Edit: Rea
—————
Thấy thời tiết ngày càng lạnh, Hạ Kiến Vi từ trong quán đi ra rụt cổ lại, thời tiết này cũng không có cách nào lái xe mô tô chở Lục Tri để tỏ ra ngầu được.
Với lại kể từ lần trước anh đưa Lục Tri về nhà cũng đã hai tuần rồi không liên lạc với Lục Tri, anh gửi tin wechat cho cậu, không biết là học sinh cấp ba bận quá hay là nói Lục Tri cố tình trốn tránh anh, tóm lại là không có trả lời anh.
Chẳng lẽ lần trước mình dọa người ta rồi?
Hạ Kiến Vi nhìn thời gian, quyết định đến quán bar một chuyến, đúng lúc hôm nay là thứ sáu, buổi tối có Lục Tri hát.
Trên đường gần đến quán bar, Hạ Kiến Vi nhận được điện thoại của Diêm Hồng Phi, anh ta nói là bị mẹ đột kích, chuyện Du Phinh Phinh đã bị bại lộ.
“Gừng càng già càng cay mà.” Hạ Kiến Vi không khỏi cảm thán nói.
“Nhưng mẹ tao cay quá mức, tao đã lớn như vậy rồi, là một người đàn ông đã kết hôn, vậy mà bà ấy lại lấy móc phơi đồ nhà tao đánh mông tao! Bây giờ mông tao còn đau đấy!”
Hạ Kiến Vi nghe vậy thì thầm thương tiếc cái mông của Diêm Hồng Phi một chút.
Lại nghe Diêm Hồng Phi nói: “Bà cô Du Phinh Phinh kia cũng thật là, cô ấy kéo tao vào blacklist, vậy mà điện thoại của mẹ tao cô ấy nhận rất nhanh! Cũng không biết nói cái gì với mẹ tao mà bây giờ mẹ tao cứ một mực bảo tao bay qua Pháp đón Du Phinh Phinh về! Tao thật sự có nhiều tiền để đốt mới có thể chạy tới.”
“Hôm nay trời cũng đã trở lạnh, mày còn chưa dỗ được người trở về, cũng lợi hại đấy.” Hạ Kiến Vi không khỏi lên tiếng châm biếm nói.
“Đâu ra tất cả đều là nồi của tao rồi, rõ ràng là Du Phinh Phinh bụng dạ hẹp hòi, lâu như vậy mà còn chưa hết giận, hơn nữa cô ấy cũng không cho tao cơ hội, chỗ nào cũng kéo tao vào blacklist, tao căn bản không liên lạc được với cô ấy. Mày nói xem không phải là cô ấy muốn ly hôn với tao đó chứ?” Diêm Hồng Phi nói đến đoạn sau thì không khỏi bắt đầu thấy lo lắng.
Hạ Kiến Vi cảm thấy Diêm Hồng Phi suy nghĩ nhiều quá, Du Phinh Phinh và Diêm Hồng Phi chính là một đôi hoan hỉ oan gia, nếu nói ly thân thì Du Phinh Phinh làm được, chứ mà ly hôn thật thì chắc chắn Du Phinh Phinh sẽ không.
Hai người này cãi nhau ầm ĩ nhiều năm như vậy, trên thực tế thì tình cảm rất tốt.
“Bây giờ mày biết lo lắng rồi? Không phải tim rất lớn sao?”
Diêm Hồng Phi vừa nghe thấy lời này của Hạ Kiến Vi, cảm giác nguy cơ càng nặng nề.
“Không được, tao phải đi tìm Du Phinh Phinh, nữ hán tử như cô ấy ngoài tao ra thì sẽ còn ai trăm y ngàn thuận cô ấy chứ, lỡ như sau này mắt mù tái hôn gả cho tên cặn bã thì làm sao bây giờ!”
Hạ Kiến Vi thật sự cảm thấy năng lực não bổ của Diêm Hồng Phi người này quá mạnh, điển hình là kiểu liếc mắt nhìn nhau một cái ngay cả sau này con cái học ở đâu cũng đã nghĩ kỹ rồi.
