy anh đến là mợ đã kéo tay anh nói anh gầy.
“Mợ, con không gầy mà.” Khi trước Hạ Kiến Vi mệt tới mức thật sự gầy đi mấy cân, nhưng hiện tại đã ăn bù lại.
Mợ kéo tay anh, vẻ mặt không tin, “Còn nói không gầy, mặt cũng nhọn rồi này.”
Hạ Kiến Vi bật cười, không cách nào giải thích mặt mình vốn đã không mập.
Miệng Hạ Kiến Vi ngọt nên nhận được rất nhiều sự yêu mến của các cô dì trong nhà, ngay cả chị họ cuồng công việc của anh cũng sẵn sàng nói với anh thêm mấy câu.
Trên bàn ăn náo nhiệt cực kỳ, trong lời nói khó tránh khỏi nhắc tới chuyện Đậu Mẫn Chi sang năm muốn kết hôn.
“Sao Mẫn Chi không dẫn bạn trai tới đây cùng ăn cơm?” Mợ hỏi.
Đậu Mẫn Chi còn chưa trả lời thì mẹ cô đã thay cô nói trước, “Tết nhất mà thằng nhóc Tiểu Bành kia còn bị phái đi công tác, thật là đáng thương.”
Mợ vừa nghe thấy, vẻ mặt không tin hỏi: “Cái công ty gì thế này, Tết nhất còn áp bức người ta.”
Đậu Mẫn Chi cười nói: “Cũng hết cách, công ty bọn họ là như vậy, cũng may sau kì nghỉ sẽ được nghỉ bù.”
Cậu cũng chêm lời: “Hai đứa đã quyết định khi nào kết hôn chưa?”
Đậu Mẫn Chi gật đầu, “Định rồi ạ, vào tháng ba.”
Cô lại quay đầu cười nói với Hạ Kiến Vi: “Kiến Vi, đến lúc đó em phải tới để giữ thể diện cho chị đấy nhé.”
Dương Tinh Hà nghe lời này thì mất hứng, “Này này, còn anh thì sao, sao chỉ kêu có một mình Kiến Vi vậy?”
Đậu Mẫn Chi xòe tay nói: “Hết cách rồi, ai bảo Kiến Vi của chúng ta đẹp trai làm chi.”
“Anh cũng đẹp trai mà, Đậu Mẫn Chi em bị mù hả?” Dương Tinh Hà không vui.
“Anh đâu thể so với Kiến Vi được, hai người các anh không phải cùng đẳng cấp. Hơn nữa đến lúc đó có nhiều người tới, nói không chừng Kiến Vi còn có thể nhân tiện giải quyết một chút vấn đề cá nhân đấy.”
Đậu Mẫn Chi thuận miệng nói tới đây, lại không biết lần này chọc phải tổ ong vò vẽ, cậu, mợ, các dì của Hạ Kiến Vi quay đầu về phía anh.
“Kiến Vi này, một năm nữa lại trôi qua mà con vẫn còn độc thân, con định làm sao đây?”
Hạ Kiến Vi đang uống canh mà chết lặng, anh có thể làm sao bây giờ, anh cũng muốn thoát độc thân mà, nhưng Lục Tri không có đồng ý.
“Kiến Vi, năm nay lại không dẫn ai về, không thể nào nói nổi.”
“Đúng vậy, em mà kéo dài thêm nữa là sẽ ba mươi luôn.”
Hạ Kiến Vi vừa uống canh vừa trừng mắt nhìn Đậu Mẫn Chi một cái, Đậu Mẫn Chi xin lỗi thè lưỡi, cô thật sự không phải cố ý.
Hạ Kiến Vi bị tẩy não cả đêm, cuối cùng vẫn mượn cớ phải về nhà chăm sóc ông nội mới thoát khỏi tập thể thúc giục kết hôn.
Trên đường về Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, chắc là bữa tối đêm nay của họ, hình thức cũng bình thường, nhưng được cái nhiều món, Hạ Kiến Vi thả cho cậu một like.
Lướt xuống một chút là bài đăng của Chương Cư Bạch. Đó là cháu trai nhỏ của Chương Cư Bạch đang ngồi dưới đất khóc thương tâm gần chết, trước ống kính có một bàn tay thon dài đang cầm cây kẹo mút, vừa nhìn thấy còn tưởng Chương Cư Bạch đang dỗ đứa bé, nhưng sau khi kết hợp với chú thích của hắn biết được chân tướng, Hạ Kiến Vi thật sự cảm thấy người này rất không biết xấu hổ, hơn nữa còn rất trẻ con.
Chương Cư Bạch: Nhóc con này chơi vui thật, muốn ăn kẹo mà tôi không còn có thể khóc thành như vậy.
Hạ Kiến Vi nhịn không được bình luận sáu dấu chấm cho hắn.
Nhưng điều Hạ Kiến Vi không biết là trình độ không biết xấu hổ của người này không chỉ có thế.
Lục Thâm hiếm khi có được một buổi tối có thể thả lỏng nghỉ ngơi, ăn tối cùng với Lục Tri, sau khi chúc tết nhau xong thì từng người trở về phòng của mình.
Y chậm rãi tắm rửa, sau khi sấy khô tóc thì nhàn nhã nằm trên giường trả lời tin chúc năm mới của đồng nghiệp.
