Duật Vĩ dọn đồ chuyển vào nhà Khánh My cho anh. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Duật Vĩ viết một bảng “Cho thuê phòng trọ ở trước nhà“. Có rất nhiều người đi vào hỏi phòng trọ, thậm chí có các cô gái rất xinh đẹp vào hỏi nhưng Duật Vĩ lại nói vừa có người thuê rồi mãi cho tới khi Linh Lan xuất hiện.
Linh Lan nhấn chuông cửa, đi cùng cô là An Hạ. Cả hai đợi một lúc thì trong nhà sau cánh cổng là một chàng trai, mặc áo phông trắn, quần jeggin bước ra mở cửa. Thú thật lòng là Linh Lan không rõ gương mặt của Duật Vĩ khi đụng xe cô bởi cô vốn không để tâm nhan sắc của Duật Vĩ lúc ấy vào trong mắt. Bản thân cứ cho là vô tình gặp xui xẻo thoáng qua trong đời rồi thôi nhưng An Hạ thì lại nhớ, có điều An Hạ không nói ra chỉ kinh ngạc khi thấy người mở cửa là Duật Vĩ.
Ấn tượng lần thứ hai khi Linh Lan gặp Duật Vĩ là anh rất đẹp trai. Hơn nữa là nhìn rất quen như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng do bản tính vô tâm, không để ý nên nhất thời không nhớ ra.
- Cho hỏi ở đây cho thuê phòng đúng không ạ._ Thái độ Linh Lan khác xa với lần gặp do tai nạn trước đó. Giọng cũng không lạnh lùng và đanh đá như lần trước. Ngược lại rất dịu dàng và ngọt ngào. Duật Vĩ chợt nhận ra giọng của Linh Lan rất hay khi dịu dàng.
Thực ra tính Linh Lan không bánh bèo như thế. Bình thường rất cá tính và bá đạo. Nhưng khi gặp những người lạ, mà bản thân cô cần họ giúp thì cô sẽ giấu đi móng vuốt của cọp cái vào trong. Trở thành con thỏ đầy yếu đuối và nhu nhược. Những điều này chỉ cần người thân xung quanh Linh Lan mới biết. Còn người lạ, chỉ gặp qua vài lần như Duật Vĩ bị lừa là phải.
Thấy Linh Lan dịu dàng như vậy, với lại mục đích Duật Vĩ muốn Linh Lan dọn đến đây sống nên anh nhất thời không chọc điên Linh Lan. Có điều, tại sao Duật Vĩ lại muốn Linh Lan dọn đến đây sống, chính bản thân anh cũng không biết mãi sau này cũng vậy.
- Đúng rồi, em vào trong xem đi.
Duật Vĩ cho Linh Lan và An Hạ vào trong nhà, đóng cổng lại. Linh Lan và An Hạ đi theo Duật Vĩ. Phòng của Linh Lan mướn nằm ở dưới cầu thang. Phòng khá rộng rãi và thoáng mát. Còn có phòng tắm chung trong phòng. Nói chung là một phòng thượng hạnh. Có cả tủ quần áo và giường, trên giường còn có sẵn niệm, vừa nhìn ai cũng đều ưng ý kể cả Linh Lan.
- Phòng bếp em có thể dùng chung với tôi. Tiền phòng là 800 ngàn một tháng, không cần tiền đặt cọc trước._ Duật Vĩ khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa nói.
- Vậy tôi có thể gặp chủ nhà được không?_ Linh Lan quay lại nhìn Duật Vĩ, hỏi.
- Tôi chính là chủ nhà._ Duật Vĩ nghiêm chỉnh nói.
Ngay tức thì Linh Lan cần suy nghĩ lại. Căn phòng tốt lắm đó nhưng nhà chỉ có cô và Duật Vĩ, cô nam quả nữ cô cần suy xét lại. Về điều này An Hạ cũng lo cho Linh Lan nên kêu Linh Lan suy nghĩ lại. Linh Lan nói cần về suy nghĩ lại, hai ngày sau nếu cô đến tức là cô thuê phòng, còn không thì Duật Vĩ cứ cho người khác thuê, sau đó ra về.
