Nhìn Xem Anh Yêu Em Nhiều Như Thế Nào

Chương 10: Chương 10: Chương 9: 1 bước




Anh đã bước chín mươi chín bước chỉ còn thiếu một bước nữa là đến bên cô nhưng đáng tiếc một bước đối với anh và cô tựa như lên tận trời xanh khi vô tình cô đào hố sâu này mà anh cũng đào hố sâu khác nên vĩnh viễn họ không đến được với nhau. Hoá ra giữa anh và cô chỉ thiếu một bước, khoảng cách lại xa tận chân trời.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Duật Luân nghe Khánh My nói vậy, anh cầm trái cherry cuối cùng lên chuẩn bị ăn, Khánh My nhào tới định nghịch ngợm ăn trái cherry trên tay Duật Luân nhưng có một sự cố ngoài ý muốn là khi Khánh My nhào tới không ngờ cherry đã vào miệng Duật Luân, không kịp thắng phanh nên đã nhào tới ăn môi Duật Luân. Duật Minh thấy cảnh đó liền giơ điện thoại lên làm bộ dạng che mặt nhưng thực ra anh lấy điện thoại chụp lại toàn bộ.

Khánh My buông môi Duật Luân ra, môi anh xuất hiện máu.

- Tiền bối em xin lỗi. Anh có sao không?_ Khánh My lo lắng hỏi.

Thấy Khánh My khẩn trương, Duật Minh càng làm loạn thêm.

- Chảy máu rồi kìa!_ Duật Minh giả vờ làm giọng khẩn trương.

Khánh My nhích lại gần Duật Luân hơn xem môi của anh. Khánh My lo dẹp hậu quả mà cô gây ra cô nào để ý hành động của mình với Duật Luân rất mờ ám. Duật Minh không phải là con mắt, anh thấy anh ngồi đây chẳng khác nào bóng đèn nên anh đứng dậy đi ra mượn cớ tìm Duật Vĩ.

Lâu lâu mới nhìn thấy bộ dạng cuống cuồng của Khánh My nên Duật Luân cũng thừa dịp trêu cô. Đến khi quan sát môi không có gì nặng ngoài chảy máu Khánh My ngẩn ra nhìn Duật Luân đang cười cô thì cô biết cô bị anh trêu.

- Cả anh cũng trêu em._ Khánh My bực bội cầm túi xách bỏ đi.

Duật Luân để tiền trên bàn rồi vội vã đuổi theo.

Rời khỏi quán Khánh My nhận tin nhắn của cặp anh em song sinh nói về trước bận việc riêng. Xem tin nhắn xong Khánh My cất điện thoải, ngẩn đầu lên, quay lưng lại Khánh My thấy Duật Luân đứng đằng sau cô một khoảng cách không xa, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước tới chỗ cô.

Kiếp trước, dù yêu Duật Thiên đến mức mù quáng như thế nào thì phút cuối cô vẫn nhận ra tình cảm của Duật Luân dành cho mình. Đáng tiếc mọi việc đã quá muộn, khi đó cô đã không còn sạch nữa nên cô đành gỡ tay anh ra để anh tìm người xứng đáng hơn cô.

Kiếp trước cũng giống như thế, cũng khoảng cách như thế này. Anh đã bước chín mươi chín bước chỉ còn thiếu một bước nữa là đến bên cô nhưng đáng tiếc một bước đối với anh và cô tựa như lên tận trời xanh khi vô tình cô đào hố sâu này mà anh cũng đào hố sâu khác nên vĩnh viễn họ không đến được với nhau. Hoá ra giữa anh và cô chỉ thiếu một bước, khoảng cách lại xa tận chân trời.

Khánh My nhớ trong ngày cưới của cô và Duật Thiên. Khi cô ngồi trong phòng chờ chuẩn bị sẵn sàng để đến giờ làm lễ ra lễ đường thì cửa phòng mở ra. Đó là lần đầu tiên Khánh My thấy Duật Luân mặc áo sơ mi màu đen, ánh mắt đượm buồn khiến người khác đau lòng.

- Tiền bối_ Khánh My đứng dậy khi thấy Duật Luân xuất hiện trong phòng chờ.

Duật Luân lấy một hộp gấm ra tặng cho Khánh My nói một câu mà đáy lòng anh rỉ máu.

- Chúc em trăm năm hạnh phúc.

Khánh My nhận hộp gấm ôm lấy anh, thật lòng cảm kích nói cảm ơn rồi buông anh ra. Lúc đó Duật Thiên tới trước cửa gõ cửa bảo là tới giờ lên lễ đường.

- Anh không dự hôn lễ của em sao?_ Lúc ấy Khánh My đâu biết hôn lễ ấy làm Duật Luân tổn thương đến dường nào. Dù anh là người mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.

Duật Luân nhẹ lắc đầu và gặng ra nụ cười nói: “Được rồi em đi đi, khi mệt hãy quay về bên anh“.

Lúc ấy Khánh My nghĩ Duật Luân nói gì cô không hiểu nhưng trải qua một kiếp, cô nhận ra câu nói ấy không phải chỉ đơn thuần là lời nói gió bay, thực chất nó vốn dĩ là một lời nói chân tình.

Vẫn là anh, vẫn yêu em vẫn chờ đợi em trong từng phút. Vẫn dõi theo nụ cười sẽ đi cùng em ở mọi lúc. Tình cảm của anh dành cho em kiếp này em không biết nên nhận hay không?

- Đang suy nghĩ gì vậy?_ Lo miên man suy nghĩ không biết Duật Luân đến bên cạnh từ lúc nào đến khi Duật Luân khẽ nhéo mũi Khánh My, Khánh My nhìn lại Duật Luân đã đứng trước mặt cô.

