Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 54: Chương 54: Hạ Kiến Vi đang muốn một danh phận từ Lục Tri




Edit: Rea

—————

“Bác sĩ Phương, dạo này ông nội ăn càng ngày càng ít, có biện pháp nào không?”

Hôm nay bác sĩ Phương đến nhà kiểm tra sức khỏe cho Hạ Dĩ Lương theo thường lệ. Từ phòng Hạ Dĩ Lương đi ra, Hạ Kiến Vi mời bác sĩ Phương ngồi xuống, cùng ông trao đổi về bệnh tình của Hạ Dĩ Lương.

“Gần đây thời tiết chuyển nóng, mùa hè người già giảm cân là chuyện bình thường, với lại sức khỏe của ông Hạ ngày càng sa sút, chỉ có thể cố sức cho ông ấy ăn một ít món ông ấy muốn, nếu thật sự ăn không vô cũng không cần miễn cưỡng ông ấy.” Bác sĩ Phương dặn dò.

Hạ Kiến Vi không thể rõ ràng bệnh tình của Hạ Dĩ Lương hơn, nói thật, anh vốn cho rằng Hạ Dĩ Lương có khả năng không chống đỡ được qua Tết Âm Lịch, nhưng chỉ chớp mắt đã sắp đến mùa hè, Hạ Kiến Vi không khỏi có lòng tham hy vọng Hạ Dĩ Lương có thể ở bên anh lâu hơn một chút.

“Ừm, tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ Phương.”

“Không phiền, đó là trách nhiệm của tôi.”

Hạ Kiến Vi bảo dì Hứa tiễn bác sĩ Phương ra ngoài, còn mình thì vào phòng của Hạ Dĩ Lương.

Anh nghĩ rằng Hạ Dĩ Lương đang ngủ, nhưng khi mở cửa lại thấy Hạ Dĩ Lương vẫy tay với anh.

“Ông nội.” Hạ Kiến Vi đi đến ngồi xổm bên mép giường Hạ Dĩ Lương.

Hạ Dĩ Lương giơ tay xoa đầu anh, xúc cảm ấm áp khô ráo trên đầu không khỏi làm hốc mắt Hạ Kiến Vi nóng lên.

“Có rảnh thì hãy dẫn đứa nhỏ đó đến gặp ông.”

Hạ Kiến Vi biết người Hạ Dĩ Lương nói là Lục Tri, “Được, hôm nào con hỏi em ấy một chút.”

“Nếu đứa nhỏ đó không muốn tới, con cũng đừng cố ép người ta. Ông chỉ muốn gặp cậu ấy, không có ý gì khác, người đầu tiên Kiến Vi của chúng ta thích, ông nội gặp rồi sau này cũng dễ ăn nói với bà nội của con.” Trong giọng Hạ Dĩ Lương chứa ý cười.

Hạ Kiến Vi lại nắm lấy bàn tay khô gầy của ông, “Ông nội, người đừng nói bậy, lần sau con đi gặp bà nội sẽ tự mình nói với bà.”

Hạ Dĩ Lương mỉm cười, không nói gì.

“Ông hơi mệt...” Hạ Dĩ Lương còn chưa dứt lời thì đã ngủ mất rồi.

Hạ Kiến Vi đưa tay bắt mạch của Hạ Dĩ Lương, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của ông, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi rời khỏi chỗ của Hạ Dĩ Lương, Hạ Kiến Vi gọi điện thoại cho Diêm Hồng Phi, hẹn anh ta gặp mặt ở một quán cà phê.

Diêm Hồng Phi thở hồng hộc chạy tới nơi anh ta và Hạ Kiến Vi hẹn nhau.

“Phụ nữ đúng là quá đáng sợ, tao đã dành cả buổi sáng để đi dạo với mẹ tao và Du Phinh Phinh, làm sao mà họ có thể đi dạo như vậy, còn mang những đôi —— cao, đôi —— giày cao gót mỏng như thế. Cũng may là mày gọi điện cho tao, cứu tao thoát khỏi biển lửa.”

Khó trách Diêm Hồng Phi lao tới như chạy thoát thân.

