Edit: Rea
—————
Sau khi từ chỗ Hạ Dĩ Lương trở về, Lục Tri có một khoảng thời gian rất dài không gặp được Hạ Kiến Vi, nghĩ đến tình trạng của ông nội Hạ Kiến Vi, cậu đoán rằng chắc là Hạ Kiến Vi đang chăm sóc ông nội của anh, không thể rời bước.
Nhưng đếm ngược kỳ thi đại học đang đến gần từng ngày, Lục Tri phải dồn hết tâm sức để chuẩn bị cho kỳ thi, cho dù Hạ Kiến Vi có rảnh tới tìm cậu thì cậu cũng không có thời gian.
Thời gian chớp mắt đã tới sinh nhật của Lục Tri, thật ra cậu căn bản không nhớ rõ chuyện này, lúc gần đến mười hai giờ, Lục Tri còn đang viết bài, điện thoại đặt ở một bên chợt reo lên.
Lục Tri nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Hạ Kiến Vi.
“Alo...“. Ngôn Tình Hay
“Tri, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Lục Tri vừa mới nói một chữ đã bị Hạ Kiến Vi ở đầu bên kia cắt ngang.
“Vâng, cảm ơn ạ.” Nghe vậy, Lục Tri ngẩn người một chốc mới nhớ ra sinh nhật của mình đã đến, thoáng nhìn qua đồng hồ báo thức bên cạnh, vừa qua khỏi mười hai giờ.
“Chắc tôi là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật em nhỉ.” Hạ Kiến Vi cười nói.
“Ừm.” Ba của Lục Tri đã ngủ, bằng không e là vị trí đầu tiên của Hạ Kiến Vi khó mà giữ được.
“Còn đang học bài sao?” Hạ Kiến Vi hỏi.
“Đang làm bài, làm xong sẽ đi ngủ.” Lục Tri cũng đang định đi ngủ.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, cố gắng thi tốt nhé.”
“Được, cảm ơn ạ.” Đã lâu Lục Tri không nghe thấy giọng của Hạ Kiến Vi, hiện giờ lại có phần nhung nhớ.
“Vậy ngủ ngon.”
“Vâng, ngủ ngon.” Lục Tri cúp điện thoại, ngơ ra một lúc mới đứng dậy đi rửa mặt.
Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn ánh sáng trong phòng Lục Tri, nhét điện thoại vào trong túi.
Đèn đường lờ mờ rọi lên người anh, anh cong khóe môi dịu dàng nói với cánh cửa sổ: “Ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau, Lục Tri ăn bữa sáng xong chuẩn bị đi học, nhưng vừa mở cửa ra thì phát hiện trước cửa đặt một kiện hàng, phía trên còn có một bó hoa tươi.
Cậu cúi người cầm bó hoa lên, trong đó có một tấm thiệp, mở ra nhìn thì thấy đó là chữ viết tay kiểu vàng mảnh xinh đẹp.
“Chúc em thêm một tuổi tròn, không phiền không muộn, vạn điều yên vui.*” Lục Tri đọc những lời viết trên đó, khóe miệng không khỏi đượm ý cười.
(câu này tui biến tấu lại chứ trong web xanh là thế này: Nguyện quân tuế tuế vô ưu, hỉ nhạc an khang, sinh thần cát nhạc)
Mặc dù không để lại tên, nhưng Lục Tri cũng nhìn ra được đây là Hạ Kiến Vi tặng, lúc này mới bảy giờ, cũng không biết anh đã gửi tới từ khi nào.
“Tri, sao còn chưa đi nữa?” Lục Thâm vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa, nghi hoặc hỏi một câu.
“Đi ngay đây ạ.” Lục Tri mang kiện hàng và hoa vào phòng mình.
Lục Thâm vừa rửa chén từ phòng bếp đi ra thì thấy đồ đầy trong tay cậu, “Ai tặng đấy?”
“Chú Hạ ạ.”
Lục Thâm nghe vậy, trong lòng hơi ngờ vực, Hạ Kiến Vi sáng sớm đã tặng hoa cho Lục Tri?
“Cậu ấy biết hôm nay là sinh nhật của con?” Lục Thâm đi đến cửa phòng Lục Tri hỏi.