Khi Linh Lan về rồi Duật Vĩ bước vào nhà nhìn gương mặt điển trai của mình trong gương. Nhìn tới nhìn lui mặt anh giống những tên dê xòm hay yêu râu xanh lắm sao mà Hoa Lan Nhỏ sợ ở chung với anh? Lúc nãy khi Linh Lan và An Hạ thì thầm, Duật Vĩ đều nghe thấy hết. Nhưng mà dù nhìn ngang dọc thế nào thì mặt anh rất đẹp trai mà. Chẳng phải mấy cô gái trẻ như Hoa Lan Nhỏ của anh luôn thích mấy câu chuyện ngôn tình, được ở chung nhà với soái ca hay sao? Với lại, mấy cô gái trước đến nghe anh là chủ nhà càng muốn thuê, thế tại sao Hoa Lan Nhỏ nghe anh là chủ nhà lại muốn bỏ chạy????
. . .
Trưa ngày hôm sau Duật Vĩ vào công ty thu dọn đồ đạt. Vừa vào tới phòng thấy giấy tờ nhà đất, Khánh My đã đặt trên bàn, Duật Vĩ mở ra xem thì tên anh đã có trong đó. Như lời hứa, Khánh My đã sang nhà cho Duật Vĩ.
- Duật Vĩ, cậu thấy việc Duật Luân cho Diễm Kiều vào công ty làm việc có ổn không?_ Dù Duật Luân đã trấn an nhưng Khánh My vẫn cứ lo
Duật Vĩ thu dọn đồ đạt xong ngồi xuống ghế sofa, dựa vào ghế, chân trái gác lên đùi phải, một dáng ngồi của bậc đế vương.
- Chị yên tâm đi. Anh hai biết anh ấy đang làm gì mà! _ Trái với thái độ lo lắng của Khánh My là sự an nhiên của Duật Vĩ.
- Nhưng mà. . .
- Chúng ta còn Trọng Thể. Trọng Thể yêu anh cả nhiều như thế sẽ không thể đứng về phe Diễm Kiều, dù rằng họ là chị em ruột.
Gì cơ? Trọng Thể và Diễm Kiều là chị em ruột. Bây giờ Khánh My mới biết đấy. Chả trách lúc đầu khi thấy Diễm Kiều, Khánh My cứ có cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi. Hoá ra là gặp Trọng Thể, cả hai người có nét rất giống nhau. Thật tình, chị em nhà đó đều nhắm vào người đàn ông nhà họ Trịnh. Trọng thể thì yêu Duật Thiên say đắm, còn Diễm Kiều thì Khánh My không chắc tình cảm Diễm Kiều dành cho Duật Luân là thật hay không vì ngoài tình yêu ra thì dã tâm của Diễm Kiều rất lớn, lớn hơn tình yêu mà cô ta hay nói rất nhiều.
Khánh My ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, khẽ cười như con ngốc. Tâm trạng qua nay treo trên cành cây của Khánh My tạm thời có thể gỡ xuống được rồi. Khánh My quên mất, Duật Luân trải đời hơn cô nhiều rồi, thành tích của anh trên thương trường nhiều vô số kể vậy mà ở đó lo cho anh. Không biết từ lúc nào Khánh My lại lo cho Duật Luân như thế. Nhưng mà, kèm theo mỗi một sự quan tâm là tình cảm ngày càng sâu đậm của Khánh My dành cho Duật Luân. Bản thân đã bỏ lỡ một lần nên lần thứ hai đều rất trân trọng. Có rất nhiều thứ bỏ lỡ chính là để mất nhưng cũng có rất nhiều thứ bỏ lỡ chính là sự cố ý của bản thân để tìm cái khác tốt đẹp hơn.
Nhiều người khi đi vào ngõ cụt sẽ đổ lỗi cho ông trời với lí do này nọ. Sẽ than trách trời cao không có mắt. Sẽ luôn trách rằng tại sao bản thân luôn sống tốt nhưng không được đền đáp này nọ còn người ác luôn được hạnh phúc. Thực tế, ông trời mà họ than trách vẫn luôn dõi theo họ. Nếu bản thân đã đi vào ngõ cụt, thay vì ngồi đó than trách thì tại sao bản thân không phá vỡ ngõ cụt đó để tạo ra một đường mới cho chính mình. Đừng cứ than trách khi kẻ mình ghét cứ luôn gặp những đều an lành mà chưa thấy báo ứng. Bởi thật ra, báo ứng chỉ đến khi chính bản thân ta đã không còn hận họ nữa. Giống như Trọng Thể và Khánh My. Kiếp trước, Khánh My tự mình đi vào ngõ cụt. Thay vì mạnh mẽ đứng lên tạo ra con đường mới. Chỉ cần cô đập vài vết nứt trên tường thì bên kia Duật Luân thế nào cũng tiếp ứng để giúp cô tạo ra con đường mới. Ấy thế mà bản thân lại không làm, cứ ngu ngốc yếu đuối cam chịu để cuối cùng tự lập nấm mồ cho chính mình trong ngõ cụt ấy.