“Đúng rồi, nếu sinh nhật của mày mà tao không ở trong nước thì tao sẽ gửi quà cho mày.” Diêm Hồng Phi chợt nhớ tới chuyện này.
Diêm Hồng Phi không nói, đúng thật là Hạ Kiến Vi đã quên mất, sắp tới sinh nhật của anh rồi.
“Được rồi, miễn là quà đến, còn người tới hay không cũng không sao cả.”
Diêm Hồng Phi không thể nhịn được nữa, “Hạ Kiến Vi cái đồ trai đểu này, kéo quần lên là không nhận người.”
Hạ Kiến Vi thành thạo, “Vậy mày lộ mông ra trước cho tao nhìn xem có đáng giá để tao cởi quần hay không.”
“Mày cái tên gay chết tiệt này!”
Pha trò với Diêm Hồng Phi một lát, rất nhanh đã đến quán bar.
Hạ Kiến Vi vừa mới xuống xe đã bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt, anh không khỏi giấu cằm mình vào chiếc áo len cao cổ.
Lúc này là thời điểm quán bar chật ních người, Hạ Kiến Vi đi vào thì bị một làn hơi nóng bao trùm, người đang trên sân khấu hát đúng là Lục Tri.
Hôm nay Lục Tri rất khác, tóc của cậu có hơi rối, kiểu tóc thường ngày thoải mái gọn gàng dùng keo xịt tóc vuốt lên, ánh đèn quét qua dường như còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, chắc là bên trên có rắc phấn vàng, dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh.
Khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ của cậu có trang điểm, mắt phượng hẹp dài được tạo chiều sâu bằng eyeliner và phấn mắt lung linh, làm cậu trông lại có vài phần tà mị. Bên trong cậu mặc một cái áo không tay màu đen, ánh đèn rọi xuống Hạ Kiến Vi mới thấy rõ bên hông cái áo đó vậy mà lại là kiểu lưới! Như ẩn như hiện lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn.
Cậu mặc một chiếc áo khoác da dáng dài màu đen bên ngoài, cũng không biết là ai dạy cậu mà khi hát đến đoạn điệp khúc, cậu lại cởi áo khoác xuống một đoạn, áo da muốn rớt cũng không xong treo trên khuỷu tay cậu, mà nửa đoạn trên cánh tay cứ như vậy lộ ra trong không khí.
Tiếng thét chói tai tại hiện trường vang lên không ngừng, thậm chí còn có người muốn xông lên nhưng bị đám người xem cản lại.
Lục Tri kéo micro xuống, động tác của cậu gọn gẽ lưu loát, lúc ấy mồ hôi trong suốt trên trán dưới ánh đèn rực rỡ giống như hạt pha lê được chiếu sáng, hạt to hạt nhỏ rơi trên mâm ngọc.
Trên tay cầm micro của cậu đeo mấy chiếc nhẫn khoa trương, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên phát hiện Lục Tri không chỉ có mặt đẹp mà ngay cả tay cũng đẹp cực kỳ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo.
Anh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trên sân khấu, nhất cử nhất động của cậu đều làm anh mê muội như vậy, đó là một Lục Tri mà anh căn bản không quen biết, anh tưởng rằng Lục Tri là một ly nước ấm, có lẽ còn hơi lạnh nữa, nhưng anh không ngờ ly nước ấm sau khi được đun nóng lại sẽ làm anh nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Anh nhìn lên Lục Tri trên sân khấu, ngay cả có người đột nhiên đến gần cũng không phát hiện ra.
“Anh Kiến Vi~ đã lâu không gặp đó nha.”
Một mùi nước hoa nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi Hạ Kiến Vi, lúc này anh mới bỗng chốc hồi thần lại, có một người đàn ông trẻ tuổi đang muốn dựa lên người anh.