“Vâng, biết ạ.” Lục Tri mở kiện hàng ra, thế mà lại có một bộ âu phục đặt ngay ngắn bên trong.
“Con nhớ phải cảm ơn chú Hạ đàng hoàng.” Mặc dù Lục Thâm cảm thấy việc Hạ Kiến Vi tặng hoa cho Lục Tri hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ Hạ Kiến Vi thật sự rất thích đứa nhỏ này.
Lục Tri ngơ ngác nhìn bộ âu phục trong hộp, nhất thời không nghe thấy Lục Thâm nói gì. Bộ âu phục là màu đen truyền thống, tuy chưa mặc lên người nhưng Lục Tri cũng biết nhất định sẽ rất vừa vặn, cho dù là đường cắt may hay chất liệu vải, tất cả đều thể hiện sự tinh xảo và giá cả xa xỉ của nó.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải là bộ âu phục này đắt tiền thế nào, cậu còn không mua nổi bộ đồ này, mà là cậu rất thích, Hạ Kiến Vi tặng cậu âu phục như một lời chúc mừng cậu đã trưởng thành.
Suýt nữa là Lục Tri đến trường muộn, Lục Thâm nhìn bộ âu phục trên giường Lục Tri, nhíu mày.
Là y suy nghĩ nhiều quá sao? Phải chăng Hạ Kiến Vi có hơi quá tốt với Lục Tri rồi không?
Y do dự một lát, gửi cho Chương Cư Bạch một tin nhắn.
Lục Thâm: Cậu có thường tặng người ta một bộ quần áo làm quà sinh nhật không?
Chương Cư Bạch: Nếu ngày nào đó tôi tặng anh quần áo, vậy sẽ chỉ là để tự tay giúp anh cởi nó ra.
Mặt Lục Thâm đỏ lên, y đúng là đầu óc không tỉnh táo mới có thể nghiêm túc hỏi Chương Cư Bạch vấn đề này. Y nghĩ rằng người có tiền tặng quà đều là như vậy, dù sao thì bộ âu phục đó vừa nhìn là biết không hề rẻ, mà người có tiền y quen ngoài Hạ Kiến Vi ra thì cũng chỉ có Chương Cư Bạch.
Nhưng ngày hôm sau Lục Thâm nhận được rất nhiều quần áo mới, tất cả đều là Chương Cư Bạch tặng, còn đính kèm một tấm thiệp, trên đó viết: Rất vui lòng vì anh phục vụ.
......
Nhân lúc nghỉ trưa, Lục Tri gọi điện cho Hạ Kiến Vi.
“Cảm ơn vì món quà, tôi rất thích.”
Giọng nói chứa ý cười của Hạ Kiến Vi phát ra từ đầu bên kia, “Em thích là được, tôi còn sợ em không nhận đấy.”
Đúng thật là Hạ Kiến Vi có hơi lo lắng vấn đề này, Lục Tri thản nhiên nói thích với anh như vậy, làm anh thực sự hơi kinh ngạc.
“Khi đến sinh nhật của chú, tôi sẽ đáp lễ.” Mặc dù còn chưa nghĩ ra tặng cái gì mới tốt, nhưng Lục Tri nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ càng.
“Không cần tặng lại cũng không sao, tôi muốn tặng quà cho em, muốn làm em vui vẻ, chỉ có như vậy thôi.”
Lục Tri im lặng một lúc, nhìn mặt trời sau bóng cây, nói: “Chú Hạ, tôi sẽ đại diện sinh viên tốt nghiệp lên đọc diễn văn trong buổi lễ tốt nghiệp, chú có muốn đến không?”
“Em mời tôi, tôi sẽ đi.”
Lục Tri mím môi, “Tôi mong chú có thể đến.”
Hạ Kiến Vi chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời này từ miệng Lục Tri, tim anh đập như trống, kích động khó kiềm, nhưng lại không thể không bình ổn bản thân, đáp: “Ừm, tôi sẽ đi.”
Bởi vì Lục Thâm nói sẽ tan tầm sớm để ăn tối cùng Lục Tri, nên Hạ Kiến Vi không có cách nào đi ăn tối với Lục Tri được. Anh chỉ có thể mong đợi vào sinh nhật tiếp theo của Lục Tri, anh có thể ở bên cạnh cậu.
