Trâm bá đạo quá, Trâm cứ như bản sao mười lăm tuổi của bà Đinh Phi Yến
ấy. Chỉ tiếc cậu hai lại chẳng được chất chơi bằng ông, thôi thì ông ra
mặt giúp cậu vậy.
-”Bảy quan tiền.”
Phú ông trêu, Trâm há
hốc vì sốc. Những bảy quan lận? Tiền bán bún bu cho mỗi ngày có tích cả
năm cũng chẳng nổi ba quan ý. Phải làm sao đây? Chắc từ giờ chiều chiều
chịu khó ra ruộng mò cua bắt ốc may ra mới đủ, hơi vất vả chút nhưng kệ
đi, mò thì mò, sợ quái gì?
Ai bảo cậu hai đáng giá ngàn vàng? Không, cậu hai vô giá ấy chứ.
Bảy quan tiền hả? Muỗi!!!
-”Được, ông nhớ nói lời giữ lời đấy nhá. Hai năm sau con sẽ mang đủ tiền sang
rước cậu, khuyến mại cho nhà ông thêm cả buồng cau luôn.”
Trâm
khẳng định đầy quả quyết, thằng Quất ôm bụng cười lăn lóc, phú ông cũng
suýt sặc, phú ông bấy giờ mới lấy ra bảy quan tiền dúi cho Trâm, dặn dò
đi mua váy yếm đẹp rồi đợi ngày lành tháng tốt cậu hai sang đón. Phú ông sau đó bảo con trai đi thu tiền cùng, cơ ngơi tất nhiên ông sẽ để lại
cho cậu cả, tuy nhiên cậu hai biết việc cũng tốt, có thể đỡ đần được cậu cả chút nào hay chút ấy.
Trâm nhìn theo ông, theo cậu, rồi lại
nhìn đống tiền trong tay mà hoa cả mắt. Là mơ hay là thật vậy trời? Trâm đứng ngây ngốc như người mất hồn, bé Dung phải bấu mãi cô Trâm mới bừng tỉnh, cô cho Dung năm đồng mua bánh rán, Dung mừng huýnh cảm ơn cô rồi
chân sáo chạy ra chợ.
Riêng cô Trâm thì từ đó ăn diện hẳn.
Và cô cũng mặc định, cậu hai là của cô. Ngày qua ngày, trông hàng thì ít
mà ngó sang bên cậu hai hóng hớt thì nhiều. Đừng có con nào dại léng
phéng quanh cậu nha, Trâm nhảy qua Trâm dằn mặt ngay.
Kể cả con
gái trưởng thôn Trâm cũng không tha đâu. Hoàng Anh cơ à? Tên thì rõ đẹp
mà cái tính nhây thế? Mua có mỗi mấy đoá hoa thôi mà hỏi hết cái này tới cái kia. Nào là cậu hai tối qua ngủ ngon không, cậu hai cuối tuần rảnh
không qua nhà phụ tui đóng bàn, nào là cậu hai thu xếp tui sẽ trả cậu
giá cao. Đỏng đa đỏng đảnh à, Trâm phát bực luôn. Thế rồi, chẳng nể nang gì sất, Trâm xông ra phán câu xanh rờn.
-”Không rảnh, cuối tuần cậu hai bận đi câu cá với tui rùi.”
-”Thật không cậu hai?”
Có người dịu dàng hỏi lại, có người bận xếp hoa không đáp, Trâm được thể càng lên mặt.
-”Thật chứ đùa à? Cô Hoàng Anh nè, cô mua hàng xong không về đi cứ lảng vảng
quanh đây hoài vậy? Hay cô tính cua cậu hai? Cô tính cua thiệt thì cô
bảo tui một câu, để tui qua tui méc ông trưởng thôn giúp cô.”
Cái giọng oang oang hại con gái trưởng thôn sợ tái mặt luôn, vội vàng lủi
đi không lời từ biệt. Trâm sướng, cười híp cả mắt, đoạn quay sang cậu
hai thủ thỉ.
-”Thực ra cô Hoàng Anh xấu hoắc cậu à, chẳng qua là có ông bác dưới phố huyện gửi son phấn cho mà trát thui. Tui mà có son
tui còn đẹp gấp tỷ lần ý.”
Cậu hai phì cười. Lần đầu tiên cậu
cười với Trâm, tim Trâm đập thình thịch ý, chân tay rụng rời luôn. Trâm
chớp thời cơ vàng, hớn hở xin cậu chủ nhật cho đi câu cá cùng. Nài nỉ
mãi mấy hôm mà cậu chẳng đồng ý gì cả, ghét cậu ghê đó, làm Trâm lại
phải mặt dày bám theo.
Cậu hai cũng biết chọn nơi nha, hồ nước
rộng thênh thang, rừng xanh bạt ngàn, gió thổi vi vu mát mẻ dễ chịu lắm. Trâm rón ra rón rén, tính bịt mắt hù cậu hai, mà chưa kịp chạm vào cậu
thì cậu cả từ phía sau hồng hộc chạy vụt lên. Mắt cậu long sòng sọc, cậu nghiến răng nghiến lợi cậu đẩy cậu hai.
Cậu hai bị bất ngờ nên không phản ứng kịp, cứ thế rơi xuống hồ. Cậu cả thích chí phủi tay châm chọc.
-”Thằng ôn nghiệt, dám dụ Trâm của tao hả? Mày chết đi, xuống mà làm mồi cho cá đi.”
Đoạn cậu quay sang ba hoa với Trâm, mà Trâm không nghe, Trâm lao bùm xuống
hồ với thằng hai luôn. Cậu sốc, cậu sợ Trâm làm sao, cậu cũng liều mình
nhảy xuống cứu Trâm.
Hồ sâu, nước chảy xiết, rốt cuộc cậu hai lại phải lôi lần lượt cả Trâm lẫn cậu cả lên. Trâm vốn dễ sống nên lau mặt
vẩy tóc xong rồi lại tươi cười roi rói, trong khi đó cậu cả bị sặc nước
thành ra hoảng loạn, cậu kêu cậu khóc, ba chân bốn cẳng cậu chạy thục
mạng về nhà, vừa gặp bu một cái cậu đã mếu ma mếu máo.
-”Bu Yến
ơi bu Yến, thằng hai nó đẩy cậu xuống nước bu ạ. Suýt chút nữa cậu đã
phải đi chầu Diêm Vương rồi, bu lấy lại công bằng cho cậu với bu ơi.”
Người cậu ướt như chuột lột, bà cả xót cậu quặn thắt cả ruột, bà ngọt nhạt dỗ dành an ủi cậu, bà sai con Bưởi lấy khăn lau tóc cho cậu, sai cu Mít
hầu cậu thay áo quần. Cái thằng quỷ con trời đánh ấy, lần này không xử
nó ra bã thì bà không còn là Đinh Phi Yến, con gái rượu của quan thất
phẩm nữa.
Bà đập tan bộ ấm chén mới tậu, đoạn bà ngã lăn ra đất, trước khi bất tỉnh chỉ kịp thoi thóp dặn dò con Bưởi.
-”Mau...mau...đi gọi ông...nói bà ức quá ngất rồi...”