Khánh My ôm mũi lườm Duật Luân

- Luân, em cũng đến đây sao?

Giọng nam trầm vang lên. Mặt Khánh My đột nhiên tối sầm lại, Khánh My biết giọng nói đó của ai, dù người đó thay đổi dung nhan như thế nào cô cũng nhận ra giọng nói đó của Duật Thiên, tình cảm không còn nhưng vết thương vẫn tồn tại. Cứ nghĩ chỉ về đêm cơn đau sẽ dày xéo cô nhưng ngay lúc này nó lại tìm đến và tái phát. Nhìn Duật Thiên cùng Trọng Thể bước song song tới, Khánh My nhớ lại kiếp trước cố chấp moi tim gan ra để yêu con người vô tình đó rồi phũ phàng tình cảm của người đàn ông tốt như Duật Luân cuối cùng nhận cái kết bi thương chân Khánh My như nhũng ra, chẳng còn sức lực nào đứng nổi nên tay cô nắm lấy tay Duật Luân để trụ về tinh thần lẫn thể xác.

Duật Luân nghĩ Khánh My thấy Duật Thiên và Trọng Thể đi chung đau lòng tột đột không còn sức lực nên bám vào anh để trụ. Nghĩ vậy Duật Luân khẽ nhói ở ngực trái. Bao nhiêu năm qua anh làm mọi việc không bằng một sự xuất hiện của Duật Thiên hay sao?

Duật Luân nắm chặt tay Khánh My, tay anh đan vào tay Khánh My không một kẽ hở.

- Thật trùng hợp_ Duật Luân như đáp lại câu nói lúc nãy của Duật Thiên.

Duật Luân liếc nhìn Trọng Thể bên cạnh Duật Thiên, thấy thế Duật Thiên cất tiếng.

- Để anh giới thiệu, Diệp Trọng Thể. Người yêu của anh._ Duật Thiên không giấu diếm giới thiệu thẳng.

Tay Khánh My siết chặt tay Duật Luân hơn.

- Duật Thiên cô bé đó?_ Trọng Thể tò mò về Khánh My.

Nãy giờ nhìn thấy ánh mắt bi phẫn của Khánh My nhìn hai người họ, Trọng Thể tưởng bản thân nhìn nhầm.

- À, Khánh My là. . .

- Vợ sắp cưới của em._ Duật Thiên nói giữa chừng bị Duật Luân xen vào nói tiếp.

Đáp án khiến Duật Thiên và Khánh My có chút ngẩn người.

Duật Thiên nhìn thấy bàn tay siết chặt của Khánh My và Duật Luân thì bật cười nói:“đúng vậy, là em dâu.”

Khánh My dù mặt dày đến cỡ nào nhưng ngay lúc này đang tràn ngập bi phẫn nghe câu nói ấy hai má cũng ửng hồng. Duật Luân đang chua xót thì thấy gương mặt ngượng ngùng của Khánh My, và sự im lặng không phản bác lòng anh chợt vui. Ít ra anh được một cơ hội tiến thêm một bước.

Duật Thiên đang cười thấy vết thương trên môi của Duật Luân, anh nhíu mày hỏi nguyên nhân Duật Luân chỉ nhàn nhã nói:“bị heo cắn“.

Khánh My ngẩn đầu nhìn Duật Luân. Duật Luân dùng nụ cười yêu nghiệt lấy lòng Khánh My. Khánh My khẽ cười lại với anh nhưng tay dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay của anh.

Hai người họ đang đấu tranh thầm lặng nhưng Duật Thiên và Trọng Thể lại nhìn ra họ đang liếc mắt đưa tình nên khẽ nhìn nhau cười.

- Sẵn dịp này, hai đứa về nhà anh dùng cơm._ Duật Thiên mời.

Duật Luân chưa kịp mở miệng từ chối thì Khánh My đã đồng ý. Ngay sau đó Khánh My lôi Duật Luân đi mua đồ cho cha mẹ anh với cô. Thật ra cô đến nhà họ Trịnh không phải để xem Duật Thiên và Trọng Thể bị ngăn cách như thế nào mà đơn giản cô chỉ muốn gặp ông Duật và bà Cẩm Lệ. Họ là cha mẹ chồng tốt nhất mà cô từng thấy, kiếp trước không được tình cảm Duật Thiên nhưng bên cạnh cô mọi người yêu quý cô rất nhiều, coi hiếu thảo với ông bà Trịnh như hiếu thảo với cha mẹ ruột của mình, kể từ khi trùng sinh đến giờ đã bốn năm Khánh My chưa có dịp gặp ông bà lần nào nên lần này gặp lại.

Ông Duật và bà Cẩm Lệ thích nhất là tổ yến và nhân sâm nên Khánh My kéo Duật Luân mua với cô. Mua xong cả hai lên xe về nhưng Duật Luân có chuyện nói.

- Khánh My. Lúc nãy là anh muốn nhờ em, không phải đùa?

Hả?

Khả My không hiểu nhìn Duật Luân.

- Giúp anh né việc xem mắt. Em hiểu tính mẹ anh rồi đó gần đây anh bị bắt đi xem mắt suốt.

Cái này cô biết Duật Luân không nói dối. Duật Luân lớn hơn cô tám tuổi, bây giờ anh đã ba mươi hai mà không có một mảnh tình hay nghĩ gì đến chuyện vợ con nên ông bà họ Trịnh lo là lẽ đương nhiên. Mà suy cho cùng, Duật Luân tới tận bây giờ giữ thân như ngọc cùng là vì cô.

Như vậy có đáng hay không?

- Được, em giúp anh.

Môi Duật Luân cong lên nụ cười giảo hoạt. Thật sự mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt mà Duật Luân không ngờ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.