Không biết Chương Cư Bạch nghe nói hôm nay là sinh nhật của con trai Lục Thâm từ đâu mà cố ý chặn Lục Thâm khi y tan làm, nhét một hộp quà cho y, nói là quà sinh nhật cho con y.
Lục Thâm rất bất ngờ, Chương Cư Bạch biết sinh nhật Lục Tri, lại còn chuẩn bị quà.
“Cảm... cảm ơn...” Lục Thâm lắp bắp nói.
Chương Cư Bạch ngồi trên ghế lái, nói: “Có điều tôi không nhận lời cảm ơn ngoài miệng, tôi vốn dễ đuổi đi vậy sao?”
Hắn chỉ vào môi mình, ý là bảo Lục Thâm chủ động hôn hắn, Lục Thâm rụt cổ, “Tốt hơn là tôi nên trả lại quà cho cậu.”
Nói rồi định mở cửa xuống xe, Chương Cư Bạch vội vàng khóa cửa xe lại, sau đó một tay kéo người ôm vào lòng, “Làm gì mà thầy Lục căng thế, không bằng tối nay tôi ăn tối cùng con anh nhé, với cả tôi về nước lâu như vậy rồi mà còn chưa gặp cậu ấy đâu.”
Điểm yếu của Lục Thâm chính là Lục Tri, Chương Cư Bạch cũng biết quá rõ. Quả là nhắc tới chuyện này, Lục Thâm lập tức chịu thua.
“Cậu đừng đi, tôi hôn là được chứ gì.” Lục Thâm kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói.
Cho dù là Chương Cư Bạch nhưng cũng có chút mất mát, hắn xấu xa đến vậy sao? Lục Thâm không muốn để con của y gặp mình, có phải là cũng có nghĩa là, nếu một ngày nào đó Lục Thâm tìm được cơ hội sẽ không chút do dự hoàn toàn rời khỏi mình hay không?
Ánh mắt Chương Cư Bạch sâu thẳm, giống như một cái giếng cổ, hắn nhìn chăm chú vào Lục Thâm, lông mi run run hôn một cái lên môi mình như chuồn chuồn lướt nước.
“Được... Được rồi...” Làn da trắng nõn của Lục Thâm ửng một màu hồng nhạt, Chương Cư Bạch bỗng sáp lại, một bàn tay chống lên cửa xe sau lưng Lục Thâm.
“Thầy Lục, anh là trẻ con sao? Xem ra là tôi dạy dỗ không tốt...”
Hắn vừa dứt lời, bèn hôn thật mạnh lên.
Hắn tàn bạo cạy mở môi Lục Thâm ra, rồi mút vào trong miệng, cuốn lấy dây dưa, bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo góc áo Lục Thâm lên, chui vào, cái tay lạnh lẽo chạm vào làn da, khiến Lục Thâm căng cứng cả người.
Tay Chương Cư Bạch rất lạnh, giống như một con rắn, khiến Lục Thâm rùng mình.
Hắn bóp vòng eo nhỏ gầy của Lục Thâm thật mạnh, đến mức để lại một vết đỏ tươi trên đó.
Lúc Lục Thâm mang theo bánh kem về nhà, hai chân hơi nhũn ra, cũng may lúc này Lục Tri còn chưa tan học về, y vội vàng vào phòng tắm tắm rửa một lượt. Khi đang mặc quần áo, trong gương y đột nhiên thấy dấu ngón tay in trên eo mình cùng với một chuỗi dấu hôn kéo dài đến dưới thắt lưng, Lục Thâm đỏ bừng mặt.
Thật ra cũng không phải y không muốn để Chương Cư Bạch gặp Lục Tri, chỉ là chính y cũng không biết quan hệ giữa mình và Chương Cư Bạch hiện tại được xem là gì, càng không biết phải nói với Lục Tri như thế nào, ái muội có, tình dục có, nhưng còn về tình yêu, Lục Thâm không biết rốt cuộc là giữa hai người bọn họ có hay không.