“Mày thật sự nên vận động đi, nhìn cái bụng của mày kìa, nó ngày một to hơn, ai không biết còn tưởng Du Phinh Phinh làm mày mang thai.” Hạ Kiến Vi vỗ cái bụng béo ục ịch của Diêm Hồng Phi.

Diêm Hồng Phi nghe vậy sợ run cả người, “Mày nói tao mới nhớ, có một khoảng thời gian Du Phinh Phinh rất thích đọc tiểu thuyết, có một lần lúc tao quét dọn vệ sinh lật thử một trang, tiện tay lật thì thấy nội dung một người đàn ông đang sinh con, làm tao sợ tới mức lập tức ôm chặt Diêm Tướng Quân nhà tao. Lúc đó có lần tao còn nghi Du Phinh Phinh ngấp nghé hoa cúc của tao nữa, làm tao ngủ cũng không dám đưa mông về phía cô ấy.”

Không thể không nói Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh có thể ở bên nhau cũng không phải không có lý do gì. Mặc dù Diêm Hồng Phi luôn ngoài miệng quở trách khuyết điểm của Du Phinh Phinh, nhưng vẫn có thể bao dung Du Phinh Phinh, mà cũng vất vả cho Du Phinh Phinh không rời không bỏ đứa trẻ Diêm Hồng Phi thiểu năng trí tuệ này.

Diêm Hồng Phi gọi một ly cà phê, lúc này mới nhớ Hạ Kiến Vi tìm anh ta chắc hẳn là có chính sự.

“Đúng rồi, xảy ra chuyện gì sao? Hiếm khi thấy mày hẹn tao gặp mặt ở một nơi như thế này.” Diêm Hồng Phi hỏi.

Hạ Kiến Vi uống một hớp cà phê, nụ cười trên mặt tắt dần, Diêm Hồng Phi thấy vẻ mặt này của anh là biết chuyện hẳn là rất nghiêm trọng.

“Ừ, mấy ngày này mày với Du Phinh Phinh cùng đi thăm ông nội đi.”

Trong lòng Diêm Hồng Phi lộp bộp một tiếng, ngón tay hơi gập lại, sau một hồi lâu mới mở miệng, “Được, ngày mai tụi tao sẽ đi, đúng lúc đồng nghiệp của Du Phinh Phinh vừa tặng một hộp sơn trà, tao nhớ ông nội của chúng ta rất thích ăn, ngày mai tao sẽ đem qua đó cho ông.”

Hạ Kiến Vi gật đầu, “Được, dạo này ông ăn không vô, có thể ăn ít trái cây cũng tốt.”

Diêm Hồng Phi mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, “Đã... nghiêm trọng như vậy sao?”

Hạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười máy móc.

“Có thể kéo dài đến tận bây gờ đã rất ngoài dự liệu rồi.”

Mũi Diêm Hồng Phi chua xót, “Đừng cười, còn khó coi hơn cả khóc nữa.”

“Xin lỗi.” Giọng nói của Hạ Kiến Vi hơi khàn khàn.

Hai người yên lặng ngồi một lúc, không ai nói với ai câu nào.

Bỗng dưng Diêm Hồng Phi trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại đột nhiên quay đầu lại, Hạ Kiến Vi cũng vô thức muốn nhìn xem ngoài cửa sổ có gì.

“Kiến Vi!” Diêm Hồng Phi muốn giữ anh lại, đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi.

Hạ Kiến Vi liếc mắt một cái là thấy hai người bên kia đường bên ngoài cửa sổ.

Thiếu niên mặt mày như họa cùng với thiếu nữa duyên dáng yêu kiều, hai người sóng vai đi dưới cái nắng oi bức, nói nói cười cười, quả là xứng đôi vừa lứa.

Hạ Kiến Vi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, “Tao ra ngoài một lát, mày đừng đi theo.”

“Kiến Vi! Mày đừng kích động!” Diêm Hồng Phi muốn kéo anh lại, nhưng Hạ Kiến Vi ỷ vào đôi chân dài của mình, chỉ chớp mắt đã ra khỏi quán cà phê.

