Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 2: Chương 2




“Thật đúng là nhóc lừa đảo.”

Edit: Rea

—————

Điều tốt nhất khi trò chuyện với một người cha là gì? Đương nhiên là con y rồi Hạ Kiến Vi dễ dàng có được không ít thông tin của Lục Tri từ Lục Thâm, cũng vòng vo muốn có wechat của Lục Tri.

Lục Thâm: Tri rất ít khi khiến tôi nhọc lòng, nó có thành tích học tập rất tốt, năm nào cũng lấy được học bổng, cũng chưa bao giờ cãi nhau với tôi, cũng không phản nghịch chút nào. Tôi cũng là một giáo viên, mấy đứa nhỏ lớp tôi cũng trạc tuổi nó, đứa nào đứa nấy đều rất nghịch ngợm. Tôi có hơi lo nó không có bạn bè gì, hiện tại cũng không thích nói chuyện, rõ ràng là khi còn bé luôn dính lấy tôi gọi ba.

Từ lời nói của Lục Thâm, Hạ Kiến Vi hoàn toàn nhận ra rằng có lẽ Lục Tri chính là con nhà người ta trong miệng người lớn, thành tích học tập xuất sắc, có ngoại hình đẹp, biết chơi bóng rổ, còn tham gia đại hội thể thao của trường thì luôn giành được hạng nhất, phụ huynh, thầy cô và bạn học không ai là không thích cậu, tuy tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, nhưng cái này cũng không gây trở ngại gì đến việc người thích cậu xếp hàng dài đến tận trường học bên cạnh.

Hạ Kiến Vi không khỏi nhớ tới lúc mình còn đi học, đánh nhau gây chuyện, trốn học đua xe, các môn khác ngoại trừ ngữ văn và tiếng Anh ra thì quanh năm đều đèn đỏ.

Hạ Kiến Vi gửi lời mời kết bạn wechat với Lục Tri, nhưng đáng tiếc vẫn chưa được chấp nhận, hôm nay không phải cuối tuần nên chắc là cậu đang đi học.

Hạ Kiến Vi thay quần áo rồi đến “Lương thần mỹ cảnh”, đó là quán mà anh mở, làm ăn cũng không tệ lắm.

“Ông chủ, anh đến rồi.” Nhân viên quán thấy Hạ Kiến Vi đẩy cửa vào thì niềm nở cười với anh.

“Ừ, vẫn vậy.” Hạ Kiến Vi nói xong thì đi đến chỗ mà anh hay ngồi.

Nhưng mà không ngờ lại có một người ngồi đó đang cúi đầu đọc sách, trên bộ đồng phục màu xanh trắng đan xen có in mấy chữ to, Hạ Kiến Vi tập trung nhìn, thì ra là tên trường.

Nhân viên quán bưng cà phê Hạ Kiến Vi thường uống đi tới thì thấy trên ghế riêng của ông chủ có thêm người, cô lập tức đi lên nói với người nọ: “Xin lỗi, đây là chỗ dành cho ông chủ chúng tôi, không mở cho người ngoài.”

Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhân viên quán vừa thấy mặt đối phương thì lập tức nói lắp.

“Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”

“Không cần, em ngồi đi, tôi có thể ngồi bên cạnh.” Hạ Kiến Vi bảo nhân viên quán đặt cà phê của mình một bên trên bàn.

“Tri, em còn nhớ tôi không?” Hạ Kiến Vi nhẹ giọng dò hỏi.

Lục Tri đánh giá Hạ Kiến Vi, tựa hồ là đang nhớ anh là ai.

“Chú Hạ ạ.”

Mặt Hạ Kiến Vi giãn ra, “Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”

“Xin cứ tự nhiên.” Lục Tri biết vị trước mắt này là đối tượng xem mắt của ba mình, gần đây ba cậu vẫn luôn cầm điện thoại nói chuyện phiếm với vị này, rất có khả năng sẽ trở thành cha dượng của cậu.

