Áng mây thứ 19 : Lạnh nhạt
Lặng yên từ lâu rồi..
Lãng quên một câu chuyện..
Và anh chợt biết rằng hạnh phúc không như xưa..
Vì anh đã lỗi lầm làm buồn một trái tim…
Không là cổ tích.. chẳng có đâu bao giờ..
Và rồi em đã yêu anh..
Bầu trời lấp lánh ngàn tinh tú..
Anh nguyện đời mãi..
Sẽ mãi yêu em thôi…
Một cánh sao rơi thiên sứ bay..
Dang cánh tay đón em trong lòng..
Anh sẽ kể về cổ tích anh và em....
Buông tờ giấy xuống, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày :
_ Đây là hình hồi trẻ của Hiệu trưởng sao? Nhưng…ông ta nói là không hề biết đến tổ chức mà? Không chỉ thế, ông ta còn là chủ tịch đời trước. – Ngẫm nghĩ một lúc, Vĩnh Khoa khẽ gật gù – À, ra là thế, vì “chìa khóa vàng” chính là con của ông ta nên ông ta nói dối mình cũng phải. Dù sao thì…mọi việc cũng sắp kết thúc rồi!
Nhanh chóng đi ra khỏi phòng và điểm đến của Vĩnh Khoa tất nhiên là trường Quang Tuyến.
------
Giờ ra chơi :
Thiên Di lon ton chạy lên phòng Hiệu trưởng, đang định đưa tay gõ cửa thì nó nghe một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng ấy, một mẩu chuyện khó hiểu :
_ Hiệu trưởng, à không, phải gọi ngài là ngài Lâm Kỳ mới đúng!
Ngạc nhiên xen lẫn lo sợ khi nghe Vĩnh Khoa nói thế, Hiệu trưởng Lâm nhìn cậu dò xét :
_ Cậu nói gì tôi không hiểu?
_ Tôi biết hết rồi, ngài đích thị là Lâm Kỳ – chủ tịch đời trước của tổ chức chúng tôi, ắt hẳn tay ngài cũng đã vấy đầy máu nhỉ? Tôi đến đây chỉ để hỏi ngài một vấn đề : Con của ngài – “chìa khóa vàng” hiện đang ở đâu?
Cách làm việc nhanh gọn lẹ này chỉ có ở Vĩnh Khoa, cậu không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Đan xen hai tay vào nhau, cả người Hiệu trưởng Lâm run lên từng hồi, ông đang cố tự trấn an mình, bằng mọi cách, ông phải bảo vệ sinh mạng bé nhỏ của con mình.
_ Thú thật, ta và con ta đã thất lạc nhau lâu rồi. Ta không biết hai mẹ con bà ấy đang ở đâu cả. Cậu tin hay không thì tùy.
_Hửm! Ông không nói cũng chẳng sao, ông biết công suất làm việc của tổ chức rồi mà, không lâu nữa đâu, tôi sẽ tìm ra “chìa khóa vàng”.
_ Đừng cố tìm ra “chìa khóa vàng” nữa, nếu không, sau này cậu sẽ hối hận.
_ Tôi sẽ không bao giờ hối hận về điều mình làm. – Vĩnh Khoa nói chắc nịch vì cậu thừa biết : Xưa nay, không điều gì làm cậu hối hận cả.
_ Tin tôi đi chàng trai trẻ, hãy dừng cuộc chơi ngu ngốc này lại trước khi qía muộn.
Cạch!
Bỏ lại nụ cười nửa miệng, Vĩnh Khoa tiến thẳng ra cửa, cánh cửa mở ra một cách bất ngờ khiến Thiên Di không trốn kịp. Nó đứng bất động như tượng. Không thèm nhìn Thiên Di lấy một cái, Vĩnh Khoa bước thật nhanh ra xe.
Một cảm giác hụt hẩng xâm chiếm cả người Thiên Di, mắt nó không ngừng dõi theo cái vóc dáng cao ráo, anh tuấn ấy đến khi cái dáng ấy khuất sau cánh cổng trường.
Buồn bã bước về lớp, cái mẩu chuyện mờ ám ấy đang quẩn quanh trong đầu Thiên Di, mọi chuyện về Vĩnh Khoa, nó không hề biết dù chỉ một chút ít. Dạo gần đây, thấy Triết Minh và Bách Nhật có vẻ thân thiết với Vĩnh Khoa lắm, Thiên Di quyết định sẽ hỏi hai người đó về những gì nghe được ở phòng Hiệu trưởng.