Đối với Trọng Thể - Duật Thiên, Khánh My từng xem họ là vết nhơ mà kiếp sau khi tỉnh dậy muốn qumình đi vào ngõ cụt. Thay vì mạnh mẽ đứng lên tạo ra con đường mới. Chỉ cần cô đập vài vết nứt trên tường thì bên kia Duật Luân thế nào cũng tiếp ứng để giúp cô tạo ra con đường mới. Ấy thế mà bản thân lại không làm, cứ ngu ngốc yếu đuối cam chịu để cuối cùng tự lập nấm mồ cho chính mình trong ngõ cụt ấy.
Đối với Trọng Thể - Duật Thiên, Khánh My từng xem họ là vết nhơ mà kiếp sau khi tỉnh dậy muốn xoá sạch nhất. Cô cũng đã từng hận họ đến tận xương tuỷ, cũng đã từng gào thét với số phận mà ông trời bất công sắp đặt. Nhưng rồi theo thời gian, Duật Luân dường như làm lu mờ đi những điều tiêu cực đó, làm cho hai chữ hận thù trong Khánh My tan biến. Khi tỉnh táo Khánh My nhận ra, cuộc sống của Duật Thiên và Trọng Thể thật ra cũng chẳng hạnh phúc gì nhưng kiếp trước cô thấy. Không thể công khai dù đã là thế kỷ hiện đại. Và càng không thể hạnh phúc khi người nhà của một trong hai luôn có dã tâm chia rẽ hai người.
Thấy họ bây giờ, dù không hạnh phúc Khánh My cũng không vui vẻ gì. Từ lâu khi Khánh My nhận ra Duật Luân là người cô cần nhất thì họ đã không còn là mối quan tâm của cô nữa. Nhưng đôi lúc nhìn lại Khánh My thầm hâm mộ họ. Hâm mộ tình cảm mà họ dành cho đối phương, một tình cảm sây sắc mà không thể nào tách rời được. Khánh My cũng sẽ như vậy, cô cũng sẽ cố gắng giống như họ dành cho Duật Luân tình cảm và niềm tin như thế.
Duật Vĩ thu dọn đồ đạt xong, tính nói vài lời với Khánh My nhưng thấy Khánh My ngồi trên sô pha nhìn hình Duật Luân trong điện thoại rồi khẽ cười thẩn thờ như con ngốc khiến Duật Vĩ nhíu mày. Thật tình, số anh hiện đang Ế mà đi đâu cũng gặp mấy cặp đôi yêu nhau thắm thiết hơn cả mạng sống, từ cặp vợ chồng này cho tới cặp vợ chồng sắp cưới kia, nghĩ lại người thiệt thòi trong nhà này nhất chính là anh. Là út đã đành, cái gì cũng sau mấy anh trai. Từ tuổi tác đến cả tình yêu. Khi ai cũng sắp lấy vợ thì anh vẫn là độc thân, thôi kệ tình yêu suy cho cùng cũng là điều phiền phức vấy vào càng khiến bản thân mệt mỏi thêm thôi.
Duật Vĩ ôm đống đồ đạt rời khỏi phòng làm việc từng là của anh. Lúc đi ngang bậc thang của lối thoát hiểm Duật Vĩ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Diễm Kiều và Diệp Chi.
- Cô còn nhớ cuộc hẹn 7g tối nay ở sân bóng chứ?
- Tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ đến._ Diệp Chi trả lời xong thì bỏ đi.
Duật Vĩ nghe nhưng giả vờ không quan tâm, bình thản rời khỏi công ty. Ấy thế mà về nhà suy nghĩ sân bóng đó ở đâu thì cuối cùng nghĩ ra sân bóng ở gần trường học cấp 3 năm xưa. Nhưng tại sao Diễm.Kiều hẹn Diệp Chi thì anh cần phải đi xem mới được.