Lục Tri cũng không bài xích, khi còn nhỏ cậu không hiểu chuyện vẫn luôn cảm thấy người khác sẽ cướp mất ba mình, nhưng hiện tại cậu đã trưởng thành, tự nhiên sẽ biết ba cũng cần có người bên cạnh, cậu rất vui lòng có người có thể cùng ba cậu chiếu cố lẫn nhau, mà người trước mắt này bộ dáng ngược lại rất đẹp trai, thoạt nhìn cũng rất biết tôn trọng người khác.

“Cảm ơn.” Hạ Kiến Vi kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện Lục Tri.

“Hôm nay không phải cuối tuần nhỉ? Sao em không đi học?” Hạ Kiến Vi tiện tay lấy một quyển sách xuống rồi mở ra, nhẹ giọng nói chuyện cùng Lục Tri.

“Trường học tổ chức đại hội thể thao.”

Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua cuốn sách của Lục Tri, thì ra là cậu đang học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh, thật là đứa nhỏ chịu khó cố gắng.

Hạ Kiến Vi không tiếp lời Lục Tri nữa, mà tự mình đọc sách của mình.

Lục Tri vốn tưởng rằng Hạ Kiến Vi còn sẽ cùng mình trò chuyện thêm vài câu, dù sao thì những người bạn khác của ba cậu đều như vậy, hận không thể dò hỏi tới cùng, lôi tổ tông tám đời nhà cậu ra hỏi một lần.

Nhưng cậu rất thích sự yên tĩnh này, bản thân không cần phải căng da đầu đi ứng phó với mấy người lớn.

Trong lúc đó Hạ Kiến Vi có đi ra ngoài nhận điện thoại, nhưng rất nhanh đã trở về, mãi cho đến giờ cơm chiều thì Hạ Kiến Vi mới mở miệng nói với Lục Tri: “Đã đến giờ cơm chiều rồi, học một buổi trưa cũng nên nghỉ ngơi một chút. Gần đây có một nhà không tồi, em có hứng thú đi nếm thử không?”

Lục Tri đứng dậy, cất sách vào trong cặp, “Cảm ơn chú Hạ, nhưng tôi nên về nấu cơm, lát nữa ba sẽ về nhà ăn cơm.”

“Vậy sao, thế lần sau có cơ hội sẽ dẫn em đi. Nhưng hiếm khi thấy một cậu bé còn có thể nấu cơm như vậy.” Hạ Kiến Vi tiến lui có chừng mực, cũng không ép Lục Tri.

“Tôi cũng chỉ có thể làm quen mà thôi.” Lục Tri cất hết đồ đạc, sau khi tạm biệt Hạ Kiến Vi thì rất nhanh đã biến mất ở trên đường.

Hạ Kiến Vi cúi đầu nhìn điện thoại một chút, giao diện WeChat hiện đối thoại giữa anh và Lục Thâm.

Lục Thâm: Hôm nay phải trông tiết tự học buổi tối, không thể về nhà ăn cơm chiều với Tri được.

“Thật đúng là nhóc lừa đảo.”

Hạ Kiến Vi cầm điện thoại lên xe, gọi điện cho Diêm Hồng Phi, Diêm Hồng Phi đang định đi ra ngoài kiếm ăn, thế là hai người ăn nhịp với nhau, hẹn chỗ cũ ăn cơm.

Hạ Kiến Vi mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì Diêm Hồng Phi cũng tới, mới vừa ngồi xuống đã tu ừng ực một ly nước, “Tao đạp xe đạp đến đây, không ngờ gần đây lại đang sửa đường, hại tao lại phải vòng thêm một vòng nữa, nếu biết sớm thì tao đã ngồi xe thuê đến rồi.”

Hạ Kiến Vi vỗ bụng của hắn một cái, “Mày mới hai mươi tám mà đã có bụng bia rồi, sớm nên rèn luyện nhiều hơn.”

“Cái gì mà bụng bia, toàn là nói bừa, tao đây là vì chuẩn bị cho mùa đông chứ đâu, hơn nữa tao còn là một lập trình viên, nghề kỹ thuật mà mày bảo tao rèn luyện không phải là muốn mạng tao sao?”