Vào lớp, chạy xuống chỗ mình và ngồi xuống, Thiên Di đưa tay khều cả hai tên bên cạnh rồi nói :
_ Tôi có chuyện muốn hỏi, hai người phải nói thật nha, không được nói xạo.
_ Chuyện gì? – Triết Minh nhíu mày.
_ “Chìa khóa vàng” là cái gì vậy? Tổ chức gì mà có liên quan đến máu.
Bất ngờ trước câu hỏi của Thiên Di, cả hai lặng người nhìn nhau, không hiểu sao Thiên Di lại biết về “chìa khóa vàng”. Nhưng trong đầu cả hai cùng nghĩ về một chuyện : Không được để Thiên Di biết đến cái tổ chức khát máu đó.
_ Cô nói gì tôi không hiểu? – Bách Nhật vò đầu rồi nói.
_ Khi nãy, tôi lên phòng Hiệu trưởng, tình cờ nghe được Vĩnh Khoa và Hiệu trưởng nói chuyện với nhau, họ nói về vấn đề gì đó tôi cũng không rõ, chỉ nghe loáng thoáng Vĩnh Khoa nói Hiệu trưởng chính là Lâm Kỳ, người chủ trước đời trước của tổ chức, tay vấy đầy máu gì đó. “Chìa khóa vàng” là con của Hiệu trưởng, anh ấy sẽ nhanh chóng tìm ra nó.
_ SAO, ĐÃ CÓ TUNG TÍCH CỦA “CHÌA KHÓA VÀNG” RỒI HẢ?
Cả hai đồng thanh thốt lên rồi chợt nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc, Triết Minh nhanh trí nói thêm :
_ À, thật ra “chìa khóa vàng” là một con mèo, đúng rồi, một con mèo, không có chuyện gỉ đâu, cô đừng quan tâm.
_ Hả? – Thiên Di mắt chữ O mồm chữ A nhìn Triết Minh chăm chăm.- Con mèo ư?
_ Đúng, là một con mèo nhỏ, họ đang nói về một bộ phim truyền hình ấy mà, cô nhiều chuyện quá đi – Bách Nhật cốc vào đầu Thiên Di một cái rồi tỏ vẻ ta đây….nói thẳng ra là “dạy đời” ấy. (^^)
Ôm đầu mình, Thiên Di liếc Bách Nhật một cái, bề ngoài nó tỏ vẻ tin lời Triết Minh và Bách Nhật, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ : Nếu là đang nói về phim, sao nghe giọng Vĩnh Khoa không giống đùa tí nào. Thật ra là mọi người đang giấu mình chuyện gì vậy chứ?
Mấy tuần nay, toàn những chuyện rắc rối đến với Thiên Di, hết bị thương đến cãi nhau, đầu nó ong ong lên. Gục xuống bàn, Thiên Di dần nhắm mắt lại…
Rầm!!
_ Các em yên lặng!!!!
Ôi trời ạ! Ngẩng đầu dậy vì cái âm thanh điếc tai, Thiên Di nhận ra ngay người đã làm cho lớp học phăng phắc – bà la sát – chỉ có duy nhất “cô gái” này mới trị được cái lớp “ngoan hiền” nhất trường thôi.
Đẩy gọng kính lên, với vẻ mặt hình sự, bà la sát dòm quanh lớp một lượt rồi nói:
_ Hai ngày nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức cắm trại, các em sẽ được vui chơi thỏa thích, địa điểm thì…..tới lúc đó các em sẽ được biết.
_ Oa….thích quá!
_ Hi hi, được cắm trại ngoài trời!!!
_ Hôm đó mình sẽ mặc thật đẹp!
…
%$#%##$^@#!$!@
RẦM!
_ Trật tự!
…
Không quan tâm lắm đến việc cắm trại ấy, Thiên Di tiếp tục gục đầu xuống bàn. Nó mong đến giờ ra về biết nhườn nào (đừng ai bắt chước TD nhé^^)
Cả lớp học lại im re khi nghe tiếng của bà la sát, khẽ cười trước “khả năng lãnh đạo” của mình, bà la sát lãi đẩy gọng kính lên.