Hạ Kiến Vi vội vàng duỗi tay đỡ lấy vai anh ta, ngăn cản anh ta ngã về phía mình, “Alban, đã lâu không gặp.”
Alban ném cho Hạ Kiến Vi một ánh mắt quyến rũ, “Anh Kiến Vi cũng đã lâu không tới rồi, người ta chờ anh đến hoa cũng tàn hết luôn.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười xa cách mà không mất lễ phép, nói: “Gần đây bận rộn, tôi đi WC trước, xin lỗi không tiếp được.”
Alban không chỉ không rời đi mà ngược lại còn đuổi theo, vừa rồi hình như anh ta thấy Hạ Kiến Vi có phản ứng? Alban không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay không, dù sao thì ánh đèn nơi này thật sự là quá mờ tối.
Alban bước nhanh đuổi theo, tuy rằng vóc người anh ta không phải là rất cao, nhưng cũng may chân dài, anh ta đi theo Hạ Kiến Vi vào WC, sau đó trở tay đóng cửa lại, tiện thể dời tấm biển nhắc nhở đang quét dọn vệ sinh của WC nữ bên cạnh sang đây.
Anh ta liếm môi, lộ ra một nụ cười nhất định phải có được.
Hạ Kiến Vi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhưng anh cũng không có phản ứng gì nhiều, dù sao thì người đến người đi trong WC cũng là chuyện bình thường.
Anh lấy hai tờ giấy ra lót lên nắp bồn cầu, sau đó ngồi xuống muốn bình ổn lại dục hỏa sôi sục của mình một chút. Anh thật sự không ngờ tới, tốt xấu gì cũng đã là người hai mươi tám tuổi, thế mà chỉ xem Lục Tri hát một bài là anh có thể có phản ứng, cái này cũng quá mức đi, anh cũng không phải như hồi mười mấy tuổi vừa mới dậy thì cọ quần vài cái là có thể có phản ứng, anh đã dậy thì xong không biết bao nhiêu năm, còn có thể dễ dàng nổi lên phản ứng như vậy, chẳng lẽ là gần đây lâu rồi không giải quyết?
Lúc Hạ Kiến Vi đang tự hỏi nhân sinh thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó anh nghe thấy giọng Alban.
“Anh Kiến Vi~ anh ở bên trong đúng không, vừa rồi em thấy anh có phản ứng, để em đến giúp anh nhé.”
Giọng Alban vừa mềm lại vừa dính, tràn ngập tình dục, nếu là gay hẹn chịch thì phỏng chừng đều không thể cự tuyệt Alban, tuy nhiên, dù Hạ Kiến Vi là gay nhưng thật sự là không có hứng thú với kiểu như Alban.
“Không cần, cậu nhìn lầm rồi, tôi chỉ đi WC mà thôi.” Hạ Kiến Vi lạnh nhạt cự tuyệt.
Alban nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm rồi ư? Nhưng cho dù là nhìn lầm thì sao, hôm nay anh ta chặn ở đây, lát nữa Hạ Kiến Vi vừa đi ra thì anh ta sẽ nhào tới, sau đó cởi quần Hạ Kiến Vi xuống, anh ta cũng không tin mình thân kiều thể nhuyễn, kỹ thuật tốt còn không thể giải quyết được Hạ Kiến Vi.
“Vậy thì đúng lúc, em sẽ làm anh Kiến Vi có phản ứng, kỹ thuật của em rất tốt, nhất định sẽ làm anh thoải mái~” Lời nói của Alban giống như cái móc nhỏ, nhưng đáng tiếc Hạ Kiến Vi không chỉ thờ ơ mà còn hơi nổi da gà, ngọn lửa vốn bị Lục Tri gợi lên nháy mắt đã bị một chậu nước lạnh giội dập tắt.
Hạ Kiến Vi thở dài, đứng dậy xả nước bồn cầu, anh vừa mới mở cửa ra thì Alban liền nhào tới, hồi đó Hạ Kiến Vi đi học cũng đánh nhau không ít, xuất phát từ bản năng của cơ thể, anh đồng thời bắt lấy tay Alban, sau đó răng rắc hai cái, chỉ nghe trong WC truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Hạ Kiến Vi tháo khớp tay Alban.