Hạ Kiến Vi vẫy tay ra hiệu người phục vụ có thể mang đồ ăn đến, quay đầu nói với Diêm Hồng Phi: “Tao cảm thấy không qua mấy năm nữa là mày sẽ thành như ba mày.”

Ba Diêm Hồng Phi không chỉ chống đỡ cái bụng bia tương đương thai phụ mà còn hói đầu, Diêm Hồng Phi bỗng nhiên cảm giác trên đầu mình chợt lạnh, vội vàng sờ tóc.

“Mày vẫn đừng nói, gần đây tao phát hiện hình như trên sàn nhà thật sự có không ít tóc.” Sinh mệnh của Diêm Hồng Phi hai mươi tám tuổi bỗng nhiên cảm giác được một tia nguy cơ.

“Lúc về tao sẽ mua một hộp King X* về dùng.”

(*chắc là thuốc mọc tóc, tui tra không ra)

“Mày ít thức hơn hai ngày đêm còn tốt hơn dùng mấy cái King gì đó.” Hạ Kiến Vi có thói quen mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, đám bạn của anh buổi tối hẹn anh ra ngoài chơi trên cơ bản đều không hẹn được người.

“Người già như mày không hiểu lạc thú thức đêm của người trẻ tụi tao, mày chính là ở cùng với ông nội lâu nên đã bị đồng hóa rồi.”

Đồ ăn vừa lên tới, Diêm Hồng Phi nhanh chóng gắp một chiếc đũa thịt.

“Đúng rồi, cũng lâu rồi tao không đi thăm ông cụ, thân thể ông thế nào?” Diêm Hồng Phi có quan hệ thân thiết với Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi là do ông nội anh nuôi dưỡng, Diêm Hồng Phi cũng không ít lần đến nhà Hạ Kiến Vi ăn chực, có quan hệ khá tốt với ông nội Hạ Kiến Vi.

“Vẫn thế, mày có thời gian thì đi thăm ông.” Hạ Kiến Vi nhàn nhạt nói.

Diêm Hồng Phi nhìn bộ dạng Hạ Kiến Vi liền biết thân thể ông cụ có khả năng không được tốt, “Ừ, ngày mai tao sẽ đi, mang cho ông nội chúng ta món ông thích ăn.”

“Mày đừng cho ông ăn ngọt, ông có hỏi mày thì mày cũng không được phép cho.” Hạ Kiến Vi dặn dò nói.

“Được, tao biết rồi. Mày nói cho tao đi, chuyện con trai của đối tường xem mắt là như thế nào? Thật sự nhìn trúng người ta à?”

Hạ Kiến Vi gật đầu, “Ừ, mày còn nhớ đứa nhỏ tao gặp ở quán bar lần trước không?”

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ, ấn tượng khắc quá sâu.”

Hạ Kiến Vi liếc nhìn Diêm Hồng Phi một cái, nói: “Chính là em ấy.”

Diêm Hồng Phi trừng mắt, cơ hồ muốn trừng rớt con mắt ra ngoài cửa sổ, “Đậu má, thiệt luôn? Thế giới này cũng quá nhỏ rồi, này mà cũng có thể gặp được.”

“Đứa nhỏ đó bao lớn rồi? Sẽ không thật sự là vị thành niên đó chứ.”

Tay Hạ Kiến Vi bưng chén canh khựng lại, hình như anh thật sự quên hỏi Lục Thâm vấn đề này.

“Không biết nữa, không chừng là vậy.”

“Tao nói này Kiến Vi, mày nghĩ cho kỹ đi, ta dù thế nào cũng không thể xuống tay với vị thành niên đâu.” Diêm Hồng Phi có cảm giác lo lắng sâu sắc đối với mối tình đầu hiếm thấy của người anh em.

Hạ Kiến Vi nhíu mày, thản nhiên nói: “Tao có thể chờ em ấy lớn lên.”

Diêm Hồng Phi tức khắc cảm thấy có chút ê răng, “Lỡ như người ta chê mày già thì sao? Hơn nữa đứa nhỏ kia có phải là gay hay không còn là một chuyện khác.”