1s
2s
3s
_ Cắm trại, cắm trại, chắc là có nhiều anh đẹp trai lắm nhỉ?
_ Hô hô, nhân dịp này mình phải tìm bạn gái mới được!
_ Vui quá, có cả Triết Minh và Bách Nhật đi nữa!
_ Hi hi…
^$^$@#!@#!~##>>>
_ RẦM! TẤT CẢ IM LẶNG. ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CÁI CHỢ TRỜI.
(Đấy! Thiệt hết chỗ nói!)
Đợi đến khi cả lớp im hẳn và không còn bất cứ một tiếng động nào gây ồn ào, bà la sát hắng giọng rồi nói :
_ Buổi cắm trại được tổ chức là vì yêu cầu của một người trong lớp ta, bạn Lập Hân. Vì hôm đó là sinh nhật bạn ấy, cũng là vì bạn ấy muốn lớp chúng ta thắt chặt tình cảm hơn!
_ Vậy là chỉ có lớp mình thôi hả cô! – Một bạn nam lên tiếng.
_ Không! Toàn trường, nhưng lớp mình là chủ yếu. Trường cũng sẽ tổ chức nhiều hoạt động cho các em tham gia! Còn bây giờ thì lo học đi.
Bước ra khỏi lớp, bà la sát nhoẻn miệng cười chào thầy Toán rồi rảo “guốc” đi. Tiết Toán là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, cũng nhờ thầy Toán “nhân từ”, thầy vào lớp và thông báo một câu rất ư là đáng yêu:
_ Tiết này các em được nghỉ, các em có thế về. Vì thầy bận đi họp!
Học sinh rần rần rộ rộ lên (^^ có ai giống thế này không?) vì vui sướng, xách cặp và chạy vọt ra cửa trong tiếng nói cười rộn rã. Cuối cùng cũng được về, Thiên Di chán nản vác ba lô lên thì nhận được câu nói của Triết Minh :
_ Tụi mình đi công viên không?
-----
Hôm nay không phải ngày nghỉ, vậy mà công viên Vanilla ice cream vẫn đông nghẹt người (mặc dù chưa đến giờ cao điểm), nhìn thấy mấy trò chơi (đã chơi rồi) mà Thiên Di mê tít. Nó chạy tung tăng hết chỗ này đến chỗ khác, chơi hết khu này đến khu khác, nụ cười nở suốt trên môi.
_ Phù, mệt quá, ngồi ở đây nghỉ chút đi! – Bách Nhật uể oải ngã người xuống cái băng đá trước mặt than vãn.
_ Hi hi, vui quá!! – Thiên Di chạy lại ngồi xuống cạnh Bách Nhật rồi hí hừng.
Cả ba cùng ngồi trên chiếc ghế đá, môi ai cũng nở một nụ cười. Từng đợt gió nhè nhẹ lướt qua. Mát rượi. Một lúc lâu sau, Thiên Di quay sang nhìn hai cậu bạn rồi nói :
_ Ứơc gì thời gian dừng lại ở đây nhỉ?
_ Ngốc, đâu cần phải ước. Sau này vẫn có thể tới đây mà. – Triết Minh đưa tay cốc nhẹ vào đầu Thiên Di rồi cười.
_ Hôm nay đúng là vui thật! – Bách Nhật (sau một hồi nghỉ ngơi) cuối cùng cũng lên tiếng “góp vui”
_ Hi hi, ba đứa mình sẽ mãi là bạn thân, bạn thân thân thân nhất luôn. Chịu hông? – Đứng lên vươn vai, Thiên Di – với nụ cười trên môi – nói lớn.
Gió lùa qua tóc Thiên Di, bay phấp phới, gương mặt tựa như thiên thần, nụ cười của nó làm cho Triết Minh và Bách Nhật cũng vui lây, cả hai cùng gật đầu rồi đứng lên.
Công viên Vanilla ice cream là nơi minh chứng cho một tình bạn đẹp. Vòng xoay trên không trung tựa như chạm đến trời – một trò chơi “lãng mạng” ở đây (đu quay đứng). Người vào công viên chơi mỗi lúc một đông hơn, bầu trời cũng đã khoác lên mình một lớp áo mới toanh.
Rời khỏi công viên để về nhà, tạm biệt hai tên bạn “đáng ghét”, Thiên Di tung tăng về nhà.