Từ phòng tắm đi ra, sức nóng trên mặt Lục Thâm đã giảm bớt, mặc dù hương vị vẫn vậy, nhưng y cũng muốn nấu cho Lục Tri một bữa cơm vào ngày sinh nhật của cậu, đã bao lâu y không làm một bữa cơm ngon lành ăn cùng với Lục Tri rồi.
Dường như mấy năm nay vẫn luôn bận rộn như vậy, thấm thoát đây mà Lục Tri đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, là một người lớn rồi.
Lục Tri vừa mới mở cửa ra là đã ngửi thấy một mùi thức ăn, cậu vốn không đói lắm, nhưng lúc này cậu bỗng cảm giác mình còn có thể ăn thêm một bữa nữa.
“Ba, con về rồi.”
“Rửa tay đi, có thể ăn ngay đây.” Lục Thâm ở trong phòng bếp nói với ra cậu.
Đặt món ăn cuối cùng lên bàn, Lục Thâm và Lục Tri cùng nhau ngồi trước bàn ăn.
“Sinh nhật vui vẻ, Tri à, ba chỉ mong con có thể vui vẻ như ý, những thứ khác đều không quan trọng.”
Lục Tri cười nhẹ, “Vâng, con cảm ơn.”
“Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Lục Thâm vội vàng kêu Lục Tri ăn cơm.
Sau khi cả hai ăn cơm xong, Lục Thâm đưa cho Lục Tri món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho cậu.
Lục Tri thấy trên tay Lục Thâm vẫn còn một chiếc hộp, nhưng dường như Lục Thâm hơi do dự, cậu nghi hoặc chốc lát, lập tức đã hiểu ra.
“Là chú kia tặng cho con sao?” Lục Tri chủ động mở miệng hỏi.
“Ừm.” Lục Thâm nghĩ thầm, quả nhiên Lục Tri đã biết, Lục Tri từ nhỏ đã rất thông minh, mình trông khác thường rõ ràng như thế, sao cậu lại không nhìn ra được.
Nghĩ đến đây, Lục Thâm cũng thoải mái đưa chiếc hộp cho Lục Tri.
“Ba không có nhắc tới với cậu ta, cũng không biết bên trong có gì, con mở ra xem thử đi.”
“Được, ba cảm ơn chú ấy thay con.” Lục Tri không truy hỏi mà chỉ thản nhiên nhận lấy chiếc hộp, mở ra.
Bên trong là máy chơi game đời mới nhất, trong nước còn chưa đưa ra thị trường, Lục Tri không có hứng thú, cũng không có hứng thú gì với chơi game, nhưng nếu Diêm Hồng Phi thấy thì nhất định sẽ hét chói tai.
Lục Thâm và Lục Tri không biết nhiều về máy chơi game, vậy nên cũng hoàn toàn không biết thứ này không hề rẻ.
Lục Thâm tặng cho Lục Tri một chiếc bút máy, chữ của Lục Tri không tồi, mặc dù không bằng Hạ Kiến Vi, nhưng thường được các thầy cô gọi lên viết báo bảng ở trường.
“Con không định hỏi ba gì sao?” Lục Thâm hơi chần chừ hỏi.
“Chú ấy có làm ba chịu uất ức không?” Lục Tri nghiêm túc nhìn Lục Thâm chăm chú.
Lục Thâm sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi, con chỉ quan tâm chú ấy có ức hiếp ba hay không, có làm ba chịu uất ức hay không, chú ấy là ai với con mà nói cũng không quan trọng. Nếu một ngày nào đó ba sẵn lòng dẫn chú ấy đến gặp con, con cũng sẽ sẵn lòng tìm hiểu chú ấy. Còn nếu chú ấy ức hiếp ba, ba nhớ phải nói cho con biết, nhà chúng ta cũng có người làm chỗ dựa cho ba.”
Lục Thâm nghe những lời Lục Tri nói, hốc mắt nóng lên, giơ tay ôm lấy Lục Tri, vỗ vỗ lưng cậu, “Ừm, ba sẽ.”
Đứa nhỏ hơi thở thoi thóp, suýt thì không sống được năm ấy đã trưởng thành, đã là một người lớn có thể một mình đảm đương một phía.
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn, các bạn thật sự không chú ý tới câu “Tháng sau sẽ mười tám” ở chương trước sao?
Hết chương 56.