Duật Vĩ thay đồ rồi cầm chìa khoá láy xe rời khỏi nhà. Tới gần sân bóng Duật Vĩ thấy một chiếc xe khác không phải của Duật Minh. Từ xa Duật Vĩ nhìn ra người đàn ông kia chính là Thiên Vũ mối tình đầu của Diệp Chi, cũng chính là CEO của Toàn Cầu.
Duật Vĩ mở cửa đi lại gần họ, đứng sau cánh cổng im lặng nghe họ nói gì. Thật ra Duật Vĩ không muốn nghe lén nhưng Duật Vĩ muốn biết xem bộ mặt thật của Diệp Chi như thế nào để Duật Minh còn thức tỉnh.
- Diệp Chi, anh yêu em chúng ta làm lại từ đầu được không?_ Thiên Vũ nắm lấy tay của Diệp Chi.
Diệp Chi im lặng nhìn Thiên Vũ rồi cụp mắt rút tay về.
- Thật ra em cũng rất yêu anh, chỉ có anh là người khiến em rung động, khiến em biết cảm giác thích một người là như thế nào và cũng cho em biết cảm giác yêu một người như thế nào.
Duật Vĩ mở điện thoại lên ghi âm lại đối thoại này. Anh biết, anh nói Duật Minh sẽ không tin nhưng có chứng cứ này Duật Minh chắc chắn sẽ không chối bỏ được sự thật.
Diệp Chi nhớ lại thời gian trước kia. Khi còn là một Chiếc Lá Nhỏ, một đàn em lớp dưới thích đàn anh lớp trên. Nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào khi Thiên Vũ hết lần này đến lần khác che chở cho cô, dịu dàng với cô.
Thời gian đó Diệp Chi đã từng sống hết mình vì tuổi trẻ, đã dành hết những điều tốt đẹp nhất về mối tình đầu như Thiên Vũ. Nhưng mọi thứ vỡ tan khi Thiên Vũ quen người con gái khác trước mặt cô, để rồi một Duật Minh bá đạo, ngông cuồng xuất hiện. Anh xoá nhòa đi Thiên Vũ trong lòng cô, ba năm theo đuổi cô không từ bỏ dù xung quanh có nhiều người tốt hơn cô. Đến khi cô chấp nhận được Duật Minh thì sự thật khác phơi bày. Là Thiên Vũ cũng rất yêu cô, nhưng vì bệnh không biết bản thân sống hay chết nên giả vờ không yêu cô đi yêu một người con gái khác. Trước khi đi chữa bệnh thì Diệp Chi vừa biết sự thật này. Qua năm năm trị bệnh Thiên Vũ rốt cuộc cũng trở về, Diệp Chi cũng đến lúc đưa ra câu trả lời của bản thân, không thể tiếp tục dây dưa mãi với hai người đàn ông như thế chỉ làm họ khổ mà bản thân cũng đau thêm thôi.
Nhưng làm sao có thể chọn khi đứng giữa một bên Thiên Vũ ôn hoà, ấm áp luôn luôn dịu dàng với cô. Một bên là Duật Minh, bá đạo, trầm tĩnh nhưng lại là người đứng sau che chở cho cô.
- Nhưng đó chỉ là đã từng vì bây giờ người em yêu thật sự là Duật Minh.
- Anh biết em còn giận anh chuyện năm đó anh giấu em nhưng em biết mà, anh yêu thật lòng. Quay về đi, chúng ta sẽ bắt đầu một câu chuyện mới._ Thiên Vũ nắm lấy tay Diệp Chi.
Diệp Chi lắc đầu, rút tay ra và lùi về sau ba bước.
- Em biết anh yêu em thật lòng. Nhưng người con trai ấy đã yêu em hơn cả sinh mạng của mình và đã yêu em bằng tất cả những gì anh ấy có. Anh ấy từng rất ngông cuồng, kêu ngạo nhưng vì em giờ đã trưởng thành, trầm tĩnh. Anh ấy chưa bao giờ để em chịu thiệt thòi, thà để bản thân anh ấy nhận tất cả chứ không muốn bản thân em chịu tổn thất gì. Anh ấy không giống anh, không đứng trước che chắn cho em mà chỉ có thể đứng sau âm thầm bảo vệ dù cho em không biết. . . Mất em, anh ấy vẫn sống như em không dám chắc rằng sức sống của anh ấy còn hay không? Thiên Vũ em xin lỗi, cảm ơn tình cảm của anh rất nhiều nhưng giờ em yêu Duật Minh rất nhiều. Anh ấy hiện giờ rất cần có em, em không thể bỏ mặc anh ấy._ Diệp Chi nói xong vội vàng quay lưng đi
- Anh cũng cần em._ Thiên Vũ cất tiếng nói khiến Diệp Chi dừng bước.