Cảnh tượng lần nữa trở nên vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi, tại cậu đột nhiên nhào tới nên tôi tưởng có người tập kích tôi.” Chuyện này thật sự không thể hoàn toàn trách Hạ Kiến Vi được, ai bảo Alban không hiểu sao nhào lại đây, nhiều bồn cầu như vậy còn chưa đủ để anh ta ngồi một mình sao?
Alban đâu chịu nổi loại oan ức này, khóc sướt mướt đứng cách Hạ Kiến Vi một khoảng thật xa.
“Nếu không thì để tôi đưa cậu về? Rất nhanh thôi.” Hạ Kiến Vi đề nghị nói.
Alban đâu còn dám để Hạ Kiến Vi chạm vào mình, hiện tại anh ta thật sự hối hận xanh cả ruột, anh ta vẫn luôn biết Hạ Kiến Vi là đóa hoa cao lãnh trong giới, chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể hái, nhưng anh ta càng không tin chuyện quái này, không ngờ vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy.
Alban tức giận đến dậm chân tại chỗ, nước mắt chảy ròng, làm lem đi lớp trang điểm mắt của anh ta.
“Vậy cậu nhanh đến bệnh viện khám đi, lần sau gặp thì đưa giấy khám cho tôi, tôi sẽ đền tiền cho cậu. Hoặc là cậu trực tiếp đến tìm Leo bảo anh ta đền cho cậu cũng được, tôi sẽ nói với anh ta một tiếng.” Mặc dù Hạ Kiến Vi không chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng anh vẫn có phong độ tỏ vẻ mình nguyện ý chi trả tiền thuốc men cho Alban.
Alban vừa nghe thế, Hạ Kiến Vi không đưa mình đến bệnh viện thì thôi đi, vậy mà đến tài khoản WeChat cũng không muốn cho mình, trực tiếp chuyển khoản rất thuận tiện, nhưng Hạ Kiến Vi lại cố tình muốn vòng mấy vòng lớn như vậy, còn không phải là không muốn cho anh phương thức liên lạc sao. Alban cảm thấy mình không chỉ tức giận mà còn rất uất ức, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hạ Kiến Vi xấu hổ cực kỳ, “Cái đó, trang điểm mắt của cậu bị lem kìa.”
Alban vừa nghe xong quả nhiên lập tức nín khóc, thất kinh vọt tới trước gương, nhìn thấy mình giống như gấu trúc trong gương, anh ta khóc càng thương tâm hơn.
Hạ Kiến Vi mở cửa, định tìm người đưa Alban đến bệnh viện khám, không ngờ mới vừa bước ra đã gặp phải Lục Tri đi tới trước mặt.
Lục Tri vẫn ăn mặc như khi ở trên sân khấu, hiển nhiên là cậu không nghĩ tới lại có thể gặp được Hạ Kiến Vi ở chỗ này, còn sửng sốt một chút, lúc này mới kinh ngạc gọi một câu: “Chú Hạ.”
Hạ Kiến Vi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên Alban từ trong WC đi ra. Anh ta lập tức xoay mạnh người lại khi nhìn thấy còn có một Lục Tri bên ngoài, cả kinh kêu lên: “Anh Kiến Vi, sao anh không nói bên ngoài có người vậy!”
Lục Tri yên lặng nhìn thoáng qua tấm biển đang quét dọn ở cửa rồi lại nhìn Hạ Kiến Vi và người đàn ông mặc quần jean bó sát kia. Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng Lục Tri vẫn thấy, đôi mắt người đàn ông kia đỏ hoe, mà môi cũng đỏ, hai người cùng nhau ra khỏi WC.
Bên trong đã xảy ra chuyện gì, dường như không cần nói cũng biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Kiến Vi: Tôi không phải, tôi không có, đừng có mà nói bậy.