“Thưa anh, phiền anh tính tiền ạ.”

Diêm Hồng Phi vừa muốn đuổi theo đã bị người phục vụ ngăn lại, anh ta không thể không sốt ruột tính tiền, đến khi đuổi theo ra ngoài thì đã không thấy người đâu.

Hạ Kiến Vi ra khỏi quán cà phê, đuổi kịp hai người Lục Tri, sau đó giả vờ kinh ngạc gọi Lục Tri một tiếng.

“Tri?” Anh gọi, quả nhiên Lục Tri đã dừng bước chân.

“Đúng thật là em, bảo sao tôi thấy bóng lưng nhìn quen quen.” Hạ Kiến Vi đến gần Lục Tri, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường hoàng, ngược lại làm cho Trần Uyển Ương ở bên cạnh có chút tò mò anh là ai, cô nhớ gia cảnh Lục Tri bình thường, làm sao có thể quen biết người như vậy.

“Chú Hạ, thật trùng hợp.” Lục Tri cũng hơi kinh ngạc sẽ tình cờ gặp được Hạ Kiến Vi trên đường.

“Tôi hẹn chú Diêm của em ở bên này, đáng tiếc vừa mới bị cho leo cây, hai đứa muốn đi đâu chơi sao? Tôi đưa hai đứa đi.” Hạ Kiến Vi không hề áy náy quăng một cái nồi cho Diêm Hồng Phi.

Lục Tri nghĩ thầm nhanh chóng làm xong việc rồi về cũng tốt, thế nên cậu đồng ý với Hạ Kiến Vi.

“Chúng tôi muốn đi mua ít đồ, nếu chú không phiền.”

Hạ Kiến Vi vui vẻ khi thấy thành công, lại nói với nữ sinh bên cạnh Lục Tri: “Tôi là chú của Tri, họ Hạ.”

Trần Uyển Ương có phần mất tự nhiên, nhưng vẫn chào hỏi một cách lịch sự, “Chào chú Hạ, cháu tên là Trần Uyển Ương.”

Hạ Kiến Vi đưa hai người bọn họ đến bãi đậu xe, chỉ hai ba câu đã biết được hai người họ sẽ đi làm gì.

“Vừa khéo đồ hai đứa nói tôi đều biết chỗ mua, để tôi đưa cả hai đến đó.”

Mặc dù Trần Uyển Ương có hơi tiếc nuối không thể ở một mình với Lục Tri, nhưng vừa nghĩ đến việc mình nhảy vọt* đến mức gặp được phụ huynh, trong lòng vẫn có phần e lệ cùng kích động.

(raw: bốn bỏ năm lên, nghĩa là làm tròn)

“Cảm ơn, làm phiền chú.” Trần Uyển Ương ngồi ở ghế sau nói cảm ơn Hạ Kiến Vi.

“Không cần khách sáo, chỉ là việc nhỏ, trong lớp chỉ cử hai đứa ra ngoài mua đồ thôi sao?”

Trần Uyển Ương lắc đầu, nói: “Không ạ, còn có mấy bạn học nữa, chúng cháu chia nhau làm sẽ nhanh hơn một chút.”

Thật ra mấy bạn học kia đều biết tâm tư của cô, cố ý tạo cơ hội cho cô ở một mình với Lục Tri, đáng tiếc đã lãng phí tấm lòng của mọi người.

Có Hạ Kiến Vi ở đây, đồ đạc rất nhanh đã mua xong, hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn không ít.

Hạ Kiến Vi nhân tiện mời bọn họ trà sữa ở gần đó, sau khi hỏi Trần Uyển Ương muốn vị gì thì Hạ Kiến Vi trực tiếp đi xếp hàng.

“Này, sao chú cậu không hỏi cậu?” Trần Uyển Ương nghi hoặc hỏi.

“Chú ấy biết vị tôi thích.” Lục Tri vừa nói lời này ra, trong lòng lại bỗng kinh ngạc một chút, bắt đầu từ khi nào mà cậu đã bất tri bất giác quen với sự chăm sóc chu đáo của Hạ Kiến Vi đối với mình.