-----
_ Làm việc thôi! – Từ trên lầu, Vĩnh Khoa ung dung bước xuống trong bộ đồ đơn giản mà làm toát lên vẻ đẹp “rạng ngời” của cậu.
Hôm nay, Vĩnh Khoa đã cố ý đi sớm và cũng đã cố ý về sớm để tránh chạm mặt với Thiên Di, người trong tổ chức gọi điện báo cho cậu biết về tên đang có âm mưu chiếm đoạt tổ chức và cướp đi cổ phần của các cổ đông, nhân lúc không có Thiên Di ở nhà, Vĩnh Khoa đã kêu người trong tổ chức áp giải tên kia đến để khỏi mắc công phải chạy đến tổ chức.
_ Thưa chủ tịch, qua camera, tôi đã nhìn thấy hắn.
Xô mạnh tên trước mặt xuống đất, một người giận dữ lên tiếng.
_ Đúng chứ? – Ngồi chễm chệ trên chiếc sofa, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi lạnh nhạt.
_ Hừ, muốn giết thì cứ giết, không cần hỏi nhiều.
Bốp!
_ Không được vô lễ. – Ông Kan đá mạnh vào người đó rồi gắt.
Cạch!
_ Chị Mai ơiiiiiiii, em về….
Bước vào nhà với gương mặt hớn hở, Thiên Di vui vẻ cất giọng líu lo, nhưng nó khựng lại bởi khung cảnh trước mặt, một tốp người mặc đồ đen, Vĩnh Khoa thì vẫn bình thản ngồi trên ghế, một người bị thương đang nằm dài dưới đất. Đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vĩnh Khoa rồi nhìn sang tốp người hung hăng, Thiên Di cảm thấy hơi sợ.
Nhìn thấy được cánh tay trái của một tên cận vệ trong tổ chức đang từ từ rút cây súng trong túi ra, Vĩnh Khoa nhanh chóng đứng lên rồi thản nhiên :
_ Dừng lại đi. Còn em, mau lên phòng đi, chút anh sẽ nói chuyện với em.
Thấy Thiên Di cứ đứng ngớ người ra, Vĩnh Khoa liền hối thúc :
_ CÒN KHÔNG MAU ĐI.
Giật mình trước câu nói của Vĩnh Khoa, Thiên Di lập tức bước lên lầu, không hiểu sao tim nó đập liên hồi, sâu thẳm trong tâm trí Thiên Di, nó đinh ninh rằng : Chắc chắn mấy người mặc đồ đen là người xấu. Lúc này đây, Thiên Di cảm thấy ghét Vĩnh Khoa vô cùng, tại sao cậu lại đi giao du với người xấu chứ.
Đợi đến khi Thiên Di đóng cửa phòng lại, Vĩnh Khoa khẽ thờ phào, hành động nhỏ nhặt ấy, cậu không để bất kỳ một ai trong tổ chức nhìn thấy. Cậu lạnh lùng quay người lại rồi nói :
_ Chúng ta tiếp tục thôi!
_ Nhưng thưa chủ tịch, con nhóc đó…
_ Mấy người không cần lo đâu. Trở lại vấn đề chính đi. Hãy giải quyết theo cách của tổ chức.
Tiếng súng như muốn xé toạt không khí ra dù đã được cài giảm thanh. Ông Kan nhếch môi cười với tên vừa bắn phát súng ấy rồi quay sang bọn cận vệ :
_ Dọn dẹp đi.
Như mọi lần, hiện trường nhanh chóng được lau dọn một cách thuần thục. Ngôi nhà lại trở về như cũ, “sạch bong sáng bóng”
Cuối người chào Vĩnh Khoa, tốp người đó lần lượt ra về. Trong nhà, Vĩnh Khoa mệt mỏi dựa lưng vào sofa, cậu lại thở dài :
_ Chết thật! Nếu mình không nhìn thấy cánh tay của hắn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng tại sao hôm nay nhỏ ta về sớm vậy? Chẳng lẽ mình canh giờ sai à! Trễ thêm một giây nữa là có chuyện lớn rồi. Đúng là ngốc nghếch mà.
----
Áng mây thứ 20 : Sau cơn mưa, trời lại quang
...Tình Yêu...
Nó không chỉ đơn giản là câu nói:
A yêu E!
Hay...
E yêu A!