- Nhưng đáng tiếc em không cần anh nữa rồi._ Diệp Chi trầm giọng để lại câu nói rồi cất bước đi.
Vì vội vã nên lướt qua Duật Vĩ mà không hay. Khi Diệp Chi đi rồi Duật Vĩ mới cất điện thoại vào từ từ bước ra xe.
Diệp Chi ra đường lớn bắt taxi nhưng đợi mãi không thấy. Đã 9h tối, trễ hơn hai tiếng cô biết Duật Minh đợi cô. Ít nhất cũng tới 9h30 anh mới về dù cô có tới hay không. Nhưng ở đây với chỗ hẹn của Duật Minh khá xa, taxi thì lại không thấy. Uber hay Grap cũng không có gần đây, làm sao cô đến kịp chỗ hẹn với Duật Minh đây? Nếu hôm nay không tới, cô không dám chắc ngày mai bộ dạng Duật Minh sẽ suy sụp tời đâu. Khi nghe tin Thiên Vũ hẹn cô, Diệp Chi biết Duật Minh rất lo sợ và đã kích lắm rồi. Nếu hôm nay không cho anh câu trả lời thì những chuyện tiếp theo cô không dám nghĩ đến nữa.
“ting. . . Ting”
Diệp Chi nhìn lại chiếc xe thể thao màu đen, cửa xe hạ xuống là Duật Vĩ. Lúc đầu còn tưởng Duật Minh, Diệp Chi có chút bất ngờ nhưng nhìn lại thì là Duật Vĩ. Duật Minh rất ít khi mặc đồ màu tối hay có xe màu tối như thế, bởi Diệp Chi thích màu sáng, Duật Minh chiều theo cô nên thành thói quen lẫn sở thích.
- Lên xe đi!_ Duật Vĩ tiêu soái nói.
Diệp Chi liền lên xe.
- Đi đâu?
- Đến công viên X, trong vòng 20 phút được không? Xin cậu đấy! _ Diệp Chi cầu xin Duật Vĩ.
Duật Vĩ nhíu mày, bảo Diệp Chi thắt dây an toàn vào. Rồi chạy cái vèo đi.
- Anh ba chiều cô riết thành hư. Không để cô tập láy xe đi.
Nghe Duật Vĩ nói thế Diệp Chi nhận ra. Đúng là như thế, Duật Minh đưa rước cô suốt nên cô chưa từng nghĩ tới việc tập láy xe đi luôn. Thật tình cái này đúng là một điểm xấu. Nhưng mà với tay láy thần thánh của Duật Vĩ, trong vòng 15 phút, Diệp Chi đã đến tới chỗ hẹn của Duật Minh. Diệp Chi xuống xe chạy bán sống bán chết vào khu đu quay. Như cô nghĩ, Duật Minh vẫn còn ở đó chờ cô. Thấy Diệp Chi, Duật Minh đứng ở đó không bước tới. Nên Diệp Chi đành bước tới
- Trịnh Duật Minh anh nghe rõ đây, em đồng ý lấy anh làm chồng. Nên anh nhất định không được bỏ em dù sau này em có xấu xí như thế nào anh biết không?_ Diệp Chi giơ bàn tay đã đeo nhẫn cưới mà ngày trước Duật Minh cầu hôn với cô, anh cho cô thời gian trả lời. Bây giờ thì cô đã cho anh đáp án.
Chỉ là người trước mặt Diệp Chi tối hôm nay vừa được kéo lên từ vực thẳm tuyệt vọng nên khi nghe câu trả lời của Diệp Chi, biểu cảm có chút chậm chạp và ngốc nghếch. Mãi một lúc lâu sau anh mới vỡ oà ôm lấy Diệp Chi và hôn sâu sắc. Còn về Duật Vĩ, anh đứng từ xa chụp hình họ lại sau đó rời đi.
Trước khi rời đi anh còn mỉm cười một nụ cười và thật tâm chúc phúc. Nhưng khi về tới nhà nằm xuống giường Duật Vĩ liền thầm chửi ông trời bất công. Tại sao nhà họ Trịnh chì còn mình anh độc thân thế này.