Y lướt vòng bạn bè một chút, đầu tiên là thấy Hạ Kiến Vi đăng chúc mừng năm mới cùng với một tấm ảnh bắn pháo hoa, chắc là tự mình chụp, y thuận tay thả một like.
Vừa lướt xuống là bài Lục Tri đăng bữa tối đêm nay của bọn họ. Lục Thâm cong khóe môi, cũng thả like, sau đó y thấy bài đăng của Chương Cư Bạch.
Trong ảnh Chương Cư Bạch mới vừa tắm xong, chỉ mặc một cái áo choàng ngủ bằng lụa màu đen, lộ ra cái gáy trắng ngần và xương quai xanh phẳng, còn có thể mơ hồ thấy cơ bụng nửa ẩn nửa hiện của hắn. Có lẽ bởi vì mới vừa tắm xong nên bờ môi của hắn hơi phơn phớt đỏ, đuôi lông mày khóe mắt đều nhuốm vẻ gợi tình.
Huống chi hắn còn đang nằm trên giường, cánh tay dài đặt lên cái gối bên cạnh, để ra một chỗ trống, giống như đang cần một người nằm ở đó.
Mà chú thích của hắn lại là: Hư tịch dĩ đãi*.
(để dành chỗ cho người xứng đáng)
Hư tịch dĩ đãi, đúng là tịch, nệm cao su tịch.
Khoảnh khắc Lục Thâm nhìn thấy bức ảnh này là mặt đỏ lên, y luống cuống tay chân muốn thoát ra, không ngờ lại bấm lưu trữ.
Lục Thâm cảm thấy Chương Cư Bạch này thật sự là quá không biết xấu hổ, loại ảnh này đăng lên vòng bạn bè sẽ không bị báo cáo chứ?
Nhiệt độ trên mặt y vẫn chưa giảm, y vốn muốn xóa bức ảnh không cẩn thận bấm lưu kia, nhưng y còn chưa kịp xóa thì tin nhắn của Chương Cư Bạch đã nhảy ra.
Chương Cư Bạch: Ngày mai anh có rảnh không?
Lục Thâm: Không rảnh.
Chương Cư Bạch: Vậy ngày mai tôi sẽ đi chơi với con anh.
Lục Thâm: Chuyện gì? Nói.
Chương Cư Bạch: Hẹn hò~
Lục Thâm nhìn hai chữ này mà chợt thấy lạnh sống lưng, hẹn hò với Chương Cư Bạch? Y cũng không dám tưởng tượng, mặc kệ quá trình diễn ra thế nào, mục đích cuối cùng của Chương Cư Bạch chắc chắn là khách sạn.
Không thể không nói, Lục Thâm vẫn có hiểu biết nhất định về Chương Cư Bạch, đúng là Chương Cư Bạch đã lên kế hoạch như vậy.
Miếng thịt mình nhớ thương nhiều năm như vậy, không có lý do gì không ăn, nhất định là dù không có điều kiện thì cũng phải tạo điều kiện để ăn!
Lục Thâm: Có thể đi chơi, nhưng tối tôi phải về nấu cơm cho con.
Chương Cư Bạch: Sao thầy Lục giống phụ nữ tiết hạnh sợ tôi chiếm tiện nghi của anh vậy?
Lục Thâm bị so sánh của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, y là một người đàn ông, nói như vậy quả thật có hơi xấu hổ, nhưng cũng không có cách nào, sự tín nhiệm của y đối với Chương Cư Bạch quá thấp.
Lục Thâm: Nói nhảm nhiều vậy, không muốn thì thôi, tôi cũng không đi.
Chương Cư Bạch: Thầy Lục dễ giận quá, được rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa công chúa Lục Thâm về nhà an toàn, được rồi chứ?
Lục Thâm thật sự không muốn nhiều lời với Chương Cư Bạch, nói nhiều y sợ phổi mình nổ.
Qua một lúc sau, Lục Thâm nhớ tới vòng bạn bè của Chương Cư Bạch, do dự hồi lâu mới nhắn cho hắn.
Lục Thâm: Bức ảnh trong vòng bạn bè của cậu quá mức rồi, bị đồng nghiệp và cấp trên nhìn thấy thì không hay nhỉ?
Chương Cư Bạch: Quá mức sao? Tôi còn có quá mức hơn nữa chưa đăng lên kìa.
Lục Thâm: Có ý tốt khuyên cậu, cậu không nghe thì thôi.
Chương Cư Bạch cười như con rắn độc thè lưỡi khi thấy phản ứng của Lục Thâm, cháu trai nhỏ vừa quay đầu thấy nụ cười của Chương Cư Bạch thì lập tức lại bị dọa khóc.
Chương Cư Bạch: Yên tâm, cái này chỉ có thầy Lục mới có thể thấy được thôi.
Lục Thâm thấy tin trả lời của Chương Cư Bạch, lại nhớ đến câu hư tịch dĩ đãi kia của hắn, tức khắc tim đập như trống, không chỉ có mặt đỏ ửng mà cả tai và cổ cũng đỏ.
Tác giả có lời muốn nói: Chương biến thái hằng ngày không biết xấu hổ ╮(╯_╰)╭
Hết chương 40.