Khuôn mặt trắng nõn của Trần Uyển Ương dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nhiễm một rặng mây đỏ, “Chú của cậu đối với cậu thật tốt, trông chú ấy còn rất trẻ.”

Lục Tri liếc cô một cái, trong lòng không hiểu sao thấy hơi khó chịu, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừ.”

Trần Uyển Ương nghĩ mọi cách để tìm đề tài, nhưng phản ứng của Lục Tri đều lạnh nhạt, sau cùng cô cũng có chút mệt mỏi, cũng không nói lời nào nữa.

Mặc dù đã sớm biết tính tình của Lục Tri là như thế, nhưng trải nghiệm một cách gần gũi thật sự rất khiến người ta thương tâm.

Hạ Kiến Vi đưa trà sữa của Trần Uyển Ương cho cô, Trần Uyển Ương cầm lấy bằng hai tay, “Cảm ơn chú.”

“Không cần khách sáo.” Hạ Kiến Vi lại đưa sữa bò của Lục Tri cho cậu, “Là vị mới ra, lần trước em nói muốn uống, may là vẫn chưa bán hết.”

“Cảm ơn.” Lục Tri nhận lấy, lại thấy Hạ Kiến Vi không mua gì, “Chú không uống sao?”

Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Tôi không thích uống những thứ này.”

Quả thật Hạ Kiến Vi đã qua cái tuổi thích uống mấy món này rồi, Trần Uyển Ương nghe vậy, nhất thời cảm thấy trên mặt nóng lên, sâu sắc cảm nhận được trong mắt đối phương, mình và Lục Tri chính là trẻ con.

Lục Tri uống một ngụm sữa bò, nheo nheo mắt, Hạ Kiến Vi nhìn phản ứng của cậu là biết cậu rất thích, trong mắt không khỏi chứa ý cười.

“Ngon không?”

“Ừm.” Lục Tri bỗng đưa sữa bò tới trước mặt Hạ Kiến Vi, “Chú nếm thử không?”

Hạ Kiến Vi hơi sửng sốt, nhìn lom lom Lục Tri, nếu Lục Tri không ngại, đương nhiên anh cầu còn không được.

Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú vào đôi mắt Lục Tri, sau đó uống một ngụm, nói đầy ẩn ý: “Ngon.”

Trần Uyển Ương ngồi ở bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy hai người này hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói là kỳ lạ chỗ nào.

Có lẽ là vì một người lạnh nhạt như Lục Tri thế mà lại chia sẻ đồ uống của mình cho người khác.

Hạ Kiến Vi dẫn cả hai đi ăn trưa, dù Trần Uyển Ương đã ngượng ngùng từ chối vài lần nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Kiến Vi đưa theo cùng ăn trưa.

Sau bữa trưa, Hạ Kiến Vi đưa Trần Uyển Ương về nhà.

“Chú Hạ, cảm ơn chú đã đưa cháu về.”

Trần Uyển Ương nói cảm ơn với Hạ Kiến Vi, rồi mới vẫy tay tạm biệt Lục Tri.

“Là một cô bé rất lễ phép.” Hạ Kiến Vi lái xe, mãi cho đến khi không nhìn thấy người qua kính chiếu hậu, anh mới mở miệng.

Lục Tri không tiếp lời, vẫn luôn đợi đến lúc ô tô dừng chờ đèn giao thông, cậu mới đột nhiên mở miệng nói: “Chú vẫn chưa hề hỏi tôi quan hệ giữa tôi và cậu ấy là gì.”

Hạ Kiến Vi khẽ cong khóe môi, nói: “Vậy tôi có thể hỏi không?”

Anh đây là đang hỏi Lục Tri, anh có tư cách, có lập trường đi hỏi vấn đề này không? Hạ Kiến Vi đang muốn một danh phận từ Lục Tri, hoặc nên nói là một đáp án.

Hết chương 54.

————————

R: Vì đã biết được ý kiến của mn nên tui đã xoá phần hỏi ý để không bị ngắn chương nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.