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì ngẩn ra, đúng vậy, sao anh lại quên mất, ngộ nhỡ Lục Tri là trai thẳng thì phải làm sao bây giờ? Kêu anh bẻ cong trai thẳng? Mi tâm Hạ Kiến Vi cau lại, vẫn là quên đi, quá không có đạo đức, cụ nội sẽ báo mộng tới giảng đạo anh.

“Mày đừng có mà đả kích lòng nhiệt huyết của tao.”

Diêm Hồng Phi bĩu môi, “Tao chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Ăn cơm còn không bịt được miệng mày, mày với Du Phinh Phinh lại xảy ra chuyện gì?”

Diêm Hồng Phi xoa mặt một cái, nói: “Chậc, vẫn là trách lần chúng ta đi bar tối hôm đó, thật sự, tao vất vả lắm mới lôi được mày ra uống rượu một lần, mà trùng hợp ngày đó tao quên là sinh nhật của Du Phinh Phinh. Sau đó cô ấy liền nổ mạnh, dưới sự tức giận bỏ chạy một mạch, không phải tao đã nhận lỗi rồi sao, sinh nhật mỗi năm đều qua, có ý gì chứ. Tại sao tính khí cô ấy lại lớn như vậy.”

“Tao cảm thấy đây chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, phía trước đọng lại quá nhiều, nên sớm bùng nổ đi.”

“Kiến Vi, mày cũng đủ hiểu Du Phinh Phinh rồi đó, cô ấy thật sự lôi lại chuyện cũ với tao, mày biết cô ấy có thể nói bao nhiêu không? Thế mà cô ấy lại nói tao luôn nằm trong chăn đánh rắm thối đến cô ấy, tao nằm trên giường không đánh rắm trong chăn chẳng lẽ còn chỉ vì đánh rắm mà xốc chăn lên rồi dẩu mông phóng sao? Mày xem cô ấy còn không nói đạo lý.”

Hạ Kiến Vi: “...”

“Chúng ta đang ăn cơm, mày có thể đừng nói loại đề tài này không?”

“Ầy, nhưng cô ấy cứ mắng tao như vậy, thật là tức chết tao rồi.” Diêm Hồng Phi một bên tức giận một bên còn ăn đến vô cùng vui vẻ.

Hạ Kiến Vi cũng không biết nên nói hắn tâm lớn hay là thiếu tâm nhãn*.

(*dùng để chỉ những người làm việc gì cũng không có cơ sở, không tính đến hậu quả)

“Vậy mày có biết Du Phinh Phinh chạy đi đâu không?”

“Đi Pháp, hôm qua tao còn thấy cô ấy đăng trên vòng bạn bè, uống cà phê bên bờ sông Seine chứ đâu. Tao like cho cô ấy thì cô ấy lại block tao, mày nói xem có phải cô ấy bị ngốc không, tao like cho cô ấy mà cô ấy còn block tao được.”

Hạ Kiến Vi cảm thấy mình thật sự phục hai vợ chồng nhà này.

“Mày không tính đi tìm cô ấy sao?”

“Tao mới không đi tìm cô ấy đấy, cô ấy vậy mà lại nói tao đánh rắm thối, tao còn không ghét bỏ cái mông to của cô ấy hay dồn tao xuống giường đâu.”

Hạ Kiến Vi: “...”

Anh thế mà lại không thể nói gì thêm.

Hai người ăn cơm chiều xong thì ai về nhà nấy, trước khi đi Diêm Hồng Phi còn nói với Hạ Kiến Vi: “Nếu Du Phinh Phinh lại đăng lên vòng bạn bè thì mày nhớ dặn cô ấy ít ăn đồ ăn Pháp lại, dạ dày cô ấy không tốt, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy.”

Hạ Kiến Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đút một miệng cẩu lương, anh vốn định về thẳng nhà, nhưng khi nhìn đèn neon ngoài cửa sổ thì lại ma xui quỷ khiến lái về hướng quán bar.

Hết chương 02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.